Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.071
123.164.590
 
Chuyện tình
Erich Segal
Chương 21

Chương XXI

 

Việc thông báo cho Phil đè nặng xuống vai tôi. Còn ai khác làm chuyện này? Ông không tan vỡ ra từng mảnh như tôi lo ngại, mà bình tĩnh khóa cửa căn nhà ở Cranston và tới ở tại nhà tôi. Mỗi người chúng tôi có phương cách của mình để đối phó với nỗi niềm đau khổ. Cách của Phil là lau chùi nhà cửa. Rửa ráy, lau chùi, đánh bóng các thứ. Thực tình tôi không hiểu những ý nghĩ của Phil diễn biến ra sao, nhưng thôi, lạy Chúa, cứ để ông làm việc.

Ông có ấp ủ giấc mơ rằng Jenny sẽ trở về nhà ?

Có mà, phải không? Tội nghiệp cho người bố đáng thương. Đó là lý do vì sao ông cứ lau dọn mãi. Ông không thể chấp nhận sự thật. Tất nhiên là ông không thú nhận điều này với tôi, nhưng tôi biết, nó nằm trong tâm trí của ông. Bởi vì, nó cũng nằm trong tâm trí của tôi.

Khi nàng đã nhập viện, tôi gọi cho ông già Jonas, báo cho ông biết vì sao tôi không thể đi làm được. Tôi vờ như đang vội, để cúp máy, vì tôi biết ông ta đau buồn và muốn nói lên những điều ông không thể tỏ bày. Từ hôm đó trở đi, những ngày chỉ đơn giản được chia thành thành giờ đi thăm bệnh và giờ dành cho tất cả các thứ khác. Và dĩ nhiên, tất cả những thứ khác chỉ là một sự trống vắng hư vô. Ăn khi không hề nghe đói, nhìn Phil lau dọn nhà (cứ như thế mãi) và không tài nào ngủ được, dù với những toa thuốc ngủ Ackerman đã kê cho tôi.

Có một lần tôi nghe thấy Phil lẩm bẩm một mình: "Ta không thể chịu đựng lâu hơn nữa."

Ông ở phòng bên cạnh, đang chùi cái bồn rửa bát. Tôi không đáp lời ông. Nhưng tôi tự nhủ với mình, tôi có thể. Thưa Đấng nào đó trên kia, Đấng tối cao, kẻ bày cảnh trớ trêu, cứ tiếp tục đi, tôi có thể chịu đựng mãi mãi, vô hạn độ. Bởi vì Jenny là Jenny.

Tối hôm đó, nàng đuổi tôi ra khỏi phòng. Nàng muốn nói chuyện với ba nàng, như "giữa đàn ông với nhau."

"Cuộc đối thoại này chỉ giữa những người có dòng máu Ý thôi," nàng nói, mặt trắng bệch như chiếc gối dưới đầu nàng, " vì thế, cố một chút đi, Barrett."

"Được rồi." Tôi đáp.

"Nhưng đừng đi xa quá." Nàng nói, khi tôi ra tới cửa.

Tôi tới ngồi ở phòng chờ. Và rồi Phil xuất hiện.

"Nó bảo con đi vào," Ông thì thầm với một giọng khàn khàn, như bên trong người ông hoàn toàn rỗng không. "ta đi mua vài điếu thuốc."

"Đóng cửa lại đi," nàng ra lệnh khi tôi bước vào phòng. Tôi vâng lời, lặng lẽ khép cửa, và khi tôi quay lại bên giường ngồi xuống, tôi nhìn thấy đầy đủ hơn mọi thứ ở nàng. Nghĩa là, những thứ ống dẫn chạy vào cánh tay phải của nàng, mà nàng che dưới lớp vải. Tôi luôn muốn ngồi thật sát nàng nhìn vào gương mặt của nàng, vì dù có nhợt nhạt đến đâu, đôi mắt nàng vẫn còn sáng long lanh bên trên gương mặt ấy.

Vì vậy, tôi vội ngồi sát vào nàng.

"Không đau đớn lắm đâu, Oliver, nó giống như cảm giác rơi thật chậm từ vách núi xuống, anh có biết không ?

Có cái gì đó đang giày xé ruột gan tôi. Có cái gì đó vô hình đang bay vào làm nghẹn cổ tôi, làm tôi muốn khóc. Nhưng tôi chưa khóc. Tôi chưa từng khóc bao giờ. Tôi là một gã cứng rắn, phải không ? Tôi sẽ không khóc đâu mà.

Nhưng nếu tôi không khóc, thì tôi cũng không thể nào mở miệng. Tôi sẽ phải gật đầu thay cho lời đáp. Thế nên tôi gật đầu đáp phải.

"Khỉ thật," Nàng nói.

"Hở ?" Đó là một tiếng ậm ừ trong miệng hơn là lời nói.

"Anh không biết rơi xuống vực là thế nào, công tử ạ, cả đời anh chưa bao giờ rơi xuống vực."

"Có mà," Tôi đáp, có lại khả năng nói ra lời, " lúc anh gặp em."

"Ồ, " Nàng đáp, một nụ cười thoáng qua trên nét mặt, " Ôi, đó là một cú rơi êm ái' Ai nói anh nhỉ ? "

"Anh không biết. Chắc là của Shakespeare."

"Vâng, nhưng ai nói ? " nàng hỏi một cách ai oán. " Em không thể nhớ là vở kịch nào. Em đã vào học ở Radcliffe, lẽ ra em phải nhớ mọi thứ. Hồi đó, em biết tất cả các tác phẩm của Mozart."

"Quả là nhiều lắm." Tôi đáp.

"Anh có cuộc không? " Nàng nói, trán nhăn lại, và hỏi tiếp, "Bản hòa tấu Piano cung La thứ là số mấy nhỉ ? "

"Để anh sẽ tìm xem". Tôi đáp.

Tôi biết nó ở đâu. Trong nhà tôi, trên một ngăn kệ gần chiếc đàn dương cầm. Tôi sẽ tìm ra và nói cho Jenny ngay ngày mai.

"Em đã từng biết." Jenny nói. " Em đã từng biết. Đã từng."

"Này Jen, em có muốn nói về âm nhạc nữa không? "

"Chắc anh thích nói về đám tang hơn ? "

"Không." Tôi đáp, hối hận vì đã cắt lời nàng.

"Em đã nói với Phil. Anh có nghe chứ, Oliver ? "

Tôi đã quay mặt đi chỗ khác.

"Vâng, anh đang nghe em đây, Jenny."

"Em bảo ba là ông có thể nhờ Nhà thờ Thiên Chúa giúp đỡ, anh sẽ đồng ý thôi. Đồng ý chứ ? "

"Đồng ý."

"Được lắm." Nàng nói.

Và tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, bởi vì, nói cho cùng, bất cứ điều gì chúng tôi nói bây giờ cũng chả cải thiện được gì hơn.

Tôi đã sai lầm.

"Nghe này, Oliver.", nàng nói, có vẻ tức giận, dù giọng nói vẫn nhẹ nhàng. " Anh hãy thôi ngay vẻ bệnh hoạn đó đi."

"Anh ư ? "

"Cái vẻ phạm tội trên nét mặt anh đó, trông bệnh hoạn lắm. "

Thực tình mà nói, tôi đã cố thay đổi nét mặt, nhưng các cơ mặt tôi hầu như đông cứng lại rồi.

"Đó không phải là lỗi ở ai cả, chàng công tử ạ. Anh có thôi tự trách mình đi không!"

Tôi muốn nhìn mãi vào nàng, tôi không muốn rời mắt khỏi nàng, nhưng tôi vẫn phải hạ thấp ánh mắt xuống. Tôi xấu hổ vì ngay cả lúc này, Jenny vẫn đọc được những ý tưởng của tôi thật chính xác.

"Nghe này, đây là điều duy nhất em yêu cầu anh, Oliver. Ngoài ra, em biết anh sẽ đồng ý."

Vật gì đó lại khuấy động ruột gan tôi, vì vậy, tôi sợ phải nói, ngay cả chỉ một từ " đồng ý". Tôi chỉ nhìn Jenny lặng lẽ.

"Dẹp Paris đi." Nàng đột nhiên nói.

"Hả ? "

"Dẹp chuyện
Paris và âm nhạc và tất cả mọi thứ mà anh cứ nghĩ rằng anh đã tước đoạt của em. Em không quan tâm đâu, Anh có tin không ? "

"Không ." Tôi đáp, vô cùng thành thật.

"Vậy thì xéo ra khỏi chỗ này đi, em không muốn anh ngồi ở cái giường khốn kiếp này nhìn em chết nữa."

Nàng muốn vậy. Tôi có thể nói dối về bất kỳ điều gì một khi Jenny thực sự mong muốn. Và tôi xin được ở lại bằng một lời nói dối.

"Anh tin em."

"Như thế tốt hơn ." Nàng nói. " Giờ thì hãy ban cho em một ân huệ được không anh ? "

Từ đâu đó trong lòng, một cơn lốc tàn phá chợt ùa về làm tôi muốn khóc nấc lên. Nhưng tôi chịu đựng. Tôi sẽ không rơi nước mắt. Tôi chỉ làm cho Jenny thấy rằng, với sự gật đầu xác nhận của tôi, tôi sẽ sung sướng làm bất cứ điều gì nàng muốn.

"Anh vui lòng ôm em thật chặt được không? " nàng nói.

Tôi đặt tay lên cánh tay nàng - Chúa ơi, nó quá gày gò - và siết nhẹ.

'" Không, Oliver, ôm em thực sự cơ. Nằm xuống bên em."

Tôi rất, rất cẩn thận, với những chiếc ống và các thứ, khi nằm xuống giường bên nàng và vòng tay ôm lấy nàng.

"Cám ơn, Oliver."

Đó là những lời cuối của nàng.

 

Nguyễn Thành Nhân dịch

 

Chương : 1    2    3    4    5    6    7    8    9    10    11    12    13    14    15    16    17    18    19    20    21   22   
Erich Segal
Số lần đọc: 1458
Ngày đăng: 22.07.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bờ bên kia - Trần Kiêm Ðoàn
Phản trắc - Hoàng Đình Quang
Tương Tác - Triệu Từ Truyền
Nhạc vũ trong HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH - Trần Kiêm Ðoàn
Tiếng trống Sampô - Anh Động
Sóng lừng - Triệu Xuân
Cõi Mê - Triệu Xuân
Một thời in dấu - Trần Đồng Minh
Dương Từ Hà Mậu - Nguyễn Đình Chiểu
Phố Hoa Phai - Mường Mán
Cùng một tác giả
Chuyện tình (truyện dài)