Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.377 tác phẩm
2.747 tác giả
789
116.540.674
 
Lưỡng tính
Trần Văn Bạn

Khi phát hiện, dương vật của H đã teo tóp đi khá nhiều. Phát hiện cái tình thế khốn nạn ở ông chính là nàng, người đã liên tục cùng ông đắm mình trong các cuộc giao hoan long trời lở đất suốt hai năm ròng.

 

Đó là buổi tối thứ bảy, trong một khách sạn sang trọng, với nỗi bức xúc sau nhiều lần chung đụng hụt hẫng, nàng quyết tâm khám phá. Tính nàng vốn thế: nàng luôn cần giải tỏa những nghi ngờ của mình bằng những chứng thực cụ thể thông qua việc cân, đo, đong, đếm. Làm ra vẻ như một trò nghịch ngợm, nàng dùng sợi thước dây để xác định kích thước cái của quý của ông. Nàng đo cả chiều dài lẫn chu vi và hẳn nhiên, cuối cùng, nàng đã có số liệu cần thiết.

 

Khi nàng đo đạc, trong cơn ngất ngây, ông bảo: “Em luôn là cái chết ngọt ngào”

“Em chỉ là con điếm”.

“Em là con người, hơn cả con người”

Nửa năm sau, nàng lập lại trò chơi “cái chết ngọt ngào”. Cũng bằng cái cách dùng những ngón tay mềm mại mà quyết liệt rê vuốt dọc thân rồi xoáy mạnh vào đỉnh đầu dương vật khiến ông tê cứng, rồi với cái lối đo đạc tỉ mẩn, thành thạo hệt như người thợ may đo thành thục các thao tác nghề nghiệp, nàng rất đỗi ngạc nhiên nhận ra rằng dương vật của ông đã teo đi gần phân nửa. Phân vân nàng đo lại lần nữa và kết quả vẫn không có sự khác biệt.

Chẳng hay biết gì về cái “sự thật kinh hoàng”- cách nói của ông sau này- trong nỗi đê mê, ông rên lên: “Đừng đụng nó nhiều quá, không lại nằm mơ”.

“Ác mộng”, nàng bảo.

“Nó là thiên đường của các em”

“Nó là con bò đực già”.

 

Nhưng lúc đó, nàng chưa vội cho ông biết cái “sự thật kinh hoàng” kia. Chẳng hào hứng gì, song, chiều ông, nàng cố làm cho ông chìm vào cơn mê mệt. Rồi cứ vậy, mắt mở thao láo, nàng nằm im suy nghĩ vẩn vơ.

 

Gần nửa đêm, H trở dậy đòi yêu. Nàng thử sờ vào cái nơi ấy nhưng chẳng mùi mẻ gì. Nó như một mớ bầy nhầy. Nàng cố gắng làm cái công việc đàn bà của mình. Vẫn không kết quả.

“Tệ quá”, H ngượng nghịu nói.

“Có thấy gì khác lạ không?”, nàng hỏi.

“Thấy gì?”

“Nó bị teo”

H bật dậy như chạm phải lửa.

 

Liền đó, ông bắt nàng chứng minh điều nàng nói. Ông giục nàng đo đạc lại nhưng việc đo đạc không thành. Dù nỗ lực kiên trì hơn hai tiếng, bằng các ngón nghề của người đàn bà giàu kinh nghiệm giường chiếu và được ông tích cực hỗ trợ, nàng vẫn không thể làm thay đổi trạng thái nhũn nhão của ông. Với cảm giác thương hại pha chút chán nản và khinh bỉ nàng nằm vật ra giường rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Còn H trằn trọc đến tận sáng. Gần sáng, trong H có tiếng khóc.

 

Tờ mờ sáng, H vội vã rời khách sạn, trở về nhà. Song phải hai ngày sau ông mới kiểm chứng được cái sự thật đau lòng kia: Quả thật, dương vật ông đã teo tóp đi khá nhiều. Khi đã kiểm chứng, ông liền gọi điện cho nàng thừa nhận tính đúng đắn của thông tin nàng cung cấp và đề nghị nàng hãy kín mệng. Cuối cuộc gọi ông không quên củng cố lòng tin của nàng và tự an ủi mình bằng những viện dẫn khoa học.

“Mọi cái sẽ trở lại bình thường”, H nói nhưng nỗi lo đã choáng ngợp trong ông.

 

Những ngày tiếp theo, lòng luôn trĩu nặng, H dành toàn bộ thời gian và công sức cho việc theo dõi tình trạng nhũn nhão của “cái dương vật”. Ngay cả những lúc bận rộn công việc, lúc tiệc tùng, lúc hội họp, ông cũng tranh thủ lẩn ra một nơi nào đó, thường là nhà vệ sinh để xem cái dương vật. Còn lúc nằm nhà, trong phòng riêng, ông phơi nó ra và xem xét rất tỉ mỉ. Dù không phát hiện được gì ngoài cái mớ bèo nhèo mà giờ đây đã trở nên quen thuộc, ông vẫn cứ xem xét. Những lúc như thế, ở ông vẫn lóe lên chút hy vọng,  rằng sức khỏe dương vật của ông sẽ được cải thiện bằng dinh dưỡng và thuốc men, rằng sự luyện tập có phương pháp sẽ đưa đến những kết quả tốt.

“Có thể do thay đổi nội tiết tố nhưng không chắc lắm”, gã bác sĩ  nói.

“Nghĩa là thế nào?”, H nói.

“Chứng bất lực thì có thể lý giải. Còn chứng teo …”

“Y học các cậu đổ thừa cho rượu, thuốc lá và đàn bà chứ gì?”

“Không, đam mê quyền lực…”.

“Cậu bậy bạ gì đây?”

“Đam mê quyền lực làm cho đàn ông thì bất lực, đàn bà thì lãnh cảm”.

“Cậu bảo đó là căn bệnh thời đại mà đám báo chí đang rêu rao phải không?”

“Đó là sự thật”

“Y học bất lực hay tôi bất lực?”

“Trong chứng teo có chứng bất lực”

“Ừ, thì quyền lực, tham vọng, tiền bạc cũng mắc chứng bất lực nốt”, H nhại.

 

Thế là H bắt tay vào việc chữa trị cái dương vật. Trước tiên, ông tiến hành thu thập những tài liệu, sách vở, tóm lại, ông thu thập bất cứ thứ giấy má gì có liên quan đến tình dục. Bước tiếp theo, thông qua bạn bè, môi giới và quảng cáo ông xác định chắc chắn những địa chỉ đáng tin cậy, nơi có thể phục hồi và tăng cường khả năng hoạt động tình dục nam giới. Cuối cùng là những cuộc tiếp xúc bắt buộc giữa các lương y và con bệnh.

 

Chỉ sau ba tháng, kể từ cái đêm đáng nhớ ấy, cái đêm trong khách sạn nàng chơi trò đo đạc với ông, sách vở, báo chí và các mẩu quảng cáo đã đầy ắp phòng ông và ông đã có mặt ở khắp mọi vùng lãnh thổ Việt Nam.

 

H dùng Via-gra, tiết chim se sẻ, ba ba, hạt sen, củ hành, nhân sâm, sừng tê giác, long diên hương… nhưng cuối cùng, kết quả thật tồi tệ: dương vật ông teo hẳn lại.

 

Những ngày này, H cảm thấy bế tắc và luôn nghĩ rằng chỉ có nàng mới có thể giúp ông thoát khỏi tình trạng phiền muộn hiện tại nhưng ông sợ phải gặp nàng. Ông cảm thấy xấu hổ. Ông không thể phô diễn nỗi đau của mình bằng những lời than vãn hoặc tâm sự.

 

Ngay cả với vợ, H cũng không thể tìm kiếm sự chia sẻ. Vợ H là người đàn bà đa dâm. Thị có vóc dáng cục mịch và khuôn mặt u tối nặng trình trịch của người phàm ăn. Bao năm rồi, thông qua đồng tiền “kiếm dễ như trở bàn tay” của chồng, thị nỗ lực cải tạo thân xác mình. Nhưng chim cú không thể là chim công nên thị cứ phơi ra giữa cuộc đời này cái hình dáng cú.

 

Hai mươi năm chung sống, thị giần cho H nát nhừ xương cốt. H ngoan cường chống đỡ và chấp nhận thực tế như một “sự thật hiển nhiên”. Giống chiếc hàn thử biểu cực nhạy trước sự thay đổi của thời tiết, thị nhận biết một cách chính xác độ mạnh yếu, trồi sụt khả năng tình dục của chồng. Vì vậy, không cần H tiết lộ về cái “sự thật kinh hoàng” kia, chỉ nhìn và đánh hơi qua sự lãnh đạm và tần suất chung đụng thưa thớt, thị đã hiểu khả năng đàn ông của H đang có vấn đề.

“Sao gần đây nó quặt quẹo quá?”, thị than phiền.

“Nó bị teo”, H đau đớn thú nhận.

Thị ngớ người trố mắt nhìn.

“Chó đẻ”, thị nói.

 

Thế là vấn đề “Cái dương vật” của chồng trở thành vấn đề quan tâm của thị. Qua sự mách bảo của đám người ngồi lê đôi mách, thị cùng chồng lùng sục khắp nơi tìm kiếm bằng được các thức quý hiếm để liên tục bồi bổ cho H. Nhưng khi cơn lửa tình cứ hừng hực cháy thiêu đốt mãi thân xác thị mà không được cơn mưa rào tình dục của chồng tắm mát, thị hiểu rằng những nỗ lực của mình là vô ích.

H thấy rõ là mình đang phải đối mặt với nguy cơ bị bỏ rơi.

 

Điều đến đã đến. Dương vật của H teo quắt lại như tóp mỡ bị vắt kiệt trên chảo nóng, rồi rụng đi. Nơi trước đây là niềm tự hào về sức mạnh đàn ông của H, bây giờ là cái lỗ nho nhỏ, sâu hoắm, không hình thù, không đặc trưng, không đặc tính; chẳng phải đàn ông, chẳng phải đàn bà. Đó là thế giới bất tận mà H không thể khám phá và hẳn nhiên, không bao giờ có thể khám phá được.

 

Cùng với việc rụng dương vật, cơ thể H bắt đầu biến đổi. Giọng H không còn sang sảng, vang động, đầy quyền uy mà trở nên nhẹ nhàng, êm dịu. Cử chỉ H cũng trở nên dịu dàng và đường nét cơ thể bắt đầu mềm mại, uyển chuyển.

 

Đám nhân viên bắt đầu bàn tán sau lưng H. H nhịn nhục, làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng miệng lưỡi con người thì độc địa vô cùng. Một em ở phòng tài vụ, không xinh đẹp nhưng rất bắt mắt đàn ông vì cái vẻ dâm dục lồ lộ trên gương mặt với ánh nhìn dài dại và đôi môi dày luôn ươn ướt, chọc:

“Sếp giành mất cái phần trời cho của bọn em”.

H tức lộn ruột nhưng cố dằn.

“Vậy sếp thích đàn ông hay đàn bà?”

“Dĩ nhiên tôi là đàn ông”

H là đàn ông hay đàn bà không ai có thể biết. Với mọi người đường nét đàn ông ở H biến đổi thì rõ H phải là đàn bà. Còn với người tình, với vợ, H bị teo và rụng dương vật thì hẳn H không thể là đàn ông. Đã thế họ dứt khoát phải bỏ rơi ông. H đã thấy điều đó từ lâu. Ông đủ khôn ngoan và già dặn để hiểu rằng, sau rốt, với đàn bà, lãng mạn chỉ là khái niệm phù phiếm. Ông có thể bảo với họ: ông là đàn ông. Nhưng có phải là đàn ông không khi mà ông không thể đem niềm khoái cảm đến với họ?

 

Vì thế, gần hai năm, kể từ cái tối thứ bảy trong khách sạn đáng nhớ ấy, H không còn nhìn thấy hình vóc kiều diễm của nàng ở cái thành phố hoa lệ này nữa.

 

Còn với vợ, H biết thị đã vụt khỏi tầm kiểm soát của mình. Đúng chín tháng mười ngày, kể từ cái ngày thị cay đắng thốt ra cái từ “chó đẻ”, thị công khai cặp bồ với tay C lực lưỡng, người luôn bốc ra mùi heo nọc, nhỏ hơn thị năm tuổi.

H luôn nhìn thấy cái chết của mình trong mắt vợ.

 

Một ngày kia, H chết. Người ta đồn rằng H chết là do vợ đầu độc. Những người quen biết H thì cho rằng H tự sát. Số khác thì bảo H chết trong cô đơn vì bị bỏ rơi và quên lãng. Nhà chức trách chưa có kết luận về nguyên nhân cái chết.

Một nhân viên điều tra nói:”Cái lỗ sâu hoắm. Kinh quá”.

 

Quy Nhơn 19/02/2004

Trần Văn Bạn
Số lần đọc: 2689
Ngày đăng: 30.11.2007
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Mang nặng kiếp người - Hội An
Nhà sáng tác - Đổ Thị Hồng Vân
Đêm pháo hoa - Trần Lệ Thường
Điều con muốn biết - Trần Văn Bạn
Quán thiêng - Vũ Ngọc Tiến
Bức hoạ của người nữ tu - Trần Trung Sáng
Chị em sinh đôi - Nguyễn Nguyên An
Cổ thụ lùn - Quý Thể
Lão Khương Câm - Đặng Hoàng Thái
Nước mắt trần ai - Đổ Thị Hồng Vân
Cùng một tác giả
Thế giới mùi vị (truyện ngắn)
Lửa (truyện ngắn)
Về một sự thật (truyện ngắn)
Cái đuôi (truyện ngắn)
Tái sinh (truyện ngắn)
Điều con muốn biết (truyện ngắn)
Lưỡng tính (truyện ngắn)
Bảy sắc cầu vồng (truyện ngắn)
Khuôn mặt phòng họp (truyện ngắn)
Lụt (truyện ngắn)
Một vụ hiếp dâm 2 (truyện ngắn)
Một vụ hiếp dâm 1 (truyện ngắn)
Thây ma (truyện ngắn)
Mưa (truyện ngắn)
Ông Già và Con Ngựa (truyện ngắn)
Khâu miệng (truyện ngắn)
Án văn (truyện ngắn)
Dao và thớt (truyện ngắn)