Chương XVI
ĐỔI ĐỊA CHỈ
Kề từ ngày 1/7/1967
Ông bà Oliver Barrett IV
Dời về số 263 Khu Đông Đường 63rd
New York, NY 10021
"Nghe có vẻ trưởng giả học làm sang quá." Jenny phàn nàn.
"Đúng thế, chúng ta là trưởng giả học làm sang mà." Tôi bảo.
Sự kiện chi phí hàng tháng cho chiếc xe mới của tôi xuýt xoát với tiền thuê toàn căn hộ ở Cambridge càng làm tăng cảm giác thắng lợi của tôi. Công ty Jonas & Marsh chỉ cách chỗ tôi 10 phút đi bộ (hay nói chính xác hơn là đi khệnh khạng), và các cửa hiệu sang trọng như Bonwitt's vv…cũng cách xa nhà tôi từng ấy. Tôi khăng khăng bảo vợ tôi mở tài khoản và bắt đầu tiêu xài ngay lập tức.
"Vì sao vậy, Oliver ?"
"Vì anh muốn được tôn trọng, Jenny."
Tôi gia nhập câu lạc bộ Harvard ở New York theo đề nghị của Raymon Straton, vừa mới quay trở về cuộc sống dân sự sau khi đã bắn vài phát súng vào những tay VC (Tao không chắc đó có phải là VC không nữa. Tao nghe tiếng động, và tao xả súng vào bụi rậm- Hắn kể) Ray và tôi cùng chơi squash it nhất ba lần mỗi tuần, và tôi tự nhủ sẽ dành ra ba năm để đạt chức vô địch câu lạc bộ. Không hiểu chỉ đơn giản vì tôi lại lê la trên lãnh địa Harvard, hay là vì lời đồn đại về những thành công tôi đạt được sau khi ra trường, lũ bạn bè tôi một lần nữa lại tề tựu về. (Tôi không hề khoe khoang về lương tháng đâu, thật đấy). Chúng tôi dọn tới vào giữa mùa hè (Tôi phải dự một khóa tập huấn để thi lấy chứng chỉ luật sư ở New York) và lá thư mời đầu tiên là rủ chúng tôi đi chơi cuối tuần.
"Thôi đi, Oliver. Em không muốn phí hai ngày với lũ bạn bè thô lỗ ấy đâu."
"Được rồi, nhưng anh phải nói sao với tụi nó đây Jen?"
"Bảo họ là em đang có mang."
"Thật hả ?"
"Không, nhưng nếu mình ở nhà thì có thể lắm chứ."
Chúng tôi đã chọn được một cái tên. Có nghĩa là, cuối cùng, tôi đã được sự đồng ý của Jenny.
"Nè, em không cười chứ ?" Tôi hỏi nàng khi thảo luận chuyện này lần đầu tiên. Lúc đó, nàng đang đứng trong bếp (một căn phòng với màu vàng chủ đạo, và thậm chí có cả một cái máy rửa chén).
"Cái gì ?" Nàng vừa hỏi, vừa tiếp tục xắt cà chua.
"Anh thích cái tên Bozo thật đó."
"Anh nói nghiêm chỉnh chứ ?"
"Vâng, thật mà."
"Anh tính đặt tên con là Bozo ?" Nàng lặp lại câu hỏi.
"Vâng, thật đấy, Jenny. Đó là một cái tên siêu hạng đấy."
"Bozo Barrett." Nàng lặp lại, thử đo lường tầm cỡ cái tên.
"Chà, nó sẽ là một thằng nhóc ngon lành đó." Tôi nói tiếp, tự củng cố niềm tin của mình với từng từ một. "Bozo Barrett, một cầu thủ tranh bóng cừ khôi của đội All Ivy trường Harvard."
"Vâng, nhưng mà, anh à," Nàng hỏi, "giả sử, chỉ giả sử thôi, thằng nhóc không thích hợp thì sao?"
"Không thể có chuyện đó đâu em, gien của tụi mình tốt lắm mà. Thật đó." Tôi nói, chân thành. Cái vụ Bozo này đã trở thành giấc mơ ban ngày thường trực của tôi những lúc tôi đi bộ một cách tự hào đến nơi làm việc.
Tôi nhắc lại vấn đề vào bữa ăn tối. Chúng tôi đã mua mấy món đồ sứ Đan Mạch thật tuyệt.
"Bozo sẽ là một tay bự xự và chơi thể thao ra trò đấy." Tôi bảo nàng. "Nếu mà nó có đôi bàn tay giống em, mình sẽ cho nó chơi vị trí hậu vệ."
Nàng chỉ mỉm một nụ cười nhiều ẩn ý, chắc chắn là đang tìm kiếm một lý lẽ gì đó để dập tắt viễn tượng tươi sáng của tôi. Nhưng vì không tìm ra một nhận xét thật sự thuyết phục, nên nàng chỉ cắt chiếc bánh và đưa cho tôi một miếng. Rồi tiếp tục nghe tôi vẽ vời.
"Hãy nghĩ mà xem, Jenny," Tôi nói tiếp, miệng còn đầy bánh, "Một thằng nhóc cân nặng một trăm lẻ tám ký lô!"
"Một trăm lẻ tám ký à? Gien chúng mình chả đủ để bảo đảm chuyện đó đâu anh."
"Mình sẽ bồi dưỡng nó, Jenny. Thức ăn giàu đạm, các thứ đồ bổ, cả một khẩu phần bổ sung nữa."
"Ờ, thế giả dụ nó không ăn thì sao anh?"
"Nó phải ăn. Mẹ kiếp!" Tôi đáp, hơi nản lòng vì thằng bé chẳng bao lâu nữa sẽ cùng ngồi chung bàn ăn với chúng tôi, có thể chả tích cực hợp tác trong kế hoạch của tôi, nhằm làm cho nó thành nhà vô địch thể thao, tí xíu nào- "Nó phải ăn, không thì anh đập vỡ mặt nó ra!"
Ngay lúc ấy, Jenny nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười:
"Thế nếu nó nặng một tạ mốt, anh vẫn đập chứ ?"
"Ồ!"- Tôi hơi xìu xuống, rồi lấy lại bình tĩnh ngay, "nhưng nó không thể nặng như vậy ngay lập tức!"
"Phải, phải." Nàng nói, vung vẩy chiếc muỗng về phía tôi, "Nhưng đến lúc ấy, công tử ạ, bắt đầu co chân chạy là vừa đấy !" Rồi nàng phá ra cười .
Thật khôi hài. Trong lúc nàng đang cười ngặt nghẽo, tôi đã nhìn thấy viễn cảnh một thằng nhóc nặng gần một tạ mốt mặc tả lót, vừa rượt theo tôi ở Công viên Central Park, vừa gầm lên : " Ông phải cư xử tốt với mẹ tôi nghe chưa, công tử!" Chúa ơi, hy vọng là Jenny sẽ ngăn Bozo lại, không thì chắc tôi tiêu tùng.
Nguyễn Thành Nhân dịch