Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.377 tác phẩm
2.747 tác giả
827
116.515.137
 
Bác Ba Phi : Con Đuổi vào trận làm bài toán nhơn
Anh Động

Sau khi ăn cơm với thịt trúc no nê một trận, ông cháu bác Ba cương quyết dắt con Đuổi đi sâu vào rừng thêm một đỗi nữa. Con Đuổi lúc này hăng hái lên, tuôn lùm, ruồng bụi đi trước. Thằng Đậu cũng mặt mày hớn hở cầm dáo đi bên ông nội, trông oai phong như một viên tướng xung trận bên cạnh lão tiền bối. Trên đường đi, Đậu thấy biết bao là hoa thơm, trái lạ, mặc dù trong bụng rất mê nhưng ngoài mặt làm ra vẻ thờ ơ, để cho ông nội không đánh giá mình là một đứa trẻ con. "Là một thợ săn lành nghề thế này mà đi ham hoa thích trái ư ?". Thằng Đậu tự nhủ như vậy rồi tiến lên đi song song bên ông nội. Đậu cứ cân mũi dáo, mắt hơi liếc chừng qua hai bên. Những bụi gáo dây đánh nẹo nhau như nhiều con rắn lãi quấn cuộn theo mấy thân cây mớp bự cỡ ôm, đan thành mái lợp mát rượi mặt đất, buông từng sợi xuống lòng thòng tua tủa những chùm hoa tím vật vờ. Những cây trâm suồi trái chín mọng, thơm lựng, từng chùm kết lại tựa mâm xôi..

 

Thằng Đậu vừa quan sát cảnh vật vừa suy nghĩ lang bang hết chuyện này đến chuyện khác. Đậu nhất định khi trở lại thế nào nó cũng hái một túm trái mây dóc chín về bắn ống thụt chơi.

 

- Heo ! Heo rừng !

 

Tiếp theo là tiếng con Đuổi kêu ăng ẳng. Thằng Đậu giật mình nhảy trái một bên, cân mũi dáo lườm vào lưng ông nội. Bác Ba khoát tay bảo Đậu lùi lại, rồi bác cầm phân hai cây mác, sấn tới. Trông bộ vó ông nội hùng hổ, nhưng thằng Đậu để ý thấy nét mặt ông có hơi thất sắc. Đậu mấm môi, cầm chắc dáo. Nó biết là sắp có chuyện đụng độ lớn xảy ra.

Bác Ba vọt qua khỏi mặt thằng Đậu, biểu lui:

 

- Mầy cứ tựa lưng vào gốc cây, cân mũi dáo chông ra trước mặt, để mặc ông nội lo liệu.

 

Nghe ông nội bảo, thằng Đậu phát run. Chắc là gặp cọp chớ heo cúi gì ? Thường khi đi rừng, hễ nghe hơi cọp, ông nội bảo Đậu vác dáo cho mũi thẳng lên trời. Ông dẫn giải: "Bởi đặc tính của cọp, lúc bắt người phải chụp phủ từ trên xuống". Nghĩ tới cọp chừng nào Đậu càng nghe rởn tóc gáy chừng nấy. Tuy có ông nội, nhưng cũng phải thủ lấy thân mình trước nhất. Thằng Đậu làm y theo lời ông. Nó thúc đầu cán dáo thật chặt vào thân cây mớp, chống mũi hất lên bốn mươi lăm độ, hướng về trước mặt. Nhưng đứng một chút Đậu cảm thấy nhục ! Ông nội với con Đuổi đang lao vào nguy hiểm, riêng mình lại co vào thế thủ ư ? Nghĩ vậy, thằng Đậu định bỏ chỗ gốc cây ra thì… ông nội và con Đuổi đã nguy cấp rồi ! Cả hai đang vừa chống đỡ vừa thụt lui. Phía chánh diện của họ là một con heo nọc chảng lớn như một con bò mộng, nghểnh chiếc mỏ dài  tựa cây đàn bầu táp bốp bốp và mũi khịt vang dậy. Hai hàm răng của con heo nhai vào nhau ken két, cặp nanh cong vút huơ huơ trông đến ớn ! Thằng Đậu hồn bất phụ thể, rụng rời tay chân, buông cây dáo đánh soạt xuống trấp choại. Con heo nọc chảng mỗi lúc một đẩy lùi bác Ba và con Đuổi về phía thằng Đậu. Lông gáy heo chôm chổm sù lên, miệng táp bốp bốp, hai bên mép đóng hai cục bọt quáp lớn bằng ổ bù tọt. Bác Ba thích từng nhát mác chắc nịch vào thân thể con heo, nhưng mũi mác chưa chạm vào da đã bị nó hất bạt ngọn ra như trò chơi, tấm da heo cứ trậm trầy, chỉ cời lên vài lằn mốc như gai cào. Thằng Đậu thấy toàn thân con heo trụi lủi, chỉ còn có một chùm lông gáy mà thôi, lông rụng bày ra tấm da sần sùi nổi u, nổi nần đầy vú chì. Kinh hãi nhất là bộ răng và cặp nanh con heo, tất cả đều trắng ởn !

 

Trận hỗn chiến diễn ra ngay trước mặt thằng Đậu. Bác Ba Phi và con Đuổi xem chừng yếu thế, họ đang bị con nọc chảng quần cho tơi bời. Đứng trước những kẻ thân thuộc, tính mạng đang bị đe dọa, thằng Đậu thấy mình nhát nhúa. Ở đời lúc nguy hiểm phải xả thân cứu nhau mới phải lẽ, đằng này ngoảnh mặt làm ngơ tránh né một mình cho yên thân thì còn mặt mũi nào sống trong trời đất ? Thằng Đậu nghe da mặt mình căng thẳng, gan ruột nóng bừng, tinh thần tỉnh táo lại, nó vội lượm cây dáo lên. Đậu chực xông vào trợ chiến thì cũng đồng lúc con nọc chảng nhảy phóc tới đánh một nhát chí mạng vào ông nội. Bác Ba rùng người xuống lấy thế trung bình, chĩa mũi mác đỡ ra. Cú đánh của con heo mạnh phi thường ! Cây mác của bác Ba dội ngược, toàn thân bác rúng rính, hai chân chịu lực nặng dằn xuống lún sâu vào trấp choại. Sau một đòn xửng vửng, bác Ba hô lên một tiếng "hát" lộn mèo một vòng, đứng gọn qua phía bên kia, thét lớn:

 

- Đuổi, mầy để vậy sao ?

 

Tức thì con Đuổi lao vào ngoạm lấy chúm chân của con nọc chảng. Bị hai mặt giáp công liên tục, nhưng con nọc chảng chẳng chút nào nao núng, lúc quay bên này chống đỡ, lúc xoay bên nọ tấn công, vừa hất con Đuổi văng ra, con nọc chảng liền xoay lưng hứng lấy ngọn mác độc hiểm của bác Ba sấn tới. Mũi mác của bác Ba bén nhọn ngần nào, nhưng không làm sao xuyên nổi lớp da dầy cui của con heo.

 

Thấy ông nội mệt thở phì phò, con chó Đuổi thì nhe răng, thè lưỡi, thằng Đậu xấu hổ cho phận mình ! Con chó còn liều thân với chủ như vậy, tại sao thằng cháu nhát gan bỏ ông lâm nguy ?

Đậu gồng tay chân cho cứng rắn lên, cầm cây dáo phân đôi, bậm môi lao tới. Thừa lúc con heo quay qua đối phó với ông nội, Đậu thít mạnh một dáo vào cạnh sườn non của con heo. Chẳng ngờ khi mũi dáo của thằng Đậu vừa chạm vào tấm da heo liền bị bật ra, tựa con cóc nhảy lên đống rơm. Nổi dóa, thằng Đậu bồi tiếp một nhát nữa. Lần này dáo đâm nhằm lớp da trên gáy heo, Đậu bị trượt đà, mũi dáo cắm bập vào thân cây mớp bên cạnh và nó cũng ngã chúi theo. Đang loay hoay nhổ dáo ra, thằng Đậu nghe có hơi gió phất tới, nó vội mọp người né tránh. Tức thì một tiếng vèo bay sát qua gáy. Chiếc mỏ đầy răng nanh của con nọc chảng quét sát sạt trên tấm lưng của Đậu. Nhát đánh của con nọc chảng thẳng đà, bay vào cây dáo của thằng Đậu, gãy cán kêu đánh rốp. Hai bàn tay thằng Đậu nảy ngược ra nghe tê dại. Đậu chỉ còn cầm một khúc đằng cán. Trong lúc còn ngơ ngác, thằng Đậu chợt thấy con nọc chảng nhảy bổ tới, chồm lên người ông nội. Đậu hết biết sợ chết là gì, mặt mày nó nóng bừng, lăn xả vào, dùng khúc cán dáo còn lại đập túi bụi vào lưng con heo. Lúc ấy bác Ba vô cùng lo lắng cho đứa cháu nội, vừa lăn người qua tránh nhát đánh hiểm ác của con heo, thuận đà bác Ba co chân hất cho thằng Đậu một cái làm nó bay vèo ra ngoài tựa trái banh lông bị cú sút phạt đền. Bác Ba vừa quay người định chạy theo cháu, nhưng con heo kịp chồm theo táp một nhát vào cạnh sườn bác. Bác hoành thân lộn ngược, xoay mũi mác không kịp đành thọc nguyên đầu cán mác vào họng heo. Một tiếng "rốp" làm chấn động toàn thân thể bác Ba. Người bác Ba bị hất văng ra ngoài, nửa khúc cán mác bị con heo cắn gãy. Khi đứng vững, bác Ba Phi chỉ còn cầm trong tay trơ trọi nửa cây mác ở khúc đầu lưỡi. Con nọc chảng hung hăng cứ lao tới cố hạ cho kỳ được bác Ba, bác cũng vừa vung khúc mác gãy lên thì chân vấp phải sợi dây mây dóc, té sấp. Trước tình thế cực kỳ quẫn bách, bác Ba Phi đành nhắm mắt chờ chết mà thôi. Nhưng từ bên kia, con Đuổi nóng lòng vì chủ, không nệ nguy hiểm, nhảy xổ vào ngoạm lấy chân sau của con nọc chảng, lôi lại. Không hạ được bác Ba, lại bị con Đuổi vướng víu, con nọc chảng nổi bực xoay mình quét một nhát "binh", con Đuổi bay vèo ra ngoài, thân nó lao vào một gốc cây mớp đánh óc một cái nữa. Tội nghiệp cho chon chó có chửa gần ngày sanh bị liên tiếp hai cú đòn tận tử. Thân thể rơi xuống đất và lăn cù mấy vòng. Sau khi con Đuổi cố lóp ngóp bò dậy, nó đứng chồm bốn cẳng nghênh mỏ lên trời cố tru lên một tiếng lớn rồi rùn hai chân sau, đẻ ra một loạt bốn con chó con. Đẻ xong con Đuổi lại lao tới ngoạm vào đùi con nọc chảng lần nữa, vì nó thấy bác Ba cùng thằng Đậu đang lâm cảnh thập tử nhất sinh với kẻ thù. Lại bị vướng víu, con nọc chảng vô cùng tức bực, quét lại một nhát đánh bốp vào đầu con Đuổi. Sọ đầu con Đuổi bể ra làm đôi, mở toác hoác. Con Đuổi từ từ lui ra và toàn thân run lẩy bẩy như con cá lóc bị đập đầu. Bốn con chó con vừa mới đẻ ra, thấy mẹ chúng lâm nạn, chúng sôi sục căm thù liền chia nhau mỗi con một phía đổ xô vào vây chặt con heo. Mỗi con chó con ngoạm cứng lấy một chúm chân con nọc chảng, căng ra bốn bên lằng nhằng, làm con heo không tài nào vùng vẫy được. Bác Ba Phi thấy vậy vội vớ lấy khúc lưỡi mác chặt một đoạn dây mây dóc cộ rịt đầu con chó Đuối lại. Trong lúc thằng Đậu với bốn con chó vây đánh con nọc chảng túi bụi, thì bác Ba Phi dẫn con Đuổi mới băng bó xong, nhảy vào trợ lực. Cái đầu con Đuổi tuy được bác Ba rịt lại nhưng cũng còn kẽ hở. Lúc nhào vô cắn heo, tiếng sủa của nó cứ xì hơi ra theo lằn nứt nghe cành cạch. Bốn con chó con cứ vừa cắn vừa sủa gâu gâu, chúng đang hăng hái nên tiếng sủa vang động khu rừng. Mẹ con con Đuổi cứ sủa nghe "cạch, cạch… cạch, cạch… gâu, gâu, gâu…"

Anh Động
Số lần đọc: 2813
Ngày đăng: 19.09.2004
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Nơi cuối đường - Nguyễn Thị Diệp Mai
Mảnh vụn - Ngọc Hiệp
Chim Nhạn trở về - Nguyễn Thị Diệp Mai
Lửa cháy phía Phương Thành - Nguyễn Thị Diệp Mai
Đại ca Bầu - Nguyễn Thị Diệp Mai
Quên - Thu Trang
Hư ảo cuộc đời - Thu Trang
Quê ngoại - Thu Trang
Ông Mười - Nguyễn Trọng Tấn
Con khỉ nhà 3B - Thảo Bích
Cùng một tác giả
Ánh lửa Chông Nô (truyện ngắn)
Mũi lấn (truyện ngắn)
Tiếng bước chân (truyện ngắn)
Chung kết (truyện ngắn)
Tiếng đàn (truyện ngắn)
Thuốc đắng (truyện ngắn)
Chớp lửa đêm giông (truyện ngắn)
Cách chim không mỏi (truyện ngắn)
Đường còn xa (truyện ngắn)
Qua sông (truyện ngắn)
Khói lam vắt vẻo (truyện ngắn)
Trăng tháng chạp (truyện ngắn)
Hàng rào sậy (truyện ngắn)
Bến cũ (truyện ngắn)
Khai đập (truyện ngắn)
Qua cơn bịnh (truyện ngắn)
Suối nắng (truyện ngắn)
Khơi mạch (truyện ngắn)
Bên hàng Cù Oanh (truyện ngắn)
Tiếng trống Sampô (truyện dài)