Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.333 tác phẩm
2.747 tác giả
482
115.969.714
 
Mặt Trời Bé Con
Trương Hoàng Minh

Mẹ em là giáo viên, năm ba mươi tuổi mới lấy chồng. Cha em ba mươi bốn, làm công cho một doanh nghiệp tư nhân. Dù cuộc sống chỉ tương đối ổn định nhưng do lớn tuổi nên mẹ quyết định có con ngay. Nhờ thế em mới có cơ hội làm người.

 

Sau khi biết chắc đã có thai, một đêm, mẹ vui vẻ báo tin mừng cho cha :

-Hãy chuẩn bị tư thế đi nghen, tập nói ngọng nữa, sắp làm cha rồi đấy.

Cha xoay nghiêng người, ngẩng đầu lên hỏi :

-Bộ có rồi hả?

Mẹ gật đầu cười, cha ôm chầm lấy mẹ, hôn tới tấp lên trán lên má rồi đưa tay rờ bụng, hỏi :

- Có hồi nào sao êm ru vậy?

 

Mẹ ấp tay lên tay cha, nói :

- Mới có tháng nầy nên nó chưa hành. Anh thích con trai hay con gái?

Cha nín thinh một hồi mới nói :

- Con gì cũng được nhưng có thằng cu đầu lòng khoái hơn.

Mẹ trở mình nằm nghiêng đối diện với cha, nói :

- Anh sẽ không thất vọng đâu vì em tính kỹ lắm rồi.

- Em tính cái gì?

- Tính sanh con trai hay con gái.

- Bằng cách nào?

- Cộng tuổi vợ với tuổi chồng, nếu số chẵn thì cho đậu thai tháng lẻ sẽ được con trai, còn số lẻ thì cho đậu thai tháng chẵn. Tuổi anh và em cộng lại sáu mươi bốn, số chẵn nên em cho đậu thai tháng chín, con mình sẽ là con trai.

 

Cha chỉ ngón trỏ lên trán mẹ, đùa :

- hắc ăn hay ba bó một giạ?

Mẹ khẳng định :

- Chín chục phần trăm.

- Rủi con mình rớt vào top mười phần trăm thì sao?

- Thì chịu chớ biết sao?

 

Trời đất! Một cách tính đơn giản mà mẹ cũng tin được sao? Chuyện sanh đẻ đâu có liên quan gì đến ngày tháng tuổi tác thì mẹ lấy gì làm cơ sở khẳng định. Trong khi em đã là con gái nữa. Người lớn thật vô lý đến khó hiểu. Con nào cũng do cha mẹ tạo ra chứ có phải con xin con lượm đâu mà trọng nam khinh nữ! Con trai cũng không từ dưới lỗ nẽ chun lên hay từ trên trời rơi xuống. Không có con gái lấy ai đẻ con trai cho nối dõi tông đường? Đây là quan điểm lệch lạc, bất bình đẳng đã hạ thấp vị trí vai trò của phụ nữ và làm khổ họ mấy ngàn năm nay. Ngược lại, đàn ông đã dùng nó như một thứ vũ khí để trấn áp đàn bà mà không bị phê phán, trừng phạt. Đã có không ít người vợ bị chồng bạc đãi, ruồng rẩy do không sanh được một thằng con trai. Đã có không ít người vợ bị chồng biến thành cái máy đẻ để kiếm cho được đứa con trai. Tuy ngày nay tình trạng ấy đã chấm dứt, phụ nữ đã được bảo vệ nhưng vẫn tiềm ẩn nguy cơ mất cân bằng giới tính cao. Hãy còn đó những bé gái vô tội bị tước bỏ quyền làm người ngay từ trong bào thai trứng nước do những cách tính na ná của mẹ.

Nghĩ đến đây em chợt rùn mình nổi ốc cục. Chuyện hút kinh, nạo thai bây giờ dễ như trở bàn tay. May nhờ mẹ tính sai nên em mới có cơ hội làm người. Con cám ơn mẹ. Dù sau nầy con không thể nối dõi tông đường nhưng con xin hứa với mẹ con sẽ cố gắng làm rạng rỡ tông môn như những phụ nữ Việt Nam đã từng làm trong suốt bốn ngàn năm lịch sử.

 

*

 

Ngoài ba mươi tuổi mới có đứa con đầu lòng, cha em vô cùng sung sướng. Cha chăm sóc, bồi dưỡng mẹ con em tối đa. Nhờ hưởng sái những thức ăn bỗ dưỡng cao cấp của thằng con trai ảo náo đó, em rất mạnh khỏe, mau lớn. Em thường hay gò, máy báo hiệu cho mẹ vui. Mẹ kêu cha tới áp tai vào bụng mẹ để chung vui. Tôi phấn khởi co chân đạp một cái khá mạnh vào mặt cha khiến mẹ ôm bụng nhăn mặt, nhíu mày thật tội nghiệp. Cha đứng lên mừng rỡ nói :

-Con mạnh quá em ơi.

Mẹ mắng yêu :

- Chó con! mới bây lớn đã nghịch ngợm, đạp đau muốn chết.

 

Từ đó đến khi chào đời em còn thoi, đạp mẹ nhiều lần nữa thế mà mẹ vẫn không giận. Lúc em ba tháng cha đưa mẹ đi siêu âm. Bác sĩ nói em con gái. Hai người nửa tin nửa ngờ. Phải đợi lần siêu âm sau sự thật mới được phơi bày. Cha ngỡ ngàng. Mẹ ngượng nghịu phân bua :

- Sao kỳ cục vậy hổng biết. Chị hai Mỹ Dung dạy em tính kỹ lắm mà. Có lẽ do em tính sai, để bữa nào em hỏi lại chị ấy coi?

Cha an ủi :

- Thôi đi! Người tính không bằng trời tính, hỏi chi nữa mất công. Cha bỗng đổi sang nói tếu. Mà thời buổi nầy coi chừng đẻ con gái lại ngon hơn con trai nghen. Em không nghe người ta nói “đẻ con gái vàng đeo tới háng, đẻ con trai xách bằng khoán đi cầm” đó sao. Còn những người có con gái gã cho Đài loan, Hàn quốc đều giàu lên hết ráo. Biết đâu chừng con mình sau nầy cũng vậy?

 

Không! Cha ơi! Làm giàu bằng cách nào chứ bằng cách nầy con không chịu đâu. Đó không phải là tình yêu và hôn nhân mà là một sự lợi dụng, một cuộc bán mua không hơn không kém.

 

Dù biết em là con gái nhưng cha vẫn chăm sóc, bồi dưỡng cho mẹ con em như trước kia. Việc nầy đã gây khó cho mẹ sinh nở. Em nặng trên bốn ký. Xương chậu mẹ lại hẹp. Cổ tử cung nở dưới mức bình thường cho nên em chào đời bằng phẫu thuật

 

Được làm người dương thế là vinh hạnh lớn lao nhưng em vẫn e ngại không biết sau khi lớn lên  phải sống làm sao cho phải đạo làm người. Đạo làm người là đạo chung của loài người. Nơi nào có con ngươi sinh sống, nơi đó có đạo làm người. Tuy nhiên, nó chỉ chung ở cái thể còn cái dụng thì mỗi nơi mỗi khác, chín người mười ý.

 

Cho nên rất khó cư xử cho toàn vẹn cho vừa lòng tất cả. Con người lại bị cuốn vào vòng xoay của tiền tài danh lợi, bị cuốn vào cuộc hơn kém được thua, tranh giành cướp giật. Xã hội còn nhiều nghịch lý, bất công cũng là nguyên nhân làm cho cuộc đời rối ren phức tạp, con người bạc ác xấu xa. Chỉ cần một sơ xuất, một sai lầm, một va chạm nhỏ cũng đủ để người ta giận hờn, thù oán, hãm hại lẫn nhau! Chứng kiến tận mắt những cảnh đau lòng diễn ra hàng ngày, một nhà hiền triết cất tiếng than “làm người khó, làm người khó”. Cụ Nguyễn Công Trứ thì “kiếp sau xin chớ làm người, làm cây thông đứng giữa trời mà reo”. Cụ bi quan chán nản quá! Nếu ai ai cũng làm như cụ thì cuộc sống đâu còn ý nghĩa!

 

Tuy cuộc đời là một trường đấu tranh bất tận nhưng vẫn cón đó những gì cho ta vui sống. Như tình yêu chẳng hạn. Tình yêu là phương thuốc nhiệm mầu chữa lành những căn bệnh trầm kha mà lương tâm và đạo đức đều bất lực. Sở dĩ cuộc đời trở nên rối ren phức tạp, con người trở nên bạc ác xấu xa là do tình yêu ngủ say dưới tận đáy tâm hồn. Nếu nó được đánh thức, con người sẽ trở về bản tính ban đầu, cuộc đời sẽ trật tự ổn định lại ngay. Ai sẽ làm việc đó? Anh hay em hay tất cả chúng ta? Chắc khó có ai đủ khả năng cho nên tự mình đánh thức mình là hay hơn cả.

 

Sau khi lọt lòng mẹ, em không được nằm cạnh mẹ, bú sữa mẹ do mẹ còn nằm trong phòng hồi sức mà phải ngủ với dì và bú sữa hộp. Mãi hăm bốn giờ sau em mới được nằm cạnh mẹ và bú sữa mẹ. Ôi! Dòng sữa ấm áp ngọt ngào em đã mong đợi hơn chín tháng qua. Nó được chắc lọc từ xương tủy, máu huyết và tinh túy của những thức ăn trong cơ thể mẹ. Nó tươi ngon bỗ dưỡng hơn thứ sữa hộp mà em đã bú. Nó thiêng liêng, thanh khiết như nước cam lồ, nuốt đến đâu nghe mát dạ mát lòng đến đấy cho nên em chắt chiu từng giọt không dám làm vương vãi, phí phạm.

 

Em hay ăn, chóng lớn và ngày càng đẹp ra. Toàn thân trắng như cục bột. Mũi cao. Mắt to, tròn và đen như hai hột nhãn. Lông mi dài và cong. Ai thấy cũng trầm trồ “con nhỏ đẹp quá, dễ thương như búp bê”. Mẹ đặt tên em Trâm Anh, ông nội đặt Nam Phương. Cả hai tên cùng một ước mơ, cả hai người đều muốn tương lai của em sẽ cao sang quyền quí như bà Nam Phương hoàng hậu vậy.

 

Do bận đi làm và đi dạy, cha mẹ  phải gửi em cho ông bà ngoại giữ dùm một buổi chiều. Ông bà đã già, đáng lẽ được nghỉ ngơi nhưng vì con vì cháu phải làm tôi làm tớ cho con cho cháu. Em tự hứa phải thật ngoan, thật giỏi, không quậy quạng khóc nhoè cho ông bà đỡ cực khổ vất vả. Ông bà đã có sáu cháu nội ngoại, trai gái đủ cả nhưng vẫn thương yêu em rất mực, dạy dỗ em tận tình. Bốn tháng tuổi em đã biết “làm xấu”, oa oa, vỗ tay…Dần dần nhận ra tên mình và biết định hướng khi nghe gọi tên. Năm tháng, mẹ bồng em đi chụp hình in lịch em cũng nhận ra mình trong tấm lịch. Tay em có đeo chiếc vòng vàng. Khi nghe hỏi “tay đẹp đâu đưa lên coi nào” em liền đưa cao tay lên. Em còn biết vẫy tay chào tạm biệt, hầu ạ cúi đầu, biết gọi “pa pa” khi thấy cha, biết nói “măm măm” khi thấy thức ăn…Ai nấy đều khen em thông minh đáo để. Chiều nào ông ngoại cũng bồng em xuống bến đò đón mẹ. Mấy bà đi chợ về, mấy chị nữ sinh đi ngang chị nào cũng thò tay vào nựng má em.

Ông ngoại thường bồng em xem truyền hình. Một hôm, hai ông cháu xem buổi lễ tuyên dương những phụ nữ thành đạt. Họ là bác sĩ, kỹ sư, doanh nhân, nhà quản lý…có chức vụ cao. Xem một hồi ông ngoại cúi xuống nói với em :

- Lớn lên con cũng làm như mấy bà đó nghen con?

 

Các bà ấy giỏi thật đấy. Các bà đã nâng cao vị trí, vai trò của phụ nữ trong xã hội; đã gởi một thông điệp cho mọi người biết rằng phụ nữ thành đạt không còn cá biệt, phụ nữ bây giờ không chỉ là nội tướng, không phải là món đồ chơi cho đàn ông mua vui, giải trí. Tuy nhiên, phúc lợi do các bà làm ra chỉ vài ngàn, vài vạn người được hưởng là tối đa chứ đâu đến toàn xã hội. Em la hét, chòi đạp, cào cấu vào người ông ngoại để biểu lộ bất đồng tình. Ông vỗ về và xin lỗi em :

- Ông xin lỗi con! Nếu con không chịu thì thôi ông không nói nữa chứ làm gì dữ vậy. Ngoan đi ông thương.

 

Em ngồi im. Ông bồng em xuống nhà sau khoe với bà mọi chuyện. Bà ôm em hôn chùn chụt.

 

Lần khác, khi thấy bà ngoại trưởng nước Mỹ đi công du nước ngoài, được người ta đón tiếp rầm rộ, “tiền hô hậu ủng” rất oai, ông ngoại lại muốn em sau nầy cũng được như bà ấy. Em lại phản đối như lần đầu. Ông ngoại lại vỗ về, xin lỗi em. Tuy bà nầy đã nâng vị trí, vai trò của phụ nữ lên tầm cao mới, quyền hạn và nhiệm vụ cũng rộng hơn những bà trước nhưng chẳng qua là một nhà du thuyết, đem ba tấc lưỡi thuyết phục người ta theo mệnh lệnh chứ không có quyền quyết định thì đâu có ngon.

 

Từ đó về sau, dù thấy những phụ nữ nổi tiếng khác như ca sĩ, diễn viên điện ảnh, người mẫu, hoa hậu…xuất hiện trên truyền hình ông ngoại cũng không đề cập như hai lần trước. Mãi cho đến hôm hai ông cháu xem cuộc họp của các nước G8. Khi thấy bà Thủ tướng nước Đức phát biểu em rất thích thú, hai tay chớp chớp liên tục, miệng nói bi bô và cười khắc khắc. Ông tôi ngạc nhiên nói:

- Con nhỏ nầy bữa nay ngộ ghê ta ơi! Bộ mày thích bà ấy lắm sao? Hay mày muốn làm thủ tướng? Ông hỏi em.

 

Em ngước lên nhìn ông toét miệng cười và đưa tay rờ cằm ông. Vâng! Trong tương lai con sẽ là nữ thủ tướng đầu tiên của nước mình, ông ngoại ơi!

 

Tháng 3.2009

Trương Hoàng Minh
Số lần đọc: 1933
Ngày đăng: 11.04.2009
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Người Đàn Bà ở Cuối Rìa Làng - Minh Tứ
Bức tranh ông voi - Phạm Thái Ba
Chuyện Tigôn - Phương Giang
Chồng tôi và thơ - Huỳnh Văn Úc
Chuyện Không Lạ - Nguyễn Khương Bình
Ngã Rẽ - Trương Văn Dân
Thông dịch viên thứ thiệt - Ngô Kế Tựu
Hoa Loa kèn đỏ - Trần Lệ Thường
Tấm ảnh - Nguyễn Minh Phúc
Chị em sinh ba - Đỗ Ngọc Thạch
Cùng một tác giả
Nghiệp dĩ (truyện ngắn)
Kiếp nghèo (truyện ngắn)
Lưới tình (truyện ngắn)
Giận cá chém thớt (truyện ngắn)
Nhãn đắng (truyện ngắn)
Bức tranh không lời (truyện ngắn)
Nhân quả (truyện ngắn)
Má tôi (truyện ngắn)
Mặt Trời Bé Con (truyện ngắn)
Con trâu thần (truyện ngắn)
Con chim tu hú (truyện ngắn)
Người Bạn Vong Niên (truyện ngắn)