Chương V
Tôi muốn nói đôi lời về quan hệ thể xác giữa chúng tôi.
Suốt một thời gian lâu đến lạ lùng, chả có gì xảy ra cả. Ý tôi là, không có gì ngoài những nụ hôn đã kể với bạn (tôi vẫn nhớ chúng mồn một đến từng chi tiết). Điều này không phải là cách hành xử quen thuộc của tôi. Cho đến lúc đó, tôi luôn luôn khá bốc đồng, không hề biết kiên nhẫn, và mau chóng đi đến hành động. Nếu bạn nói với bất cứ ai trong số hàng tá cô gái ở Tower court, Wellesey, rằng Oliver Barrett IV đã hẹn hò hàng ngày với một cô gái suốt ba tuần, mà chưa từng ngủ với cô ta, chắc chắn họ sẽ phá ra cười và thắc mắc về nữ tính của cô gái đó. Nhưng dĩ nhiên sự thật hoàn toàn khác hẳn.
Tôi không biết phải làm gì.
Đừng hiểu lầm hay chỉ hiểu theo nghĩa đen. Tôi biết mọi động tác hành vi cần thiết. Tôi chỉ không sao đối phó được với cảm giác của riêng tôi trong việc tiến hành các hành vi này. Jenny quá thông minh, tôi sợ nàng sẽ cười mũi vào cái mà từ trước đến giờ tôi vẫn xem đó là phong cách ngọt ngào lãng mạn (và không ai cưỡng lại được) của Oliver Barrett IV. Vâng, tôi sợ bị từ chối. Và tôi cũng sợ nàng chấp nhận nó vì một nguyên nhân sai lệch. Cái mà tôi đang cố tìm cách diễn đạt, có lẽ chính là vì tôi có một cảm giác khác hẳn đối với Jenny, tôi không biết phải làm sao, và thậm chí cũng không biết hỏi ai (Sau này, nàng bảo tôi: "Lẽ ra anh phải hỏi em" . Tôi chỉ biết tôi có cảm giác đó. Với nàng. Với toàn bộ con người của Jenny.
"Anh sẽ thi trượt mất thôi, Oliver."
Hôm ấy là một chiều Chủ nhật, chúng tôi đang ngồi đọc sách, trong phòng tôi.
"Oliver, anh sẽ trượt nếu anh cứ ngồi đó nhìn em học."
"Anh đâu có nhìn em học. Anh đang học đấy chứ."
"Thôi đi. Anh đang nhìn chân em."
"Chỉ thỉnh thoảng thôi mà. Sau mỗi một chương."
"Chà, cuốn sách đó có những chương đặc biệt ngắn đấy."
"Này, cô bé, em không quá đẹp đến vậy đâu."
"Em biết, nhưng nếu anh nghĩ vậy thì em đâu có cản anh được."
Tôi quẳng cuốn sách xuống, băng qua căn phòng tới chỗ nàng.
"Lạy Chúa, Jenny, làm sao anh đọc được John Stuart Mill khi trong từng giây phút một anh cứ thèm yêu em chết được."
Nàng nhăn mặt.
"Ồ, Oliver, làm ơn đi mà."
Tôi đứng tựa vào ghế Jenny. Nàng cúi xuống quyển sách.
"Jenny…"
Nàng nhẹ nhàng gấp sách lại, đặt xuống bàn, rồi vòng tay qua cổ tôi.
"Ồ, Oliver, hãy làm ơn."
Và chuyện đó diễn ra. Tất cả.
Lần quan hệ đầu tiên của hai đứa thật là tuyệt diệu. Tất cả thật chậm rãi, thật nhẹ nhàng, trân trọng. Tôi không còn nhận ra đó có phải thực sự là Jenny không- một Jenny mềm mại, với những vuốt ve rất dịu hiền trìu mến. Và cái làm tôi kinh ngạc nhất, là cả tôi cũng vậy. Tôi trân trọng, dịu dàng. Có phải thực sự đó là Oliver Barrett IV?
Như đã nói, tôi chưa hề trông thấy chiếc áo len của Jenny hở hơn một nút. Vậy nên tôi khá là ngạc nhiên khi thấy nàng đeo một chiếc thánh giá vàng nhỏ xíu. Sợi dây chuyền không bao giờ được tháo ra. Nghĩa là trong lúc chúng tôi yêu nhau, nàng vẫn đeo nó trên người. Vào một khoảnh khắc nghỉ ngơi trong buổi chiều đáng yêu đó, tôi sờ chiếc thánh giá, và hỏi nàng, không biết cha cố của nàng sẽ nói gì về việc chúng tôi ngủ với nhau. Nàng đáp, nàng không có cha cố nào hết.
"Vậy em không phải là một cô gái ngoan đạo hay sao?", tôi hỏi.
"Em là một cô gái, và em ngoan.", Nàng đáp, rồi nhìn tôi chờ xác nhận. Tôi mỉm cười. Và nàng mỉm cười lại với tôi :
"Vậy tức là có hai trong ba."
Rồi tôi hỏi nàng về chiếc thánh giá. Nàng giải thích đó là di vật của mẹ nàng, nàng đeo nó vì tình cảm chứ không phải vì tôn giáo. Cuộc đối đáp quay về với chuyện của hai đứa với nhau.
"Này, Oliver, em có nói là em yêu anh không nhỉ?"
"Chưa, Jen."
"Sao anh không hỏi em."
"Anh sợ, thật đó."
"Vậy giờ hãy hỏi em đi."
"Em có yêu anh không, Jenny ?"
Nàng nhìn tôi, nghịch ngợm :
"Anh nghĩ sao ?"
"Ờ, anh đoán là… có lẽ…"
Tôi hôn cổ nàng
"Oliver?"
"Hả?"
"Em không chỉ yêu anh…"
Ôi, Chúa ơi, cái gì đây?
"Em yêu anh thật nhiều, Oliver."
Nguyễn Thành Nhân dịch