Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.384 tác phẩm
2.747 tác giả
397
116.589.288
 
Lấy Vợ Xấu
Đỗ Ngọc Thạch

Phàm đã là con trai, đàn ông thì ai cũng luôn mơ tưởng đến người đẹp. Yêu được người đẹp, có vợ là hoa khôi luôn là cái đích hướng tới của mọi “Nam tử hán đại trượng phu”! Vậy thì những cô gái kém may mắn kia, Tạo hóa không cho một chút nhan sắc nào (nên bị người đời gọi là “cô gái xấu xí”) thì sẽ chẳng được ai ngó ngàng và chịu cảnh cô đơn suốt đời hay sao? Còn nếu không chịu được cảnh sống cô đơn thì đành nhắm mắt lấy mấy người “đui, què, mẻ sứt” cho xong đời! Tuy nhiên, cũng có không ít “cô gái xấu xí” lấy được chồng Trạng Nguyên! Chuyện lấy vợ xấu của anh chàng Hạ Nguyên là một trường hợp khá điển hình của đề tài này!

 

*

Hạ Nguyên là một chàng trai làng nhưng lại có khuôn mặt đẹp trai như tài tử điện ảnh, có thân hình cao ráo như người mẫu thời trang và cơ bản nhất là có đầu óc như một giáo sư đại học. Chàng trai làng đi từ trường làng lên trường huyện rồi vào đại học một cách dễ dàng và thong dong như người ta đi dạo công viên. Khi tốt nghiệp đại học, đáng lẽ chàng trai làng được giữ lại trường làm giáo sư tương lai, song chỉ vì một lần chàng ăn phải gan hùm mà “dan díu” với người vợ sắp cưới của vị giáo sư trưởng bộ môn, nên bị cái án “treo bằng tốt nghiệp” và phải đi nhận nhiệm vụ ở một huyện vùng sâu của một tỉnh vùng cao! Thực ra cái án này là án oan vì người vợ sắp cưới của vị giáo sư kia vốn là bạn học cùng lớp với chàng trai làng Hạ Nguyên, tuy cô nàng rất thích Hạ Nguyên nhưng vì muốn được phân công công tác ở thành phố nên đã đồng ý là giáo sư phu nhân. Tuy nhiên, trước khi làm giáo sư phu nhân, cô nàng muốn có một “giọt máu” của người bạn học đẹp trai nên đã dụ chàng trai làng Hạ Nguyên vào “bẫy tình” của mình!

 

Chàng trai làng Hạ Nguyên là con trai trưởng của ông chủ tịch xã cho nên cái án “đi đày” kia làm cho ông chủ tịch xã “đau hơn hoạn”! Ông chủ tịch xã nói với vợ: “Thằng Hạ Nguyên nó là cục cưng của bà, là niềm tự hào của cả họ, cả làng ta, vì thế bà phải “ra đi tìm đường cứu nước”, tức đi cùng với nó tới chỗ đi đày, sau ba năm phải tìm mọi cách để nó “áo gấm về làng”!”. Bà vợ ông chủ tịch xã, tức mẹ của chàng trai làng Hạ Nguyên, nghe chồng nói vậy thì giãy nảy: “Ông dồn hết việc lên đầu tôi mà không cho tôi một kế sách gì thì tôi biết làm sao?”. Ông chủ tịch xã nói: “Bây giờ thì làm sao mà biết được phải làm như thế nào? Bà xinh đẹp, nhanh trí như thế tất sẽ nghĩ ra được kế sách thích hợp cho từng thời kỳ, từng hành động. Tôi nói thế nghĩa là với cái “vốn tự có” của mình, bà cứ thực hiện sách lược “đi một bước tính một bước”! Thế nào cũng thành công!”. Nói rồi ông chủ tịch xã đi lên huyện họp, phó mặc tất cả cho bà vợ!

 

Thực ra thì bà vợ ông chủ tịch xã vốn là người rất thông minh, có nhan sắc nhất nhì làng xã. Bà vốn đã là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học lớn ở thành phố, song ngồi giảng đường chưa ấm chỗ thì cha bà phạm tội giết người. Lúc ấy, ông chủ tịch xã đang là phó chủ tịch kiêm trưởng công an xã, người bị hại lại có họ hàng xa với ông, tuy chỉ mới 18 tuổi đời nhưng bà biết rằng muốn cứu cha khỏi án tử hình thì chỉ có một cách là làm vợ ông phó chủ tịch kiêm trưởng công an xã. Thế là bà bỏ học về quê làm người vợ hiền, dâu thảo để cứu cha. Đương nhiên cha

bà chỉ bị cái án ngộ sát vài năm tù rồi được ân xá ra tù trước niên hạn. Thực ra bà cũng chẳng thông minh tài ba gì mới nghĩ ra nổi kế sách cứu cha, mà chỉ vì nhớ đến nàng Kiều của Nguyễn Du đã bán mình chuộc cha mà bà đã học ở môn văn trong trường THPT. Nàng Kiều đã gợi ý, mách bảo cho bà cách cứu cha thoát tội!

 

Sau khi rời bỏ trường đại học, bà vợ ông phó chủ tịch xã quyết chí phục thù: đời bà đã bị thiệt thòi thì dồn công sức cho chồng con. Vì thế ông phó chủ tịch xã chẳng mấy chốc lên chức chủ tịch xã và còn hứa hẹn sẽ lên huyện, lên tỉnh nhờ tài “ngoại giao” của bà xã. Chuyện giúp chồng thăng tiến cũng có nhiều chuyện vui buồn, bi hài nhưng đều ở trong “tầm kiểm soát” và cái đích đã nhãn tiền, không đáng lo. Cái đáng lo là thằng con trai Hạ Nguyên. Giá như nó đừng dính vào chuyện ái tình mà được ở lại trường thì chẳng mấy chốc mà lấy bằng Tiến sĩ, để lại tên tuổi trên bia đá của Văn Miếu làng xã. Song, cũng không thể trách nó, bởi “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, biết bao sự nghiệp lẫy lừng phút chốc bỗng tan thành mây khói thì với nó chỉ là bài học đầu đời mà thôi! Vấn đề là phải biết lấy lại những gì đã mất! Nghĩ vậy, bà chủ tịch xã yên tâm thu xếp hành trang đi với cậu con trai lên cái xã Thâm Sơn của huyện Cùng Cốc!

 

*

Vừa đặt chân lên xã Thâm Sơn, chỉ sau ba ngày đi dạo nơi non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, bà chủ tịch xã phu nhân đã phác xong ngay một kế hoạch hành động: Ba mũi giáp công tấn công về thành phố. Mũi một là ông Sở Giáo dục, mũi hai là ông Ban tổ chức chính quyền, mũi ba là ông Sở nhà đất. Khi phác lên cách thức tiếp xúc với từng đối tượng, bà chủ tịch xã phu nhân thấy mọi lời nói, hành động nó cứ hiện ra rõ mồn một cứ như một cuốn phim quay chậm mà bà chỉ còn có việc là nhớ lấy mà làm theo! Bà không ngờ mình lại bày mưu tính kế nhanh và hay như thế? Thì ra ở những nơi thiên nhiên trong sạch và tươi đẹp thế này, con người ta thông minh lên rất nhiều! Chẳng thế mà những bậc đại Nho ngày xưa thường lên núi rừng ở ẩn, thì ra họ lên núi là để nghĩ chuyện thiên hạ và chờ thời cơ thì nhập thế chứ ẩn dật sao nổi!

 

Người đầu tiên bà lên thành phố tìm gặp là ông Sở Giáo dục, chính xác là ông phó giám đốc Sở giáo dục. Hơn hai chục năm trước, ông giáo sư, PGĐ Sở Giáo dục còn là một anh giáo trẻ, dẫn một tốp sinh viên về xã đi điền dã sưu tầm văn nghệ dân gian. Anh giáo trẻ đã mê đắm bà vợ ông phó chủ tịch xã và chàng trai làng Hạ Nguyên chính là kết quả của mối tình đó. Chứ nếu không có gien di truyền của anh giáo thì chàng trai làng con ông phó chủ tịch xã làm sao mà học giỏi nhất làng, nhất xã, nhất huyện rồi vào đại học dễ như đi chợ như thế? Bà chủ tịch xã phu nhân mỉm cười mãn nguyện khi ký ức của mối tình vụng trộm cứ bay về ào ạt, đến nỗi bà đã xuất hiện trước cửa phòng ông phó giám đốc Sở từ lúc nào mà không hay. Như là có sự thần giao cách cảm kỳ lạ, cũng chính lúc đó, ông Tâm – người tình xưa của bà Tam, chủ tịch xã phu nhân, - cũng đang sống với ký ức của hơn hai mươi năm trước, tức với những phút giây ân ái diệu kỳ của đôi tình nhân Tâm, Tam. Vì thế, khi cánh cửa phòng làm việc của ông Tâm bật mở thì đôi tình nhân lại òa vào nhau y như năm nào!...

 

“Sao bây giờ em mới tìm đến tôi?” – “Bây giờ mới là lúc bởi đứa con của chúng ta ngày ấy đang gặp nạn!” – “Chúng ta đã có con? Con chúng ta đang gặp nạn?” – “Đúng vậy! Chính xác như chúng ta đang ôm nhau say đắm!” – “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?” – “Còn làm gì nữa! Anh bố trí lên ngay xã Thâm Sơn, huyện Cùng Cốc thăm con trai rồi nghĩ cách điều nó về Sở!” – “Xin tuân chỉ!...” – “Thiếp cũng xin tuân chỉ!...”…

 

Việc gặp lại người tình xưa của bà chủ tịch xã phu nhân không ngờ lại đạt kết quả rất lớn: người cha đẻ của chàng trai làng Hạ Nguyên nhận sẽ giải quyết hết mọi chuyện để cuối cùng Hạ Nguyên sẽ được về thành phố làm việc và có nhà cửa đàng hoàng. Bởi cha không lo cho con thì lo cho ai? Còn việc của bà chủ tịch xã phu nhân là chỉ có một và chỉ một mà thôi: đưa đôi tình nhân lên con tàu đi ngược thời gian trở về ngày mới gặp gỡ!...

 

*

Mọi việc gì cũng cứ tuần tự như tiến thì chẳng có gì để nói. Người cha đẻ của Hạ Nguyên đã xúc tiến mọi việc để điều chàng trai về phòng Tổng hợp của Sở, nhưng cũng phải chờ cho hết năm chứ chân ướt chân ráo mới về vùng sâu vùng xa mà đã bốc đi ngay thì khó coi, thiên hạ sẽ dị nghị. Song, trong lúc chờ “ngày hái quả” thì người cha đẻ của Hạ Nguyên bị phát hiện đã “có chân” trong một đường dây hối lộ liên tỉnh nên đã bị đình chỉ công tác để điều tra làm rõ. Vì thế mà kế hoạch điều Hạ Nguyên về phòng Tổng hợp của Sở bị tan thành mây khói! Khi biết được tin này, người mẹ Hạ Nguyên, tức phu nhân chủ tịch xã liền nghĩ ngay đến việc tiếp xúc với ông Ban Tổ chức chính quyền, vốn là chồng của một cô bạn học thời hoa phượng. Khi đến nhà ông Tố - đương chức phó ban Tổ chức chính quyền Thành phố, bà chủ tịch xã phu nhân gặp lại bạn học cũ thì vui mừng khôn xiết, đôi bạn hàn huyên cả buổi không hết cái chuyện thời hoa phượng. Đến khi bà chủ tịch xã phu nhân đưa yêu cầu của mình ra thì người bạn thời học trò nói ngay: “Bạn đến chơi với mình đúng như trong giấc mơ mình mới gặp hôm qua! Thế này nha, ông xã mình có một đứa con gái với bà vợ trước, đã gần ba mươi tuổi, nhưng chưa lấy được chồng vì nói thật, hơi xấu xí! Có lẽ là do tảo hôn, ông xã mình phải lấy vợ già lại không có tình yêu cho nên đẻ ra con xấu xí là tất yếu!” – “Thật tội nghiệp!... Vậy bạn muốn nhờ mình lấy chồng cho cô nàng xấu xí ấy chứ gì?” – “Ôi, bạn thật là thông minh! Chưa nói hết đã hiểu bạn mình muốn gì! Vậy mình nói ngay: thằng con nhà quê của bạn muốn chuyển về Thành phố thì chỉ có một cách là làm con rể mình, tức cưới cô nàng xấu xí đó! Thực ra như vậy chẳng thiệt thòi gì đâu bởi cậu có nhớ câu ca này chớ: Ai ơi hãy lấy vợ già / Vừa sạch cửa nhà lại ngọt cơm canh!”. Trong khi người bạn chưa đọc hết câu ca dân gian kia thì bà chủ tịch xã phu nhân đã nghĩ xong kế hoạch: sau khi về thành phố rồi thì cô dâu xấu xí kia sẽ có một chỗ ở trọn đời là…nghĩa địa!

 

Sau khi đã nghoéo tay kết thông gia với người bạn thời học trò, bà chủ tịch xã phu nhân liền trở về xã Thâm Sơn, huyện Cùng Cốc để thuyết phục con trai, tức chàng trai làng Hạ Nguyên, vì đang thụ án “lưu đày” nên phải làm giáo viên tiểu học của trường làng. Vừa gặp con trai, người mẹ nói ngay: “Con có muốn được chuyển về thành phố hay không?”. Chàng trai mắt sáng như sao, tưởng như được đi ngay tức thì liền nói: “Tất nhiên rồi! Mẹ muốn con cõng mẹ chạy ba vòng quanh quả núi kia con cũng chịu!” – “Con không phải cõng mẹ mà là sẽ được cõng vợ, con sẽ cưới vợ rồi cõng vợ đi đâu tùy thích!” – “Cưới vợ? Cưới ai vậy? Mẹ chọn vợ cho con chắc phải đẹp như mẹ trở lên!” – “Nghe đây, không được cãi mẹ: Con sẽ cưới một cô vợ vừa già vừa xấu! Nhưng bù vào đó, con sẽ được chuyển về Thành phố ngay sau khi đăng ký kết hôn, tức đám cưới sẽ được tổ chức ở thành phố!”. Người con trai sau một cú vấp ngã là cái án lưu đày đã đủ trí khôn để hiểu rằng đó chỉ là một nước cờ, tức có thể gọi là “khổ nhục kế” để đạt được mục đích là “hành quân về thành phố”! Còn sau này sẽ thế nào, chắc người mẹ đã tính toán rồi! Nghĩ vậy người con trai quỳ xuống nói: “Xin tạ ơn mẫu hậu! Con xin tuân chỉ!”…

 

*

Ngay ngày nghỉ cuối tuần hôm sau, hai mẹ con đã về thành phố gặp mặt cô dâu và tiến hành lễ ăn hỏi, bởi theo như lời mẹ kế cô dâu, tức bạn học của mẹ chú rể, thì câu ca này lúc nào cũng đúng: Hỏi vợ thì cưới liền tay / Chớ để lâu ngày lắm kẻ gièm pha!

 

Chàng trai Hạ Nguyên đã biết khá nhiều trường hợp xấu xí của các cô gái thì nghĩ: xấu đẹp chẳng qua là do quan niệm của từng người. Cái xấu nhìn mãi cũng quen, có khi lại trở thành đẹp, như trong câu ca: Lỗ mũi mười tám gánh lông / Chồng yêu chồng bảo tơ hồng trời cho…Cho nên chàng trai tự nhủ phải dũng cảm đối mặt và chấp nhận thì “khổ nhục kế” mới thành công. Song, khi được đối diện với cô dâu tương lai thì chú rể tương lai chút xíu nữa cũng té xỉu bởi đây là lần đầu anh chàng đẹp trai này gặp một người con gái có diện mạo xấu xí tới mức… không thể tả! Đó là cách nói của những người có sự cảm thông nhất định đối với những cô gái kém may mắn đó, bởi nếu bới móc những nét xấu của người bất hạnh đó ra thì thật là nhẫn tâm!

 

*

Sau khi đăng ký kết hôn với cô gái xấu xí, Hạ Nguyên được điều về văn phòng Ủy ban Thành phố ngay mà không cần phải chờ đợi hết một năm như kế hoạch của ông bố đẻ (ông bố đẻ của Hạ Nguyên vẫn đang bị điều tra và có khả năng sẽ bị kêu án nặng). Cô gái xấu xí thì từ khi làm vợ đã bớt xấu xí đi rất nhiều bởi cái thân hình, diện mạo xấu xí của cô gái đã được chất nữ tính của người con gái che bớt. Tuy nhiên, anh chàng Hạ Nguyên vẫn không thể quen được với việc phải “ăn nằm” với người vợ xấu xí và hễ cứ gặp mẹ là nói: “Con bắt đền mẹ! Biết thế này thì con thà cứ ở trên núi rừng, lấy vợ sơn nữ còn hơn là về Thành phố mà phải “nhai thịt lơn sề” như thế này!”. Những lúc ấy, người mẹ chỉ biết ôm lấy thằng con trai mà vỗ về an ủi: “Con ráng chịu thêm vài tháng nữa, rồi mẹ sẽ cưới cho con một cô nàng Hoa hậu bikini!”. Nói thế chứ người mẹ cũng chưa biết nên đi nước cờ tiếp theo như thế nào?

 

Thời gian cứ vùn vụt trôi đi, người vợ xấu xí của Hạ Nguyên đã có bầu và sắp sinh nở mà người mẹ của Hạ Nguyên vẫn chưa quyết hành động như thế nào? Một hôm, bà thông gia, tức bạn học thời hoa phượng của bà chủ tịch xã phu nhân, đến chơi và nói nhỏ: “Không ai hiểu bà bằng tôi! Mắt bà ngày càng dâng đầy sát khí! Nếu bà có hành động độc ác, mất nhân tính thì tôi sẽ lấy đầu bà mà tế con tôi đó!”. Nghe bà thông gia đe dọa như vậy, bà chủ tịch xã phu nhân cũng thấy ớn lạnh nhưng khi phải nhìn thằng con bị người vợ xấu xí nó “hành hạ” hàng ngày (những người phụ nữ xấu mà có chồng muộn thì “ăn trả bữa” rất mạnh, mỗi khi “lâm trận” thì dục tính bộc phát rất cao) thì nỗi sợ tan biến và bà quyết “xuống tay” trước khi người vợ xấu xí làm mẹ!...

 

*

…Đám tang người vợ xấu xí của anh chàng Hạ Nguyên rất đông người tới tiễn đưa người con gái bất hạnh. Ai cũng nghĩ là cô gái bất hạnh bị đầu độc, nhất là người mẹ kế. Nhưng khi khám nghiệm tử thi thì bác sĩ pháp Y kết luận: nạn nhân đã chết bởi chất độc A (kèm theo lá thư tuyệt mệnh nạn nhân nói rõ đã tự uống chất độc A), trước khi uống nước cam có chất độc B, được nghi là do người mẹ chồng cho vào ly nước cam. Phải một tuần sau, Hạ Nguyên mới phát hiện ra lá thư của người vợ xấu xí để trong áo gối: “Thiếp chết là do tự đầu độc, mẹ chàng không có liên quan tới cái chết của Thiếp. Thiếp sang thế giới bên kia mà không oán trách gì ai! …Cầu cho chàng cưới được người vợ mới là Hoa hậu bikini! “. Lời người chết thật là thiêng, chỉ nửa năm sau, anh chàng mới góa vợ là Hạ Nguyên cưới được cô vợ đã ba lần đăng quang Hoa hậu: một lần cấp Huyện, một lần cấp tỉnh, một lần cấp liên tỉnh!... Nhưng, ngay sau khi động phòng, anh chàng Hạ Nguyên đã biết mình dính bệnh lậu Ô-ki-na-oa!.../.

 

Sài Gòn, tháng 6-2010

Đỗ Ngọc Thạch
Số lần đọc: 3072
Ngày đăng: 16.06.2010
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Ốm vì làm tình - Nguyễn Viện
Trạm Cuối - Âu thị Phục An
Đám tang - Hoa Quỳnh
Ngoài Kia Trời Đã Sáng - Trần Minh Nguyệt
Niềm Ân Hận Muộn Mằn - Khải Nguyên
Chiếc Áo Rách - Yến Lan
Hoàng hậu và người bán củi - Nguyễn Ước
Yêu Trọn Một Đời - Đỗ Mai Quyên
Cát vàng - Lữ Quỳnh
Giai Điệu Mùa Hè - Đỗ Ngọc Thạch
Cùng một tác giả
Nữ võ sĩ huyền đai (truyện ngắn)
Anh hùng thọ nạn (truyện ngắn)
Người chép sử (truyện ngắn)
Tướng sát phu (truyện ngắn)
Chị em sinh ba (truyện ngắn)
Truyện ngắn ngắn-1 (truyện ngắn)
Truyện ngắn ngắn -2 (truyện ngắn)
Chuyện một nhà báo (truyện ngắn)
Núi lở (truyện ngắn)
Hai lần bác sĩ (truyện ngắn)
Báo hiếu (truyện ngắn)
Nhà tiên tri (truyện ngắn)
Bạn học lớp hai (truyện ngắn)
Tương tác trên net (tiểu luận)
Bạn học lớp năm (truyện ngắn)
Bà Nội (truyện ngắn)
Cô giáo mầm non (truyện ngắn)
Ma lai (truyện ngắn)
Cánh đồng mùa đông (truyện ngắn)
Em ở Tây hồ (truyện ngắn)
Sự tích chim đa đa (truyện ngắn)
Kén vợ kén chồng (truyện ngắn)
Nghêu, Sò, Ốc, Hến (truyện ngắn)
Đấu trường 100 (truyện ngắn)
Làng nói trạng (truyện ngắn)
Lý Toét (truyện ngắn)
Đám Cưới Vàng (truyện ngắn)
Táo quân truyện (truyện ngắn)
Mùng ba tết thầy (truyện ngắn)
Chuyện ngày tết (truyện ngắn)
Y tá xã (truyện ngắn)
Băng nhân (truyện ngắn)
Ô Quan Chưởng (truyện ngắn)
Bạn học đại học (truyện ngắn)
Kiếm sống (truyện ngắn)
Ô Chợ Dừa (truyện ngắn)
Ký ức làm báo (truyện ngắn)
Trộm long tráo phụng (truyện ngắn)
Ba chìm bảy nổi (truyện ngắn)
Bác Sĩ Thú Y (truyện ngắn)
Lệnh Phải Thi Đỗ (truyện ngắn)
Giai Điệu Mùa Hè (truyện ngắn)
Lấy Vợ Xấu (truyện ngắn)
Địa sứ (truyện ngắn)
Cô Dâu Gặp Nạn (truyện ngắn)
Bà Ngoại (truyện ngắn)
Ô Đống Mác (truyện ngắn)
Quận He (truyện ngắn)
Tam Thập Lục Kế (truyện ngắn)
Cắm sừng (truyện ngắn)
Nguyễn Vỹ (chân dung)
Nhà Nho - Nhà Báo (tiểu luận)
Dòng Sông Ám Ảnh (truyện ngắn)
Ba Lần Thoát Hiểm (truyện ngắn)
Ký Ức Làm Báo - 2 (truyện ngắn)
Kiếm Sống 2 (truyện ngắn)
Ký Ức Làm Báo - 3 (truyện ngắn)