Chương XVIII
Tôi bắt đầu nghĩ về Thượng đế.
Tôi muốn nói, ý niệm về một Đấng Tối cao tồn tại ở một nơi nào đó bắt đầu len lỏi luồn vào những ý nghĩ của tôi. Không phải là vì tôi muốn đập vào mặt của ông ta, đấm gục ông ta vì những điều ông ta đã làm đối với tôi – tức là đối với Jenny. Không, những ý nghĩ tôn giáo của tôi là một cái gì hoàn toàn trái ngược. Như những lúc tôi thức giấc vào một sớm mai, và Jenny còn đó. Vẫn còn ở đó. Tôi ăn năn, thậm chí vô cùng bối rối, nhưng tôi hy vọng có một Thượng đế để tôi có thể cảm ơn. Cảm ơn vì đã để cho tôi thức giấc và còn trông thấy Jenny.
Tôi cố gắng như điên để cư xử bình thường, do vậy tôi vẫn để nàng làm thức ăn sáng và những chuyện tương tự.
"Sáng nay anh có gặp Stratton ?" – Nàng hỏi, khi tôi đang ăn chén mì ống thứ hai.
"Ai ?"
"Raymond Stratton khóa 64" nàng đáp – " bạn thân nhất của anh, cái gã bạn cùng phòng của anh trước khi quen em ấy."
"Ờ. Tụi anh dự tính chơi squash. Nhưng anh nghĩ là anh đã hủy cuộc chơi."
"Tệ thật ."
"Sao hả, Jen ?"
"Đừng hủy bỏ những trò chơi như vậy, anh ạ. Em không muốn có một ông chồng ẻo lả đâu."
"Được rồi, nhưng chúng ta sẽ đi ăn tối dưới phố nghe" – Tôi bảo.
"Chi vậy ? "
"Em hỏi vậy là sao?" Tôi hét lớn, cố biểu lộ cơn giận như thường lệ. " Chẳng lẽ anh không thể mang cô vợ chết tiệt của anh đi ăn tối nếu anh thích thế sao ?"
"Cô ấy là ai, Barrett ? Cô ấy tên gì ? " Nàng hỏi.
"Cái gì ? "
"Nghe này," nàng giải thích. " Khi anh mang vợ đi ăn tối vào một ngày thường, hẳn là anh đang lẹo tẹo với một ả nào rồi!"
"Jennifer!" Tôi gầm lên, lần này thật sự tổn thương." Anh không muốn có kiểu nói chuyện như vậy ở bàn ăn sáng đâu nhé!"
"Vậy thì cắp mông về nhà ăn tối ở nhà nhé, được không?"
"Được."
Và tôi muốn bảo với Thượng đế, dù ông ấy là ai, và ở đâu đi nữa, rằng tôi vui mừng với hiện trạng thế này. Tôi không màng đau khổ, thưa ngài, tôi không quản gì đau đớn, miễn là Jenny đừng hay biết gì cả. Ngài có nghe thấy tôi không, Thượng đế ? Ngài có thể ấn định giá cả cho điều này.
"Oliver?"
"Vâng, ông Jonas ?"
Ông ta đã gọi tôi vào phòng của mình.
"Anh có quen với Beck không ? "
Dĩ nhiên là có. Robert L. Beck, phóng viên ảnh của tờ tạp chí Life, đã bị cảnh sát Chicago đá tơi bời khi đang cố chụp một cảnh bạo động. Jonas xem vụ này là một trong những phi vụ chủ chốt của công ty.
"Tôi biết cái gã cảnh sát đã đá anh ta, thưa ông" Tôi bảo Jonas với vẻ vô tư.
"Tôi muốn anh xử lý vụ này, Oliver."
"Một mình tôi ?"
"Anh có thể dẫn thêm một cộng sự trẻ hơn." Ông ta đáp.
Cộng sự trẻ hơn? Tôi là người trẻ nhất trong văn phòng. Nhưng tôi đã hiểu ngụ ý của ông ta: Oliver, dù cho tuổi tác của anh như thế nào, anh vẫn là một trong những ma cũ nhất ở đây. Một trong chúng ta, Oliver.
"Cám ơn ông."
"Bao lâu nữa anh có thể đi Chicago ? "
Tôi phải tự giải quyết mà không thể nói với một ai, phải tự mình mang hết gánh nặng. Vì vậy, tôi nói gì đó với ông già Jonas, tôi không nhớ đích xác, đại ý là tôi không thể rời New York vào lúc này. Và tôi mong ông ta hiểu cho. Nhưng tôi biết ông rất thất vọng vì phản ứng của tôi đối với một phi vụ hiển nhiên là vô cùng quan trọng. Ồ, lạy Chúa, khi ông biết lý do thật sự, ông Jonas, ông sẽ hiểu thôi!
Một nghịch lý : Oliver Barrett IV rời văn phòng sớm hơn, thế mà đi về nhà thật chậm rãi. Bạn có thể lý giải chuyện này?
Tôi đã mắc phải một thói quen là nhìn qua cửa sổ các cửa hàng trên đại lộ số 5, tới những thứ hàng hóa tuyệt diệu và cực kỳ ngớ ngẩn mà lẽ ra tôi đã mua cho Jenny nếu như tôi không phải cố làm ra vẻ bình thường.
Chắc chắn là tôi sợ phải về nhà. Bởi vì giờ đây, sau nhiều tuần kể từ khi tôi biết được sự thật, nàng bắt đầu sút cân. Chỉ chút xíu thôi, và có lẽ nàng chưa nhận ra. Nhưng tôi, người đã biết sự thật, nhận ra.
Tôi cũng đi tham quan lịch các chuyến bay : Brazil, các nước Caribbe, Hawaii.. Vào buổi chiều nay, hãng TWA đang hướng về Châu Âu cho mùa nghỉ lễ : London cho những thương gia, Paris cho những cặp tình nhân…
" Thế còn học bổng của em ? Còn chuyến đi Paris, nơi mà cả cuộc đời khốn khổ của em chưa từng biết thì sao ?"
"Thế còn đám cưới của chúng mình thì sao ?"
"Nào đã có ai nói gì về đám cưới đâu."
"Anh nói. Anh đang nói về nó, ngay bây giờ".
"Anh muốn cưới em ?"
"Phải."
"Vì sao ?"
Tôi có một tấm thẻ Câu lạc bộ Diners. Rẹt! Ký tên lên những đường chấm, và tôi trở thành chủ nhân của hai tấm vé (dĩ nhiên là hạng nhất ) tới Thành phố của những cặp tình nhân.
Trông nét mặt Jenny có vẻ xanh xao nhợt nhạt khi tôi về tới nhà, nhưng tôi hy vọng ý tưởng ngẫu hứng của tôi có thể mang lại chút màu sắc trên đôi má ấy.
"Đoán xem có cái gì, bà Barrett !"
"Anh bị đuổi việc" Cô vợ lạc quan của tôi đáp.
"Không. Mà là tin mừng" Tôi nói, và rút hai tấm vé ra.
"Bay lên và bay xa, đêm mai ta tới Paris."
"Khỉ quá, Oliver," nàng bảo. Nhưng thật lặng lẽ, không hề có chút sự chế giễu và hung hăng thường lệ của nàng. Nàng nói vậy lúc này, là một cách bày tỏ lòng thương mến.
"Nè, em sẽ định nghĩa từ "khỉ quá" thật cụ thể cho anh nghe chứ ?"
"Chà, Oliver," Nàng nói nhỏ, "đó không phải là cách của chúng ta."
"Cách nào ?"
"Em không muốn Paris. Em không cần Paris. Em chỉ cần anh.."
"Em đã có anh rồi, bé ạ!" Tôi ngắt lời nàng, cảm thấy lòng chùng xuống.
"Và em muốn có thời gian," nàng tiếp,"thứ mà anh không thể cho em được."
Giờ thì tôi nhìn vào đáy mắt nàng. Chúng buồn không thể tả. Nhưng buồn một cách nào đó tôi có thể hiểu. Chúng đang nói rằng nàng đang tiếc nuối. Tiếc nuối cho tôi.
Hai đứa đứng ôm chặt nhau, im lặng. Nếu có một trong hai bật khóc, xin để cả hai cùng khóc. Nhưng tốt hơn là đừng có ai phải khóc cả.
Và rồi Jenny giải thích nàng đã cảm thấy "vô cùng khó chịu" ra sao, đã quay lại tìm bác sĩ Sheppard, không phải để nhờ tư vấn, mà là để đối diện : Hãy nói cho tôi biết tôi bị làm sao đi. Và ông ta đã nói.
Tôi cảm thấy có lỗi một cách lạ lùng vì không tự mình nói điều ấy cho nàng biết. Nàng cảm nhận được, và nhận xét một cách ngờ nghệch nhưng đầy dụng ý :
"Ông ấy là một gã Yalie, Ollie "
"Ai chứ, Jen ?"
"Tay chuyên gia huyết học. Một tay Yallie từ đầu tới chân, từ cao đẳng lên đại học y.
"Ồ!" Tôi đáp, biết rằng nàng đang cố xoa dịu hoàn cảnh nặng nề bi thảm này.
"Ít nhất là ông ta biết đọc biết viết, phải không ?"
"Điều này còn phải chờ xem," Bà Oliver Barrett, sinh viên Radcliffe khóa 64 mỉm cười, " nhưng em biết ông ta nói được. Và em muốn nói chuyện."
"Được rồi, vậy thì mình tới nhà tay bác sĩ Yalie."
"Vâng." Nàng đáp.
Nguyễn Thành Nhân dịch