Trung tá Nguyễn Ngọc Phan cuộn mình trong căn phòng này đã hơn sáu tháng. Ở bên ngoài, thành phố Nha trang đang nhộn nhịp, mùa nghỉ he , hàng ngàn người đổ ra biển. Hắn tưởng tượng , giờ này ở mép biển là những chiếc dù nhiều màu sặc sỡ, bên dưới là những chiếc ghế bố và ở đó có rất nhiều người đàn ông và đàn bà, mỗi người một vẻ , họ làm đẹp thêm bờ biển Nha trang. Chỉ riêng quần áo của phụ nữ đã làm rộn mắt , trên người họ là những đài hoa đủ màu sắc sặc sỡ thật là đẹp. Có ai dám bảo chỉ vải thôi đã là một thực thể trưng bày các loại hàng cao cấp. Ngọc Phan nhớ lại, những thứ đó, có lần hắn gặp ở dọc đường Trần Quốc Toản , người bán đồ cũ dồn tới hai đống khá to nhưng sao hắn dửng dưng , chẳng mảy may xao động. Ở bãi biển Vũng tàu hoặc Nha trang cũng những thứ đó được mặc lên. Quả thật những bộ quần áo nhỏ ấy sinh động hẳn. Hoá ra sản phẩm làm ra nhưng nó phải được con người sử dụng mới là điều quan trọng . Người sử dụng đẹp nó sẽ đẹp , người xấu dù mặc đẹp cũng vô ích mà thôi. Nhiều lần chỉ ngắm nó từ trên người Bạch Yến đã làm cho hắn mê hồn.
Sáng nay, qua một đêm ngủ ngon , hắn cảm thấy rất khỏe khoắn, khác hẳn với hàng chục đêm mất ngủ , không phải vì hắn không muốn ngủ mà vì hắn không ngủ được. Cuộc đời binh nghiệp thênh thang , dù chưa làm nên công trạng gì to lớn nhưng hắn đã tự mình vươn lên tới cấp trung tá, phi đoàn trưởng. Chiếc UH -1 hắn bị mất không phải số phận rủi ro dính vào hắn , thì cũng ai đó … Âu cũng là số, cái số của hắn vốn nặng. Nghe đâu chỉ cách có bốn ngày trước đó thằng Hùng đã mò lên chiếc trực thăng chở tư lệnh vùng II , nó đã trèo lên nhìn đồng hồ xăng , thấy ít qúa không đủ bay về vùng căn cứ Việt cộng , cho nên ông ấy được nó "tha mạng", còn nếu không , chắc chắn ông ấy đã lãnh đủ chứ không phải là hắn. Rồi chính từ cái máu hiệp sĩ , giang hồ , làm cho hắn bị giam mình ở đây. Nếu không hắn đã không mất vợ, biết đâu hắn đã làm nên công trạng gì đó ở vùng II này … Hắn nhớ lại, hôm đó , rời phòng hành quân mặt trời vừa vạch nước lú lên , một khối tròn đỏ. Nai nịt gọn gàng, chiếc áo giáp bên ngoài bộ đồ bay, áo liền quần , màu xám đen , giây kéo từ thắt lưng lên đến cổ, chiếc áo bay nhiều túi …
Khẩu súng P38 Swith Wesson đeo ngang hông , cao ráo , đẹp trai , hắn chưa cần phô trương, nhiều cô gái đã chết mê, chết mệt. Hắn nện gót đôi giầy bay bước đến chiếc trực thăng số 60139 đang đậu trong khu vực dành cho phi đoàn 215, bên trong căn cứ Phi long.
Trời chưa sáng, bên trong căn cứ đã náo nhiệt , dường như sự náo nhiệt của những chiếc phi cơ nổ máy ầm ĩ chuẩn bị cho bay huấn luyện đánh thức thành phố Nha trang , vốn là nơi tắm biển đẹp nhất Việt nam . Trung tá Nguyễn Ngọc Phan biết rất rõ, căn cứ này là một trung tâm đào tạo sĩ quan Không quân , hàng trăm phi vụ được tổ chức cất cánh và hạ cánh ở đây mỗi ngày. Căn cứ này còn là đại bản doanh của Bộ tư lệnh sư đoàn II Không quân. Ngoài nhiệm vụ tác chiến , ở đây còn là trung tâm huấn luyện bay cho phi công , bởi Nha trang nằm ở vùng địa lý đặc biệt , khí tượng tốt quanh năm, kể cả mùa mưa cũng chỉ vài giờ trời xấu …
Chiếc máy bay huấn luyện đầu tiên vừa vút qua đầu , Nguyễn Ngọc Phan ra lệnh cho thiếu tá Huỳnh Văn Thu leo lên máy bay, trung sĩ nhất xạ thủ đại liên M60 ngồi bên hông , nòng súng gục xuống mặt đường băng.
Tiếng động cơ nổ giòn , cánh quạt chém vào không khí từng đường như những thanh gươm tạo thành một vòng tròn , một mặt tròn quanh chiếc UH -1. Trung tá Phan chỉ trên tấmbản đồ bay một điểm cách tiểu khu Phú Bổn vài trăm mét , dặn dò :
- Thiếu tá, đây là điểm đóng quân của phi đội 2 , nó là một sân vận động.
- Thưa trung tá , tôi đã biết chỗ đó.
- Còn đây là điểm phi đội I , ở ngay phi trường dã chiến Quảng Đức.
- Thưa, chúng ta đi đến nơi nào trước.
- Giao cho thiếu tá , ông lưu ý tránh khu vực kiểm soát của Việt cộng.
- Dạ.
Thiếu tá Huỳnh Văn Thu là một phi công cừ khôi, Thu có thể nhớ địa hình trên mặt đất như trong lòng bàn tay. Nhưng , khi đi những chuyến quan trọng Thu rất thận trọng … Trung tá Phan nhìn động tác của thiếu tá, cây thước tính các yếu tố bay gần giống như cây thước logarít của các nhà toán học , chỉ khác nó cấu tạo bằng loại nhựa trong suốt , có thể nhìn xuyên qua cây thước xuống tấm bản đồ. Thu đặt tấm bản đồ bay trên đùi, làn bút chì khéo léo vạch một đường màu đen từ căn cứ Phi long ở Nha trang đến Quảng Đức rồi từ Quảng Đức vòng qua đỉnh núi cao 648 mét , tiến đến Phú Bổn. Trên đường đi có qua ba khu vực Việt cộng kiểm soát. Thiếu tá Thu dùng vòng tròn được khoét sẵn trên cây thước khoanh ba vòng tròn đỏ, vị trí các điểm kiểm tra trên địa hình được đánh dấu và ghi chép cẩn thận. Thu báo cáo :
- Thưa trung tá, ta có thể cất cánh .
- Được.
Thu liền ấn nút phát, xin phép đài chỉ huy .
- 139 gọi Phi long.
- Trả lời.
- 139 xin phép cất cánh.
- OK.
Trung tá Ngọc Phan rất yên tâm khi bay với thiếu tá. Thu là một phi công có khả năng xử lý tình huống rất giỏi, được học bài bản , thông minh , với cánh bay lắt léo , chiếc UH -1 đã vượt qua khu vực nguy hiểm rất an toàn , đến đúng địa điểm dự định. Những phi công biệt phái rất hả hê khi đoàn kiểm tra do chính phi đoàn trưởng dẫn đầu đến thăm và động viên họ làm cho Phan hân hoan. Nhìn Thu điều khiển sau khi thực hiện hoàn hảo công vụ kiểm tra hai phi đội, trung tá phấn chấn lạ thường , trong cuộc đời binh nghiệp những lúc hắn làm việc tốt cho cấp dưới, cũng là để nhắc nhở cấp trên về hai bông mai vàng trên ve áo của hắn đã tới hạn. Việc trực tiếp đi chiến đấu và hoàn thành nhiệm vụ , bộ máy theo dõi của sư đoàn 2 Không quân và Bộ tư lệnh Không quân , ngay chiều nay sẽ có tên hắn trong bảng lập công quân vụ. Chắc chắn bông mai thứ ba không lâu sẽ đáp trên ve áo , điều mà hắn mong nó như một điều rất hệ trọng trong cuộc đời , hắn vẫn biết muốn thêm một bông mai cũng như cây trái phải tới mùa , tới tháng. Điều hắn lo sợ chính là nó tới mà do sơ xuất hoặc không hoàn thành nhiệm vụ , nó lại vuột qua , phải tái tạo một chu kỳ mới ... Khác hẳn với lúc ra đi biết bao hiểm họa đang rình rập và bất ngờ sẽ xuất hiện. Hắn lo lắng và hết sức thận trọng , còn bây giờ lòng hắn lâng lâng , tự nhiên cơn bốc đồng bất chợt đến , hắn nhìn bên phải, rừng xanh xen lẫn những dòng suối cạn , xa xa ở phía dưới trên đường bay về rất nhiều mây, loại "mây cu" trắng như bông từng đám lãng đãng như những con thỏ trắng trên nền cỏ xanh. Trung tá bóp micrô liên lạc nội bộ, vừa nói hắn vừa đưa bàn tay trái nắm lại, chỉ có ngón cái giơ lên cao :
- Nè , thiếu tá , khá lắm , ông rất giỏi, tôi sẽ thưởng cho ông và trung sĩ. Các ông muốn gì ?
Trung sĩ nhất nhanh nhẩu :
- Thưa trung tá , em mới cưới vợ , nhớ quá, trung tá cho em về 30 phút ở Đà lạt.
Thiếu tá Thu vẫn nhìn phía trước hỏi :
- Trung sĩ ở đường nào ?
- Dạ, ở đường Tăng bạt Hổ.
Trung tá Phan nheo mắt, quay ra phía sau nơi trung sĩ Mẫn đang giữ khẩu súng :
- Nè, 30 phút có kịp không ?
- Dạ, …kịp .
Phan cười to :
- Được, nhưng …
- Thưa, sao ?
Trung sĩ lo lắng sợ trung tá đổi ý. Còn Phan nghĩ khác. Trong đời hắn tất cả các cuộc vui chơi, trai gái , hắn chẳng bao giờ vội vã, đối với hắn vội vã đồng nghĩa với thất bại, phí sức mà chẳng được gì. Đang nghĩ sai luồng , từ trên không mà phân tán rất nguy hiểm, hắn hỏi Thu :
- Chỉ có 30 phút làm sao kịp ?
- Trung tá lo gì . Thanh niên bây giờ chỉ cần mười phút là đủ.
Cả hai cùng ngẩng mặt cười to, hai câu nói bóng gió của Phan và Thu , trung sĩ Mẫn hiểu ngay, anh ta nhìn ra ngoài khoảng không , chiếc UH -1 đang tiến vào vùng có mây , trên cao mặt trời chói chang , từng cụm mây trắng chạy vụt ra phía sau thật là đẹp mắt , tiếng cười của hai sĩ quan còn đọng lại ở trên môi, trung tá quay lại :
- Trung sĩ , nhớ là chỉ 30 phút thôi kể từ khi hạ cánh.
- Dạ, em hiểu.
Phan tiếp tục :
- Nè, liệu sức , chớ có hấp tấp , trung sĩ có biết cất cánh khẩn cấp, động cơ mau hư không ?
- Dạ, em biết , em cám ơn trung tá.
Phan quay sang Thu :
- Còn thiếu tá , ông cần gì ?
- Tôi ? tối nay mời trung tá cùng đến bar Hoàng lan .
Phan quay lại nói với Mẫn và Thu :
- OK. Ne , tăng năm phút , qua chợ mua la-gim về chiều nay ,… ta chỉ ở Đà lạt 35 phút
- Dạ.
Thiếu tá kéo cần hướng sang phải, thành phố Đà lạt hiện ra ngày một rõ dần. Thu nhìn sang bên trái , hồ Xuân hương lờ mờ , to bằng cái chén ăn cơm. Tay trái đẩy cần điều khiển cho chiếc UH -1 xuống thấp, nó ngoan ngoãn hạ cánh xuống bãi cỏ ven hồ. Cả ba cùng xuống , sau khi gài cột cánh quạt vào đuôi, họ rời trực thăng ra đường … Trong lúc trung sĩ Trần Văn Mẫn nhanh chóng kêu xe ôm về ngay nhà thăm vợ. Trung tá Phan và thiếu tá Thu vào nhà hàng Mê - Kông …
Như một giấc mơ dài, mới đó mà đã trên sáu tháng. Trên tóc trung tá có nhiều sợi bạc , mắt đã mờ khi cầm quyển sách. Mới sáu tháng mà sức khỏe hắn giảm sút , gương mặt tròn , đẹp trai , đôi chút kiêu kỳ trước đây, bây giờ đuôi mắt đã có nếp nhăn , khóe miệng đã có những lằn sâu khổ hạnh … Ngày hôm qua Bạch Yến vừa vào thăm. Bây giơ , việc săn sóc Phan hầu hết thời gian là bà vú , bà ấy dường như biết câu chuyện bất hòa giữa trung tá và bà nhà. Cho nên bà vú không dám gợi chuyện , chỉ lặng lẽ làm công việc của mình , xong là về, bà quay lại trung tá cúi đầu :
- Thưa ông , con về.
Phan ôn tồn :
- Bà Hai, tôi đáng tuổi em , bà đừng xưng con , được không ?
- Thưa , không dám.
- Từ nay bà xưng tôi , tôi thích như vậy.
- Dạ.
- Nè , bà Hai , Bạch Yến có mạnh không ?
- Thưa , bà ấy buồn lắm.
- Bả ? buồn gì ?
- Nghe đâu , ông giận.
Phan thở ra.
- A … bà ấy có nói gì không ?
- Thưa không , tôi chỉ nghe bà ấy la lớn trên điện thoại.
- La với ai ?
- Tôi không biết , chỉ nghe nói , anh là con người hay thú , thú còn không nỡ giết con.
Phan đau đớn :
- Tôi hiểu rồi …Bà Hai , bà thấy tôi nên thế nào ?
Bà vú là một người chân chất , không bao giờ gây ác với ai , không tham lam, bà là một con người tận tụy với công việc , điều quan trọng ở phẩm chất của bà là sự trung thành , nhân hậu , Bà có đôi mắt sâu , chất phát , chiếc áo bà ba màu nâu có chấm trắng , đã ngoài năm mươi tuổi nhưng khỏe mạnh , bà vú nghe trung tá hỏi, tay vê tà áo , câu chuyện có thể còn lâu , bà ngồi trên thành cửa ra vào, ngước nhìn Phan như để xác minh ông ta muốn gì , bà hỏi :
- Thưa ông , có phải ông muốn tôi có lời khuyên ?
- Phải , bà cứ nói , tôi muốn nghe.
- Nhưng, …
- Không sao , bà là người ở trong nhà.
- Đành vậy, nhưng phận tôi.
- Tôi hiểu , bà vẫn biết tính tôi.
- Thưa ông , tôi đội ơn ông.
- Bà đừng nói vậy, thế nào rồi mọi việc trong nhà bà cũng biết hết. Bà như chị của tôi.
- Thưa ông , xin cám ơn ông đã tin tôi.
- Bây giờ , thế này.
Phan đắn đo, hắn tìm từ ngữ hay là lục tìm mối quan hệ giữa người chủ và người làm công sao cho có ngăn , có nắp. Phan biết , bà vú không muốn lôi thôi, bà chỉ lo chu toàn công việc , nếu được lòng ông , chưa chắc bà đã hài lòng. Trong nhà người chủ không vừa ý, có thể rắc rối , Phan hiểu điều đó , hắn lựa lời :
- Chắc bà đã biết câu chuyện, …
- Thưa ông , qủa thực là tôi không biết.
- Chẳng lẽ, …
- Nếu nói về … A , không , cặp mắt đàn bà của tôi thì, …
Phan động viên :
- Bà cứ nói, nếu không phải bây giờ … thì mai mốt bà cũng ….
- Thưa ông , tôi đã có tới hai đứa con , …
- Vâng, …
- Vì vậy , người phụ nữ có chuyện gì khác , ai cũng biết.
- Sao vậy ?
- Thưa ông , trời sanh ra đàn bà có bốn điều không thể giấu. Đó là yêu thương và thất vọng , có thai và có con .
- Dạ, nhưng …
- Ông biết đấy, có lẽ Đức Chúa Trời nặn người đàn bà từ chiếc xương sườn của người đàn ông , cho nên ông Trời dành cho người đàn bà nỗi chua cay khi làm điều không phải, và … người đàn bà cùng với người đàn ông , nhưng bao giờ người đàn bà cũng phải gánh tất cả, gánh nỗi nhục cho người đàn ông.
- Điều đó tôi biết.
- Thưa ông , chính vì cơ thể người đàn bà chứa chất trong đó bao điều kỳ diệu mà người đàn ông không sao có được và, … vì điều kỳ diệu đó mà khi , … thì ai cũng biết.
- Vậy à.
- Thưa ông , tôi là đàn bà, phận đàn bà với nhau , tôi biết và tôi thông cảm.
Phan hỏi :
- Tôi không hiểu.
- Thưa ông đàn bà mà không có con thì , … ông thử tưởng tượng mà xem, nhiều khi cuộc đời đơn giản là … Vậy mà biết bao người không sao có được.
Con , đối với người đàn bà là hạnh phúc tuyệt đối, nhiều khi, đến đỗi , họ không cần có người đàn ông bên cạnh.
- Thật à ?
Trời ! Phan không sao hiểu nổi, nghe bà vú nói hắn như đi vào chốn hoang vu của thế giới đàn bà, thế mà hắn cứ tưởng rằng hắn biết tất cả, thực ra , … từ trước đến giờ hắn luôn nghĩ rằng chỗ dựa của người đàn bà chính là người đàn ông. Hóa ra, người đàn bà cần có con , như cuộc sống cần có khí trời. Nhiều khi, qủa thật , người đàn bà sống vững vàng mà không cần có người đàn ông bên cạnh , nhưng không có con , họ không sao chịu nổi. Hóa ra, cuộc sống thực khác xa những điều người ta nghĩ.
- Thưa ông , khi bà mới cấn thai tôi đã biết dù bà không nói. Nhưng, bà thương ông lắm, đôi khi , …
- Hả ? sao ? bà nói đi
- Suốt bốn tháng nay, mỗi chiều bà đều lấy tập ảnh của ông ra xem rồi thẫn thờ.
- ……….
Bà vú muốn nói với trung tá , với một người đàn ông về điều hệ trọng đối với phụ nữ. Bà hiểu rõ đàn bà bởi chính bà là một người đàn bà. Bà biết , cơ thể người phụ nữ nào cũng giống nhau , sự ham muốn cũngnhư nhau. Chỉ có môi trường khác nhau , sự suy nghĩ khác nhau , tính cách khác nhau và nhất là mức độ kiềm chế , sự tự tôn và tự trọng khác nhau sẽ đẫn đến hành vi khác nhau. Ngay những bậc mẫu nghi, những đức đại phu nhân , những bà thái thượng , những nữ học giả, nữ tu đều ham muốn , đều có những giây phút không kiềm chế nổi, đã buông theo những dục vọng nhất thời … để rồi , nếu có thể được , họ chôn chặt vào lòng quyết không lao vào những cuộc phiêu lưu để sống bình an suốt đời. Có người sống theo bản năng, có người vượt qua được những ham muốn bồng bềnh , có người bình tĩnh , có người xốc nổi, có người chẳng quan tâm đến điều tiếng thị phi , nhưng cũng lắm người chỉ vì hoàn cảnh. Bà trung tá ở vào một hoàn cảnh éo le, chỉ vì thương chồng, chỉ vì … Bà vú cân đo :
- Xin ông cho phép tôi nói thật lòng.
- Bà cứ nói, tôi nghe bà.
- Thưa ông , bà nhà là một người vừa cổ, vừa kim.
- Tôi không hiểu.
- Tôi nghĩ , bà nhà cũng là một phụ nữ bình thường , thương chồng nhưng bà ấy sống trong hoàn cảnh mới, bà ấy sống với ông.
- Ý bà là tại tôi ?
- Tôi không nói tại ông , nhưng nếu ông không sống như ông đang sống , nếu như ông không khuyến khích bà ấy sống hiện đại, nếu không có chuyện ông nằm ở đây, thì , … với lại …
- Sao , bà nói đi.
- Bà ấy ham có con , bà ấy cần có đứa con , bà ấy ở với ông năm năm rồi, tới giờ bà ắy vẫn thương ông.
Ngọc Phan hoàn toàn bất ngờ , bà vú không phải là một người làm công bình thường , bà ta là một phụ nữ từng trải . ẩn tàng sau vẻ khù khờ , là một người đàn bà sắc sảo về lý lẽ , đa cảm và nhân hậu. Bà vú không nhìn hắn , vẫn nói nhỏ nhẹ như tâm tình , như nói với chính mình :
- Ông nghĩ coi, nếu bà ấy là loại người dối trá , muốn che dấu ông , muốn tiếp tục dấn sâu vào con đường tình dục , muốn tìm những người đàn ông lạ để thỏa mãn những cảm xúc lạ… thì bà ấy đâu cần giữ cái thai. Nếu bà ấy đến bệnh viện hút bỏ rồi về lại thương yêu ông , ông đâu có biết. Phụ nữ đã giấu thì có cạy miệng họ cũng không nói , phụ nữ đã quyết cái gì họ làm cho bằng được , họ đã giữ thì chẳng ai lấy được … bà ấy không phải loại người đó. Bà ấy chỉ muốn có con. Tôi là đàn bà tôi hiểu …
- Bà Hai, theo bà tôi nên làm gì ?
- Tôi không dám, nhưng nếu tôi có lời khuyên với ông, xin ông cho phép.
Càng nói chuyện trực tiếp , bà vú càng có những suy nghĩ và cung cách ứng xử kỳ lạ . Ngọc Phan chưa từng thấy ở một người làm công nào sâu sắc và lễ độ như bà Hai . Hắn chợt nghĩ , hóa ra con người có vsăn hóa đâu cứ phải có bằng cấp cao , đâu phải ăn mặc đẹp , đâu cứ phải có nhiều tiền … Nhiều khi vì hoàn cảnh , con người ta chịu sự sắp xếp của Trời, đất hoặc bắt buộc phải ở vào vị trí của người làm công . Nhưng , tính cách , tư duy củ con người chẳng ai có thể lấy tiền mà mua được . Trong những ngày rớt vào vùng bi thảm , chịu những đasu khổ tận cùng , hắn nhận ra sự kỳ lạ ở con người . Thường ngày hắn là ông chủ , hắn đối xử với bà vú bằng số tiền công hắn bỏ ra , hắn coi bà là một người hoàn toàn lệ thuộc vào hắn , cơm ăn , áo mặc , chỗ ngủ . Thậm chí những điều suy nghĩ của bà , hắn cũng có thể điều khiển bằng những đồng tiền của hắn . Hắn thỏa lòng khi hắn về gọi cửa , bà vú mở cửa , cúi đầu . Hắn gọi bà ấy thưa … Bây giờ, hắn cảm nhận điều khác lạ ở một người đàn bà mà hắn vốn coi dưới mắt . Phan dịu giọng
- Được.
- Nếu tôi là ông , tôi tha thứ, bà ấy căm ghét kẻ khốn nạn đó, nếu bây giờ ông không thương yêu bà, chắc chắn bà ấy sẽ đau lắm, bà ấy sẽ rất cô đơn . Ông ơi ! người đàn bà cảm thấy cô đơn, tuyệt vọng thì hậu qủa khôn lường.
- Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi phải …
- Bà ấy thương ông , đứa bé ra đời sẽ sống với ông bà, nó không có tội gì, bây giờ chính ông là người cứu mẹ con bà ấy, như ông đã từng cứu hai người bạn của ông.
- Sao bà biết ?
- Bà ấy nói với tôi, bằng tất cả niềm tự hào về ông rằng , nếu ông như người ta thì việc quy tội cho người khác dễ như trở bàn tay. Ông tốt lắm, ông cao thượng. Chính vì thương ông , bà ấy quyết cứu ông bằng mọi gia , kể cả, …
- Trời !
Phan đã từng biết tất cả, biết hết. Vậy mà, chẳng hiểu sao hắn không hệ thống lại được, hắn không bao giờ chịu nghe bất kỳ ai. Hắn không thể hiểu nổi trong những ngày bị giam mình mới đây, Bạch Yến đã lo toan , đã chạy chọt. Thân đàn bà, cặm bẫy, giềng mối rối như tơ. Vậy mà ta lại trách.
- Thưa ông , bây giờ bà ấy ngại gặp ông , suốt ngày đóng cửa phòng, người đàn bà cô đơn và tuyệt vọng , tôi lo lắm lỡ có bề gì …
Phan ngồi chồm dậy, vẻ mặt lo lắng :
- Bà Hai, bà về đi , tìm cách lựa lời khuyên giải cô ấy. Bà nói cô ấy vào đây tôi muốn nói chuyên .
Bà vú mừng rỡ.
- Xin đội ơn ông , lát nữa bà ấy vào gặp ông.
- Thưa trung tá , mời ngài .
Ngọc Phan giật mình , hai sĩ quan quân pháp điều tra úng đeo ở thắt lưng , mặt lạnh lùng. Hắn chợt nghĩ , chẳng lẽ cuộc đời hắn lại kết thúc nhanh chóng đến như vậy. Mặt hơi tái Phan hỏi :
- Tôi đi đâu ?
- Chúng tôi được lệnh mời ông đi đến phòng cảnh sát điều tra.
- Tôi có mang theo đồ đạc ?
- Người khác sẽ mang cho ông , mời trung tá.
Cửa phòng quân cảnh điều tra dường như đã mở từ lâu , bên trong đã có nhiều người. Nguyễn Ngọc Phan bước vào, hắn liếc nhìn , có đủ những người đã trực tiếp điều tra. Đại úy Phương ngồi ở góc bên trái liếc nhìn hắn vẻ nghiêm trang , đại úy Phiên phó phòng an ninh , đại tá Thương ở vùng II , đặc biệt có đại tá Nguyên trưởng phòng 2 Bộ tư lệnh Không quân ngồi ở ghế dự kháng. Khi Phan bước vào hắn liếc nhìn rồi cúi đầu , giả đò như đang đọc … liếc thấy đại tá Nguyên , Phan khựng lại, tự nhiên tay phải kéo lên ngang thắt lưng. Cử chỉ đó không thoát ra ngoài cặp mắt dù cúi xuống đọc "tài liệu" của Nguyên , hắn hiểu , gáy hắn lạnh rồi cả xương sống cũng lạnh , hai chân lạnh buốt. Đại tá Nguyên thừa biết , đó là bản năng phản xạ gặp kẻ thù và nếu có súng , chắc chắn trung tá chẳng run tay chĩa về phía hắn kéo cò. Mắt long lên , đỏ ngầu , chân bước nặng như chì , Phan ngồi vào hàng ghế dành riêng cho tội phạm, bên cạnh Phan là hai sĩ quan quân pháp. Đại tá Thương mở đầu :
- Kính thưa đại tá trưởng phòng 2 Bộ tư lệnh Không quân. Hôm nay , …
Phan nắm chặt tay bóp mạnh vào thành chiếc ghế hắn đang ngồi, hóa ra người quan trọng nhất là Nguyên, nghĩa là hắn phải trả lời những câu hỏi của kẻ thù, kẻ đã phá hoại hạnh phúc của hắn. Chiếc áo sĩ quan dù được ủi phẳng , trên ve áo không có ngôi sao nào, dù chưa ai tước quân hàm nhưng hắn thấy mình không thể mang quân hàm trong khi đang là phạm nhân. Phan ngồi nghiêng một góc để tránh ánh nhìn vào mặt tên khốn kiếp . Vậy mà , chẳng hiểu sao dường như tạo hóa ban cho loài người giác quan cảm nhận , nhiều khi đúng đến tuyệt đối. Rõ ràng hắn đang thấy tên đại tá cao , to , cắt tóc ngắn , mái đầu nghiêng thỉnh thoảng nhìn hắn. Trong khi chuẩn bị để trả lời trước cơ quan điều tra , Phan đang chuẩn bị cho mình một số trường hợp sẽ trả lời với tên khốn đó. May sao điều hắn lo ngại lại không xảy ra. Người ta gọi hắn tới để xác nhận một số kết luận của quân pháp điều tra về hành vi để mất chiếc trực thăng , hắn phải ký vào bộ hồ sơ đã hoàn chỉnh để chuyển về Bộ tư lệnh Không quân.
Chiếc xe Jéep chở trung tá Nguyễn Ngọc Phan rẽ vào khu nhà tạm giam, Phan chợt thấy chiếc FIAT của Bạch Yến vừa ra khỏi cổng. Vậy là nàng đã đến , có lẽ chờ lâu và bây giờ Bạch Yến đã về tới nhà. Nhưng , đại tá Nguyên đang có mặt ở Nha trang , linh tính như có điều gì đó sẽ xảy ra làm cho hắn bất an , nôn nao , khó chịu. Xuống xe , bước vào nhà, món nem chua Thủ Đức bày sẵn trên chiếc dĩa to, sáu chai bia con cọp xếp thành hình ngôi sao, ở giữa có một chai , ở năm góc có năm chai. Kiểu bày trí này chỉ có Bạch Yến làm , mỗi khi có tin vui. Món nem hắn mê từ những ngày còn ở Sài gòn , mỗi lần hắn về nhà là có sẵn. Một món ăn dân tộc được chế tạo rất tinh vi định vị từ thịt sống với một ít gia vị bó lại rồi nhờ thời gian và nhiệt độ khí trời, thịt sẽ chua và điều kỳ diệu , chính là nó không còn chút nào vị sống mà là gần chín ăn rất ngon . Đặc biệt nem Thủ đức uống với bia con cọp có lẽ khó có món ăn nào sánh nổi. Hắn bước tới, bước lui, một thói quen khi suy nghĩ , chợt Ngọc Phan nhớ lại, có lẽ bà vú về nói lại hắn tha thứ là tin vui đối với nàng.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế salon đã cũ , mắt dõi ra phía cổng , lòng nôn nao bất lực bởi hắn đã trở thành kẻ thua cuộc, một con người thừa, điều mà hắn không thể nào chịu nổi. Bây giờ đây hắn đang bị giam, ở bên ngoài rào , thằng khốn đó đang giở trò gì …
Bạch Yến ngồi trên chiếc xe khá lâu , nàng dừng lại bên vệ đường. Biển xanh ngắt , gió nhẹ, ngoài khơi đã có những con sóng to , bạc đầu dồn dập đổ vào bờ biển , lúc này đang đông khách. Từng đôi , nằm trên chiếc ghế bố, bên trên là cây dù … Nàng ao ước được hòa vào khối người đang cười, vui, chạy, nhảy. Bạch Yến đang thả hồn vào cõi lạ, nàng nghe bà vú nói "ông muốn gặp bà", vội vã, mừng húm, chẳng kịp trang điểm, chỉ khoác lên vai cái túi xách , chiếc áo khóac … Thậm chí nàng còn mặc chiếc quần ngủ ở nhà loại quần gọn , màu xanh nhạt có đốm đen bắt mắt , nhăn nheo. Điều quan trọng là Phan , có lẽ Phan sẽ tha thứ , Phan chấp nhận cho nàng có con , nàng sẽ cám ơn Phan , nàng sẽ trung thành … Chiếc xe Jéep nhà binh lách vào đậu trước xe Bạch Yến. Đại tá Nguyên xuống xe , ông ta vẫy tay, chiếc xe vọt đi, Nguyên vòng phía cửa xe mở, đon đả :
- Bạch Yến sao em ở đây ?
Bạch Yến hững hờ :
- Em nghỉ ngơi một chút , anh đi đi.
- Bạch Yến , sao em nỡ đuổi anh.
Bạch Yến uể oải không nhìn lại
- Anh có gì đáng để được tôn trọng ?
- Ít ra , chúng ta cũng có thể nói chuyện với nhau trên tình bạn chứ ?
- Tôi không có loại bạn như anh.
- Sao em lại cố chấp ? sao em không dành cho anh một cơ hội ?
Bạch Yến h:ỏi
- Cơ hội gì ?
Nguyên lấy lòng :
- Chuộc lại lỗi lầm.
- Anh có lỗi gì ?
- Thôi mà em, anh từ Sài gòn ra đây là để gặp em, anh đến nhà bà vú nói em vừa đi, hóa ra …
- Anh để tôi yên , được không ?
- Anh muốn nói chuyện nhiều với em , ở đây không tiện , anh đề nghị,…
- Về khách sạn , phòng 105 , như cũ.
Bạch Yến thẳng thừng :
- Không , anh tôn trọng em , chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn. Em thấy đó, câu chuyện của trung tá , của anh , của em đâu có đơn giản chút nào .
Bạch Yến giật mình :
- Chuyện anh Phan ?
- Phải.
Bạch Yến hỏi dồn :
- Anh Phan ra sao ?
Bạch Yến chưa biết chuyện gì xảy ra đối với Phan. Bà vú về nói Phan gọi nàng vội vã. Ra đến nơi anh ấy đã đi. Chẳng lẽ người ta giết anh ấy ? Thấy Bạch Yến lo lắng , nhìn cung cách ăn mặc, chiếc áo ngủ sát nách , chiếc quần qúa đầu gối, chỉ có chiếc áo khoác lông màu trắng là … Nguyên hỏi :
- Bộ em đi chợ ?
- Không.
- Sao em ăn mặc quần áo ở nhà ?
- Ăn mặc thế nào , có liên quan gì đến anh ?
- Có, em đang vội vã , chuyện gì vậy ?
- Ai bắt anh Phan , anh ấy bây giờ ở đâu ?
Nguồn gốc của sự vội vã, căn nguyên của mọi rắc rối, chính là từ trung tá. Rõ ràng Bạch Yến dù trao thân , dù đang có thai với Nguyên nhưng nàng vẫn không yêu hắn. Hắn hiểu điều đó rõ hơn ai hết. Vốn xuất thân từ một sĩ quan quân báo, hắn nhanh chóng nhận định đúng tình thế. Lập tức hắn có ngay biện pháp xử lýcó lợi cho hắn :
- Trung tá được mời lên cục an ninh để hoàn tất hồ sơ, bây giờ chắc ông ấy đã về.
Nghe Nguyên nói, nét mặt Bạch Yến rạng rỡ hẳn . Từ vẻ dửng dưng, căm ghét , bây giờ ánh mắt của nàng đã có chút thiện cảm dù vẫn còn hờ hững , Nguyên không để lỡ cơ hội :
- Bạch Yến , lâu qúa rồi chúng ta chưa có dịp trò chuyện , anh rất nhớ em, dù sao …
- Em mệt , anh để em yên
Nguyên nhìn xuống , chiếc áo nàng mặc bên dưới đã có một vòng tròn , dù còn nhỏ, nhưng cái vòng tròn đó bây giờ đang lớn rất nhanh. Vẻ kiêu sa, ẩn chứa một sự nhẫn nhục , chịu đựng còn hằn lên đôi mắt vốn rất đẹp của nàng. Nguyên năn nỉ :
- Bạch Yến , cho anh ngồi lên xe , chúng ta nói chuyện cũng được.
Bạch Yến liếc nhìn bên trái, chiếc vô lăng bên trên , phía dưới chiếc ghế còn để trống , nàng đã ngồi sang bên tay phải khi mới dừng xe , mở cửa để ngắm bờ biển trải dài. Nguyên mở cửa ngồi sau tay lái :
- Bạch Yến , có bao giờ anh chối bỏ con đâu ?
- Không chối sao đòi giết ?
- Anh chỉ sợ khó khăn cho em, trung tá sẽ giết em, dư luận không buông tha em.
- Ngụy biện , tất cả những điều anh nói, chẳng lẽ em không biết ?
- Nếu vậy thì hay qúa. Em , …
- Em, em gì ? lại giở tro , bọn đàn ông các anh.
Nguyên bông đùa :
- Tất cả đàn ông do đàn bà đẻ ra, người đẻ ra phải có trách nhiệm dạy bảo …
Bạch Yến phì cười nhưng nén lại được ngay, mặt lạnh :
- Bọn đàn ông , tất ca , là kẻ thù nguy hiểm của đàn bà.
- Vậy mà, không có đàn ông , thế giới này mất đi những công trình vĩ đại, những suy nghĩ táo bạo và loài ngươi sẽ , …
- Loài người sẽ không có chiến tranh.
Nguyên vỗ tay :
- Giỏi, em thật là tuyệt , đúng như vậy. Chẳng hiểu sao, tất cả mọi cuộc chiến tranh đều do đàn ông gây nên.
Bạch Yến mỉa mai :
- Và mọi thảm họa trong đời sống , xã hội cũng do đàn ông tạo ra.
Nguyên lấy lòng :
- Điều đó cũng đúng - Nguyên choàng tay sau lưng. Bạch Yến để
yên . Bây giờ bọn người gây thảm họa cầu xin bà chúa của từ bi hãy ban cho một cơ hội để sám hối.
Bạch Yến quay lại, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của đại tá Nguyên nói :
- Bộ mặt nhăn như khỉ đột.
- Người có bộ mặt như khỉ đột , cầu xin tiên nữ hãy cởi vòng Kim cô.
- Đừng hòng.
- Vậy thì , …
Nguyên mở khóa, chiếc xe chồm trên đường , lăn bánh về phòng 105, khách sạn Hoa lan ở ngay trên con đường này cách nơi xe dừng chừng một kilômét. Bạch Yến giẫy nẩy :
- Anh lái đi đâu vậy ?
- Đến nơi cần cho cục cưng của anh nghỉ ngơi và dưỡng sức.
Xe chạy với tốc độ khá nhanh , giằng co sẽ rất nguy hiểm. Bạch Yến biết rõ điều đó , nàng vụt nghĩ rồi nhìn cánh tay săn cuồn cuộn để trên vô lăng, có lẽ chẳng có gã đàn ông nào trên đời này có sức khỏe và có xung lực dồi dào như người ngồi bên cạnh nàng , "ta chỉ coi anh ta là một thứ công cụ" "ta đang cô đơn , ta chỉ cần một thoáng …" chiếc xe chạy vun vút, hàng cây, những dãy nhà lướt qua . Lý trí, xác thịt đan xen "Dù sao … cũng chẳng mất gì" "chẳng qua …"lòng ta vẫn thuộc về Phan " anh ấy làm sao mà biết được ?" " Chỉ có lần này" " Đây là lần chót…" Xe vòng xuống bãi đậu trong khách sạn, Nguyên mở cửa, hắn vội vã chạy qua đầu xe mở cửa cho Bạch Yến. Thái độ lăng xăng , lịch sự làm cho Bạch Yến vui vui, lòng tự ái được vuốt ve. Nàng theo đại tá như cái xác lập lờ.
Mỹ tiếp tục viện trơ , những chiếc trực thăng cũ được thay thế phụ tùng, hàng loạt những conteiner quân cụ cho Không quân , đổ dồn về cảng Đà nẵng và cảng Sài gòn. Bộ phận thay thế các phụ tùng được bố trí rải rác khắp các sân bay quân sự. Chiến dịch "tràn ngập lãnh thổ" sau hiệp định Paris bị ngăn chặn , làn sóng rút lui các căn cứ để tập trung cố thu , chiến dịch giành dân, lấn đất liên tiếp bị thất bại, các vị trí của quân lực nhiều nơi chỉ trong một đêm đã có những thay đổi ghê gớm. Đợt tổng kiểm tra lý lịch chẳng những không làm giảm đà suy sụp, củng cố lại tinh thần chiến đấu mà còn làm cho nội bộ hoang mang hơn , chẳng ai còn tin ai, sự nghi ngờ lan khắp các đơn vị.
Trong khi Hồ Duy Hùng và Nguyễn Tường Long trên đường trở về miền Nam thì tại căn cứ Phi long ở Nha trang nhộn nhịp lạ thường. Quân cảnh điều tra đã lập xong hồ sơ, đang hoàn chỉnh bước cuối cùng. Tại buổi tường trình toàn bộ sự việc của quân cảnh điều tra sư đoàn 2 Không quân để báo cáo lên Bộ tư lệnh Không quân , đại tá Nguyên , người có trách nhiệm nghe toàn bộ bản án , đã thu thập đủ chứng cứ, nghe quân phạm trực tiếp thừa nhận và ký tên vào bản cáo trạng. Hắn là người thừa ủy nhiệm của Bộ tư lệnh Không quân tham gia luận tội … Hắn giật mình , hắn nhớ , bàn tay phải của trung tá Phan bất ngờ kéo lên thắt lưng ngay nơi đeo khẩu súng ngắn làm cho hắn lạnh gáy. Đối với hắn chỉ có hai con đường , hoặc là thủ tiêu, giết chết trung tá Phan để trừ mọi hậu họa cho hắn về sau hoặc là hắn không bao giờ được xuất hiện tại các buổi xử án trung tá. Chỉ cần biết hắn có chân trong ban chuyên án , dù cho án xử thật nhẹ , Phan cũng có thể nói rằng đó là bản án do kẻ thù đặt mức án cao nhất cho ông ta.
Dù sao, hắn ở Nha trang ba ngày, ngày nào cũng ngập tràn hạnh phúc, dẫu thái độ của Bạch Yến lúc thì căm ghét hắn , lúc thì bất cần. Lần nào cũng vậy, cuối cùng rồi Yến vẫn cùng với hắn … và, khi mắt nàng nhắm lại, mọi bão tố không còn đáng ghét, dù cho cơn lốc có tàn phá nhưng nàng vẫn mở rộng vòng tay đón cơn lốc như đón một cái gì đó, khó mà nói cho hết được , đôi khi sự tàn phá đó hết sức cần thiết đối với nàng , nàng chấp nhận một cách tự nguyện , nàng khao khát … mở lòng …