Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.096
123.163.582
 
Chuyện tình
Erich Segal
Chương 17

Chương XVII

Có một em bé không phải là chuyện dễ dàng.

Tôi muốn nói, có một nỗi đau đối với những kẻ mà năm đầu tiên trong đời sống gia đình cố làm sao để tránh cho người vợ mang thai (khi tôi khởi sự, tôi cũng mang bao phòng ngừa) rồi thay đổi hoàn toàn ý định của mình và bị ám ảnh bởi một lo âu ngược lại.

Vâng, điều này có khả năng trở thành một sự ám ảnh. Và nó có thể tước đoạt đi những khía cạnh đẹp đẽ nhất của niềm hạnh phúc lứa đôi, đó là sự tự nhiên và không gò bó. Nghĩa là, phải "lập chương trình" cho ý nghĩ của bạn ("lập chương trình" đúng là một từ không hay ho gì cả, vì nó gợi cho người ta liên tưởng đến một cỗ máy nào đó) – Cái sự vụ ấn định chương trình cho ý nghĩ về hành vi yêu đương theo những nguyên tắc, những thứ lịch, những kế hoạch (ví dụ như : "Sáng mai có lẽ tốt hơn đấy, Oliver") là cội nguồn của vô số điều bất tiện, đáng ghét và cuối cùng là sự kinh hoàng.

Bởi vì, khi bạn thấy rằng những kiến thức học lóm đâu đó và các cố gắng về thể chất thông thường không đạt được chút kết quả nào trong việc sinh con đẻ cái, đầu óc bạn sẽ chứa toàn những ý nghĩ ảm đạm buồn rầu.

"Tôi chắc là cậu hiểu, Oliver, rằng việc vô sinh và khả năng tình dục không có liên quan gì với nhau cả" – Lời của bác sĩ Mortimer Sheppard trong cuộc tư vấn đầu tiên, khi tôi và Jenny cuối cùng quyết định là cần phải có sự tư vấn của một chuyên gia.

"Anh ấy hiểu mà, bác sĩ " – Jenny đáp thay cho tôi, biết rằng ý niệm về việc vô sinh – về khả năng có thể bị vô sinh của tôi, đối với tôi chẳng khác gì bị hủy diệt, dù tôi chưa bao giờ nói với nàng tí gì về chuyện này. Phải chăng, qua giọng nói của nàng, Jenny thậm chí còn mong mỏi rằng nếu như khám phá ra một sự thiểu năng nào đó, thì đó là do ở bản thân nàng?

Nhưng vị bác sĩ đã đơn giản lật ngửa bài với chúng tôi, bảo cho chúng tôi biết điều xấu nhất, trước khi tiếp tục nói rằng vẫn còn một khả năng to lớn là cả hai đứa chúng tôi vẫn hoàn hảo, rằng có thể chẳng bao lâu chúng tôi sẽ trở thành những bố mẹ đầy ắp tự hào. Nhưng dĩ nhiên chúng tôi phải trải qua một loạt xét nghiệm, hoàn toàn về thể chất. Chỉ là một số công việc mà thôi. (Tôi không muốn lặp lại chi tiết không có gì thú vị về những cuộc xét nghiệm này)

Chúng tôi tiến hành việc xét nghiệm vào một ngày Thứ hai. Jenny trong ngày, còn tôi thì sau giờ làm việc (Tôi hoàn toàn mải mê với thế giới pháp lý của mình). Bác sĩ Sheppard gọi Jenny tái khám vào Thứ sáu, bảo rằng cô y tá của ông nghỉ việc, và ông muốn kiểm tra lại một vài thứ. Khi Jenny nói với tôi về cuộc tái khám, tôi bắt đầu ngờ rằng có lẽ ông đã phát hiện sự thiểu năng ở nàng. Tôi nghĩ nàng cũng ngờ như vậy. Việc cô y tá vắng chỉ là một cái cớ cũ rích.

Khi bác sĩ Sheppard gọi điện thoại tới công ty cho tôi, tôi gần như tin chắc. Ông bảo tôi nên ghé qua phòng khám bệnh của ông trên đường về. Khi tôi nghe thấy đó không phải là một cuộc đối thoại tay ba ("Tôi đã nói chuyện với bà Barrett vào hồi sớm nay"), sự ngờ vực của tôi đã được xác nhận. Jenny không thể sinh con. Dù sao, đừng tuyệt đối hóa điều này, Oliver ơi; hãy nhớ rằng bác sĩ đã nói về những thứ như giải phẫu gì đó. Nhưng tôi không còn tập trung tư tưởng được, và thật là điên nếu phải chờ cho đến năm giờ chiều. Tôi gọi lại cho ông và hỏi ông có thể tiếp tôi vào đầu giờ chiều được không. Ông ta bảo được.

"Do lỗi ở ai, ông có biết không ? " Tôi hỏi, không chút màu mè vòng vo.

"Thật tình, tôi không thể nói là "lỗi", Oliver" Ông ta đáp.

"Được rồi, vậy thì ông biết ai trong chúng tôi là người thiểu chức năng ?

"Vâng, là Jenny "

Ít nhiều, tôi cũng đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng sự phán quyết của vị bác sĩ vẫn làm tôi choáng váng. Ông ta không nói gì thêm, nên tôi cho là ông ta muốn tôi nói ra một vài lời gì đó.

"Được thôi, chúng tôi sẽ xin con nuôi. Ý tôi là, vấn đề quan trọng là chúng tôi yêu nhau, phải không ? "

Và ông ta đã báo cho tôi biết.

"Oliver, Vấn đề nghiêm trọng hơn thế nhiều. Jenny đau nặng lắm."

"Xin ông nói rõ đau nặng là sao ạ ? "

"Cô ấy sắp chết "

"Không thể được" - Tôi đáp.

Và tôi chờ ông bảo với tôi, đó chỉ là một lời đùa cợt.

"Cô ấy sắp chết, Oliver. Tôi rất tiếc phải nói điều này với anh."

Tôi nhất quyết là ông ta đã phạm sai lầm – có thể là cái cô y tá điên rồ ấy lại khóa trái cửa phòng và đưa lộn cho ông ta hình chụp X quang hay thứ gì đại loại. Ông ta lặp lại với vẻ trắc ẩn, rằng việc xét nghiệm máu của Jenny đã tiến hành tới ba lần. Tuyệt đối không thể có sai lầm trong chẩn đoán. Dĩ nhiên ông ta có thể giới thiệu chúng tôi- tôi và Jenny- tới một bác sĩ chuyên khoa huyết học. Thật tình, ông ta muốn đề nghị…

Tôi khoát tay cắt ngang lời ông ta. Tôi muốn yên tĩnh trong giây lát. Cần yên tĩnh cho mọi thứ lắng dịu lại trong tôi. Và tôi chợt nảy ra một ý nghĩ.

"Ông đã nói gì với Jenny, bác sĩ ?"

"Rằng cả hai đều bình thường "

"Cô ấy tin chứ ?"

"Tôi cho là có. "

"Vậy chừng nào chúng ta có thể nói với cô ấy ? "

"Chuyện ấy bây giờ tùy ở anh."

Tùy ở tôi ! Lạy Chúa, tôi bây giờ hầu như không thể thở được.

Vị bác sĩ giải thích rằng liệu pháp cho những ca bệnh bạch cầu như Jenny chỉ đơn giản là xoa dịu – có thể làm giảm đau đớn, có thể kéo dài thêm một thời gian, nhưng vô phương cứu chữa. Vì vậy, bây giờ vấn đề là tùy ở nơi tôi. Họ có thể điều trị kín đáo một thời gian.

Nhưng lúc bấy giờ, tất cả những gì tôi có thể nghĩ được, đó là tại sao mọi chuyện lại có thể tồi tệ vậy.

"Cô ấy chỉ mới hai mươi bốn tuổi !" Tôi bảo, đúng hơn là hét lên với vị bác sĩ. Ông ta gật đầu, tỏ vẻ vô cùng nhẫn nại và hiểu biết rất rõ tuổi của nàng, cũng như hiểu rõ điều này làm cho tôi đau đớn ra sao. Cuối cùng, tôi nhận ra mình không thể ngồi lì trong phòng khám của ông ta mãi. Tôi hỏi ông ta tôi phải làm gì. Nghĩa là, tôi nên làm gì đây. Ông ta bảo tôi cố cư xử càng bình thường và càng lâu thì càng tốt. Tôi cảm ơn ông và rời nơi ấy.

Bình thường! Bình thường!

 

Nguyễn Thành Nhân dịch

 

Chương : 1    2    3    4    5    6    7    8    9    10    11    12    13    14    15    16    17   18    19    20    21    22   
Erich Segal
Số lần đọc: 1528
Ngày đăng: 22.07.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bờ bên kia - Trần Kiêm Ðoàn
Phản trắc - Hoàng Đình Quang
Tương Tác - Triệu Từ Truyền
Nhạc vũ trong HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH - Trần Kiêm Ðoàn
Tiếng trống Sampô - Anh Động
Sóng lừng - Triệu Xuân
Cõi Mê - Triệu Xuân
Một thời in dấu - Trần Đồng Minh
Dương Từ Hà Mậu - Nguyễn Đình Chiểu
Phố Hoa Phai - Mường Mán
Cùng một tác giả
Chuyện tình (truyện dài)