Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
645
123.242.244
 
Hư thực
Phùng Văn Khai
Chương 4

Trong căn nhà gỗ, hai người đàn ông dường như đã say mèm. Hôm nay, họ Đào viện đủ mọi lý do mời Y uống. Mà thực ra chưa chèo kéo gì Y cũng đã nuốt ừng ực từng bát, từng bát. ừ nhỉ, đời này là cái chó gì. Lo toan làm chó gì. Ngày mai ngày mốt làm chó gì, hả ông bạn, hả các người, hỡi các người. Cái miệng Y bắt đầu tuôn ra những câu vô nghĩa lý. Cả ông nữa, Y lè nhè chỉ vào ông bạn, rồi thì sương khói tất, vứt đi hết, cứt chó hết. Y nốc một bát đầy, uống ừng ực rồi rót đầy một bát đưa cho họ Đào. Nào, uống thật say đi, bạn ơi. Say dễ chịu lắm. Cứ say mèm ra đấy, đêm nay thể nào cô gái cũng đến thăm chúng ta. Đến thăm chúng ta, bạn nhỉ. Ơ, tuyệt đấy. Mà chúng ta cũng phải sửa soạn cái gì để tiếp vị khách nơi rừng thẳm này chứ. Ông vốn tháo vát chu đáo lắm kia mà, ông bạn vàng bạn bạc của tôi, nào, uống đi người anh em tốt, uống tợn nữa lên nào. Cứ thế, trong căn nhà gỗ, hai gã đàn ông vừa chè chén vừa lè bè ca ngợi lẫn nhau. Hai con chó con chầu chực bên đống lửa tàn, thỉnh thoảng lũ đàn ông ném ra mấy cái xương cá, hai cu cậu uể oải đớp đớp nhằn nhằn rồi lặng lẽ ngồi nhìn hai con người kỳ quặc đang đua nhau khua múa. Một lúc sau Y đã chìm vào một giấc mơ nặng nề. Căn nhà gỗ có tiếng gió u u và theo tiếng động ấy cô gái người rừng tiến vào. Lần này không đoái hoài gì đến họ Đào mà đến thẳng bên Y. Y bỗng nhìn thấy bao nhiêu ánh sáng chói lòa trong các động tác của cô gái. Họ dường như đã quen biết nhau từ lâu nhưng dường như không ai nhớ được tên ai. Cô tiến sát đến, sờ bàn tay còn đượm hơi sương lên cặp môi mấp máy há ra ngạc nhiên của Y. Y cảm thấy thật thoải mái. Như có một sức mạnh vô hình nâng bổng người lên, Y thấy mình lơ lửng trên không. Hai người trôi sát vào nhau, trên trời ngàn vạn ngôi sao lấp lánh phản chiếu những nụ hôn vô tận của họ. Âm nhạc ở đâu bỗng nổi lên du dương, mê đắm. Cô gái siết chặt tay vào bộ ngực ấm nóng của Y và phát ra tiếng rên nho nhỏ. ánh mắt nàng đắm đuối trong ánh mắt chàng. Bây giờ cả hai đã là những nô lệ điên dại của tình yêu. Ngất ngây say đắm, chàng định thốt lên một câu gì nhưng nàng đã dùng đôi môi nóng bỏng của mình ấp vào chỗ phát ra tiếng động. Cơ thể dường như đang tan ra, hòa vào nhau, cháy lên một ngọn lửa xanh êm ái. Không gian thời gian đột nhiên biến mất. Âm nhạc miên man, vĩnh hằng như không biết có ngày mai. Họ Đào cũng đã không còn ở căn nhà gỗ nữa. Dường như gã đang đau khổ đi lang thang đâu đó trong rừng. Có thể gã đã biến thành một làn khói mỏng lẫn mất trong đại ngàn.

 

Ở một nơi xa, một buổi chiều chạng vạng, trời xám ngoét, gió bấc từ mặt sông ù ụ thổi về phía hốc cầu. Trong hốc, từ hôm qua, ông già thương tật không rời khỏi đó. Lão nằm co quắp rên rẩm một mình. Đã mấy hôm liền, con chó hoang khốn kiếp bỏ đi đâu không quay về. Có những hôm vớ bẫm, nó tha về cho lão nguyên cả chiếc giò bò, chắc nó thuổng được đâu đó trong chợ. Lão bóc chiếc giò, dùng con dao nhỏ cắt ra, chia phần cho nó. Chán chê, lão gói lại để sâu trong hốc. Hôm sau, từ sáng sớm nó đã ư ử đòi ăn. Đồ phù thuỷ quân cướp ngày nhớ gớm. Lão xắt cho nó một khoanh, lục sục loanh quanh tìm nước uống. Cái chai nhựa chỉ còn một ngụm nhỏ, sạn cát kinh người. Lão tợp nốt ngụm nước cuối cùng rồi lười nhác co người rúc sâu vào cái hốc. Con chó hoang chén xong miếng giò chạy biến đi đằng nào, chắc đang rửng mỡ tìm mấy ả chó cái để tẩn nhau. Lão nằm một mình, lại nhớ đến con đàn bà khốn kiếp. Hình ảnh bộ ngực đồ sộ của ả chịn cọ vào mắt vào mồm lão hiện về. Lão nuốt nước bọt. Cái của quý của lão bắt đầu cương lên. Cái con beo rừng hổ cái ấy sao nó khỏe gớm thế. Hôm ấy suýt nữa nó làm gãy nốt cái chân. Mà sao lúc ấy nó thì thầm vào tai lão những câu tục tĩu nhăng cuội mất dạy thế nhỉ. Không biết đã có chồng chưa. Con này chắc chả ông chồng nào trụ nổi vài năm trên mặt đất. Cù đinh thiên pháo trốn vào tận cái hốc quỷ quái này nó còn không buông tha cho. Mỗi lần ả đến bao giờ cũng nhanh chóng áp sát vào người đàn ông. Người đàn ông ép mình trên người ả, hân hoan sờ soạng. Ông nhìn thấy cặp mắt phấn khích của ả sáng rực lên trong đêm tối. Chưa chi ả đã rên ư ử như chó cái. Bàn tay nung núc của ả quấn siết rồi vỗ vỗ ông như ru nựng một đứa trẻ con. Con chó không chịu được cảnh ấy sủa lên au ảu rồi lặng lẽ biến đi. Người đàn ông vật lên vật xuống như con tàu trong bão. Những lúc ấy ả hay cười ré lên trong tiếng thở phì phò của người đàn ông. Rồi tất cả chìm trong đêm tối. May mà con mẹ ranh cũng biến đi đằng nào chứ cứ liên tục thế chắc lão cũng kiệt quệ mà chết. Đang nằm nghĩ vớ nghĩ vẩn bỗng nhiên có tiếng hò hét ở đâu ầm ầm kéo đến. Cả tiếng đàn ông, cả tiếng đàn bà. Họ đang săn đuổi ráo riết một ai đó. Có tiếng chạy rào rào, huỳnh huỵch về phía cái hốc. Rồi một bóng đen ướt lướt thướt, tập tễnh cuống cuồng chui tụt vào trong hốc. Mùi cống rãnh, mùi máu me tanh tưởi sộc lên. à, bọn kia săn quân chết vạ này. Chưa hiểu đầu cua tai nheo thì lũ người tay dao, tay gậy đã xộc đến đứng quây trước cửa hang. Một ả chống nạnh, tay kia cầm cái đòn gánh dài quá khổ, gào lên sưng sỉa. Lôi cổ nó ra đánh chết bỏ mẹ nó đi. Quân trộm cướp. Thôi đi, cẩn thận cái mồm. Tiếng một gã đàn ông rin rít. Nhà của lão cụt đấy. Con chó chắc là của lão. Dây vào lũ cụt què thương tật này rách việc lắm. Lão lu loa ăn vạ ra đấy còn buôn bán gì. Về thôi anh em ơi. Mấy người lao xao chỉ trỏ đại khái như muốn biến đi. Mụ béo nhìn xeo xéo vào trong, chỉ thấy một đống bùng nhùng và cặp mắt trắng dã trố dại của lão già. Con chó sợ quá đã chui tít phía trong. Mụ léo nhéo nói những gì, chửi bới gì đó nhưng đột nhiên tàu đến. Tàu đếch gì mà dài thế không biết. ồn ĩ bụi bặm không sao chịu nổi. Hết tàu cũng là lúc bên ngoài đám đông đã giải tán chẳng còn ai. Còn một mình, mụ hậm hực bỏ đi. Ngoài trời nhọ nhẹ mặt người. Trong cái hốc đã tối hẳn. Gió ở dưới sông lại u u thổi trên tàn cây duối dại cội cành trơ khấc, run rẩy dưới nền trời xám ngoét đang sập xuống. Bây giờ ông lão mới lần mò vuốt ve con chó. Nó vẫn còn run cầm cập không biết là rét quá, đói quá hay sợ quá. Có lẽ do toàn bộ những nguyên nhân trên. Một cẳng chân sau be bét máu. Chắc con mụ béo đã giáng đòn thù xuống đó chứ ai. Khốn khổ thân con. Lão quên cả những mùi tanh hôi đang nồng nặc rên rẩm rồi lần tìm cái áo  bông cũ nhặt từ mùa đông năm ngoái giở ra đắp cho con chó. Con chó rên ư ử. Trong bóng tối, những giọt nước mắt chó chảy ra, đỏ khé, đông đặc, nhớp nháp như máu xuống bàn tay lần sờ của ông già thương tật. Ông lão không dám sờ vào vết thương của nó. Xương gà, da chó. Rồi sẽ chóng lành lặn thôi. ở với ông bấy lâu nay, nó đã nhiều lần bị người ta đuổi giết, băm vằm, đánh đập. Toàn những đòn chí tử mà vẫn gượng dậy được. Nếu là ông, chắc đã ngỏm củ tỏi rồi. Thôi nín đi con. Để ta đi kiếm cái gì cho con lót dạ. Chắc đói lắm mới đến nông nỗi này. ừ, ta vẫn còn một ít tiền đây. Lát nữa ra phố mua cho con bát phở nóng. Ta biết con thích ăn phở lắm. Phở bò có nhiều nước con ăn cho mát ruột mát gan chóng lành bệnh. Nào, chịu khó nằm một mình con nhé. Và đừng khóc. Khóc lóc chả ích lợi gì đâu. Đấy, con cứ nhìn vào tấm gương của ta. Đã bao nhiêu năm nay không một cớ gì khiến ta rỏ một giọt nước mắt. Cứ thế nhé, con ngoan. Nói đoạn, ông vuốt vuốt lưng con chó rồi lục sục tìm cái gô nhựa sứt sẹo, khom mình chui ra khỏi cái hốc tối tăm thập thễnh bước đi. Ngoài trời, điện thành phố bắt đầu le lói sáng. Với ông, cuộc sống lúc ấy thật thanh bình, mọi thứ vô cùng đơn giản. Ông không phải đối diện với những suy nghĩ lùng bùng. Lúc này đây, ông có mỗi nhiệm vụ đi mua phở cho người bạn, người đã làm cuộc sống của ông bớt tẻ nhạt. Vẫn biết trong cuộc mưu sinh kẻ kiên cường thì tồn tại, kẻ ốm yếu bị diệt vong. Số phận của ông và con chó cũng không khác thế. Sự phân công vai trò giữa ông và nó cũng chỉ tính đại khái, vấn đề là làm sao để ông và nó vui vẻ chìm đắm trong thế giới nhỏ bé của mình. Đau khổ và vui sướng của ông và nó cũng chỉ tự biết với nhau. Đã bao nhiêu lâu nay, cuộc sống diễn ra theo tiết tấu chậm chạp và tự nhiên như thế. Cái góc tối  gầm cầu này vẫn chưa bị người ta phát giác. Có những lúc ông tưởng mình nằm trên đồng cỏ xanh rờn, ông và nó đuổi nhau trên cánh đồng dưới ánh mặt trời và ả béo không biết tại sao thon thả và dịu dàng trở lại đang ở nhà ca hát chuẩn bị bữa tối. Tuy nhiên, ảo ảnh cũng mau chóng kéo đi. Ông đi dưới làn mưa lắc rắc trên đường phố, mưa bắt đầu thấm ướt người. Những giọt nước chảy xuống miệng mằn mặn, nồng nồng mùi mồ hôi của mái đầu lâu ngày không tắm gội. Ông khẽ thè lưỡi liếm giọt nước ấy. Không hiểu sao, lúc nào ông cũng cảm thấy khát cho dù đang bước đi dưới những cơn mưa. Mưa lạnh thấm vào tâm can ông, ông cảm thấy sự liên hệ mơ hồ giữa bản  thân và trời đất. Ông cần mẫn bước trên đường phố lấp xấp nước với những suy nghĩ tốt lành, có phần thơ ngây về người bạn.

 

Đêm đã khuya. Những gộc củi lụi tàn. Y và họ Đào mỗi thằng mỗi góc ván gỗ. Đã mấy hôm nay, trăng sao không còn. Bầu trời đậm đặc bóng tối. Bên ngoài căn nhà chỉ có gió và sương lạnh. Những gộc củi sưởi căn nhà ấm suốt đêm. Cả hai thiếp đi trong hơi men nồng nặc trên sạp gỗ. Cả hai không ngờ rằng, ngoài trời sương lạnh ấy, ngay chỗ ngạch cửa, một bóng đen từ bìa rừng tiến lạị, ghé mắt chăm chú nhìn những tàn lửa. Cô gái người rừng. Đêm nay không hiểu sao tự tiện  làm khách không mời. Hai thằng đàn ông say rượu không hề biết người mình đang tìm kiếm đến ngay bên cạnh. Chúng say rượu ngủ. Hai con cún con rúc vào nách những người đàn ông, ngủ mê mệt trong hơi rượu, không biết ngoài ngạch cửa có người đang chăm chú nhìn như nuốt lấy chủ nhân của chúng. Đôi mắt hoang bắt những tàn lửa trở lên ma mị, lóng lánh. Mùi cá nướng và hơi rượu, hơi người nồng nặc trong căn nhà gỗ khiến cô gái liên tục lắc lắc cái đầu bờm xờm trong đêm. Rất lâu, cô đứng như trời trồng bên ngạch cửa. ở trong nhà, hai gã đàn ông ngủ li bì, mê mệt bên hai con chó cún trong những tấm mền chăn ấm sực. Thời gian chậm chạp trôi đi bên ngoài căn nhà gỗ. Có lúc bóng đen ngồi thụp xuống, dựa vào ngạch cửa, mắt đăm đắm nhìn qua khe gỗ, nơi có đống lửa chờn vờn, dẫn dụ, âm ỉ cháy. Đã có lúc, cô gái thiếp lả đi rồi lại choàng tỉnh, dõi nhìn vào bên trong. Gần sáng, cô gái uể oải, xõa sượi đứng dậy. Nhìn một lượt những thứ bên trong rồi quay ngược ra ngoài. Đến cái cầu gỗ, trong ánh sáng lờ mờ rót xuống từ nền trời xám, cô lặng lẽ múc một ống nước nhỏ bằng cái ống luôn đeo sẵn bên mình đi về phía đầu con suối cạn. Cái bóng chập chờn mất hút rất nhanh trong các tàn cây ướt đẫm sương đêm gần như không gây ra một tiếng động. Trong căn nhà, mọi thứ  im lìm. Hai gã đàn ông nằm chết giấc đúng cái tư thế co quắp như người chết rồi từ chập tối. Cái bóng chập chờn, lẩy bẩy tiến về phía rừng. Cô gái với dáng điệu của một người đang trong cơn mộng du đi vật vờ về phía tổ của mình, leo lên cái chạc cây quen thuộc. Một vẻ mặt lạnh lẽo hiện ra. Cô đã không giải quyết được những ước muốn. Đã có lúc ở phía ngoài cửa gỗ cô định đẩy cánh cửa bước vào, đến bên ngọn lửa cầu xin hai người đàn ông cho mình trú ngụ trong căn nhà ấm áp. Bàn tay run lẩy bẩy nhiều lần đặt lên then cửa gỗ rồi lại thõng ra. Cô như bắt gặp ánh mắt thù hận, ghen tuông của hai người đàn ông xóc xói, hằm hè nhau. Những ánh mắt ngờ vực đã làm chùn đi những xúc động bản năng và lung lay ý chí muốn lọt vào trong căn nhà. ánh mắt hằn học lóe sáng như một lưỡi dao chặt đứt những suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu. Cô đứng bần thần mãi ngoài trời lạnh phía bên ngoài ngọn lửa ấm. Càng ngày, những khát khao tiến tới ngọn lửa càng nhỏ bé và thui chột. Cuối cùng, những thúc ép lớn dần khiến cô thở dài quay trở lại nơi mình xuất phát. Bây giờ ngồi trên chạc cây lạnh lẽo, một sự tiếc nuối mơ hồ, một sự đam mê mãnh liệt lại cuộn dâng trong người. Có lẽ phải đợi đến đêm mai.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Y không thấy họ Đào đâu. Quái quỷ. Đi đâu cũng phải báo nhau một tiếng chứ. Quá lắm. Ông định bỏ tôi chết với buồn chán ở đây hẳn. Mẹ khỉ. Bực bội dâng lên ứ cổ. Y dợm bước ra ngoài, bỏ cả thói quen đánh răng rửa mặt. Đập vào mắt Y, ngay chỗ ngạch cửa là một vết ngồi nhẵn thín còn vương mấy sợi vải đẫm sương, có cả một cái gùi nhỏ bằng quả ổi găng đỏ sặc sỡ. Như thế là thế nào? Cô ta đã đến đây chăng? Và họ Đào mau chóng tếch đi cùng. Đếch hiểu ra làm sao nữa. Vừa hôm qua còn tâng bốc, thề bồi. Y nhặt mấy sợi vải chỗ ngạch cửa, rứt rứt, mân mê rồi thả chúng xuống đất. Y ngồi thừ trên ngạch cửa, tay cầm cái gù nhỏ. Chắc chắn bọn chúng đã dắt nhau đi vào khu rừng bảo tồn. Đã thế bố mày mặc kệ. Đói khát chán lại mò về ấy mà. Cứ tình tự chán đi, thằng ông mãnh. Đã đến lúc bản năng sói của mi phát huy tác dụng rồi đấy. Mi đúng là tàn đảng của loài sói hoang đàng điếm vong thân. Phen này chúng tụ vạ với nhau, ắt sinh sôi bầy bầy hồng cẩu quẩy. Y lại thấy những hình ảnh ma mãnh chập chờn, những cặp mắt xanh lét, những tiếng u uôm, những dải lụa trắng dập dờn, căn nhà gỗ nổ tung thành trăm mảnh. Khốn nạn thân y. Bọn chúng cứ bỏ đi từng người một cho đến khi trơ trọi một mình Y trên mặt đất. Không. Không thể thế được. Tất cả đều do ả người rừng quái quỷ gây ra. Phải. Mọi nguyên nhân đều khởi phát từ ả. Không có ả, có lẽ Y đã ở phố rồi, ngược về nơi xuất phát rồi. Trăm ngàn khốn khó đều từ ả mà ra. Bọn chúng cấu kết với nhau, lớp lang, quỷ quyệt và kín nhẹm. Bọn chúng lừa Y như lừa một đứa trẻ con. Nhưng lừa Y bọn chúng được lợi lộc gì. Để bịt đi mấy cái bí mật kia ư? Sao lại có thể suy nghĩ nông cạn thế. Thật mãi mãi không thể hiểu được bọn chúng. Rõ ràng ở cạnh nhau, sống cùng nhau, cùng vui buồn sướng khổ vào sống ra chết mà không hiểu được nhau. Con người mãi mãi là một bí mật không thể giải mã. Bây giờ, hai đứa kia chắc đang hú hí với nhau. Chúng đã quên Y. Còn mải tẩn nhau thì nhớ làm sao được. Rồi chúng sẽ trở thành một cặp người rừng hoàn hảo, tách biệt thế giới này. Chúng sẽ sinh đàn sinh lũ, tạo lập thế giới riêng của chúng. Chúng sẽ chao lượn tự do trên các tầng rừng. Con cái của chúng sẽ học tập chúng, cùng nhau sáng tạo ra những tiếng nói khác, văn tự khác, tập quán khác. Chúng sẽ tha hồ thực thi những ý định quái gở của mình, một thằng nhà văn lập dị mang bản năng sói và một ả người rừng mãnh liệt lanh lợi như khỉ vượn tinh tinh ấy sẽ tác oai tác quái ở vùng rừng này. Đấy, viễn cảnh sẽ là như thế đấy. Còn Y, nhìn lại mình từ đầu đến chân, nhìn vòng quanh căn nhà gỗ một lượt. Y sẽ chết ở đây, có thể vì buồn chán,  hết lương thực hoặc rắn cắn hổ vồ voi giày chẳng hạn. Cũng có thể khi còn lại một mình, đêm xuống, những ác mộng sẽ giết chết. Chết dần dần nhưng chắc chắn sẽ chết. Người ta sẽ tìm thấy thi thể  co quắp, mặt rúm ró kinh hãi vì sợ sệt, vì bị ai đó bóp cổ trong ác mộng. Có thể chỉ còn lại một bộ xương gãy nát, vương vãi bị chồn cáo gặm thịt tha lôi khắp các xó xỉnh. Có thể chết đuối nổi lềnh phềnh thối rữa cá rỉa ở cái hồ yên bình phía trước. Có thể bị treo rút cổ lên một tàn cây chết khô chết héo quạ khoang chim lợn cắn xé rỉa thịt, ong kiến ruồi nhặng kiếm mồi trên xác tàn vô chủ. Nghĩ đến những cái chết như thế, bất giác Y rùng mình, chờn chợn nhìn xung quanh. Một người khi đối diện những hãi sợ do chính mình tạo nên luôn cảm giác thế giới này quá khắc nghiệt. Đó là cái giá phải trả cho sự huyễn hoặc. Khi ý thức về hiện trạng tình thế bản thân, là lúc phải giáp mặt với những thực tế không dễ vượt. Điều đó giống như người chưa biết bơi đột nhiên bị đẩy xuống biển. Những suy nghĩ bất an vây chặt trí não, lặng lẽ thấm vào từng dây thần kinh tác động đến từng thớ thịt. Nó sắp sửa bùng nổ trong một âm ỉ lâu dài nhức nhối. Trong thời khắc đó là lúc phải bước qua ngưỡng cửa của sự tuyệt vọng. Ngưỡng cửa đó sẽ mở ra chắc chắn là một thế giới khác hoàn toàn mới mẻ, một thế giới chưa thấy bao giờ. ở đó có thể hành vi và ý thức không giống nơi đang sống. Điều này khiến những bản năng sơ khai và kinh nghiệm không được áp dụng. Sức mạnh cũng như sự sợ hãi có thể không còn. Khi ấy, Y sẽ bước vào một mê cung khác trong dằng dịt những đường hầm tối thẫm và biết đâu lại trở về điểm xuất phát ban đầu, những rắc rối, oan khuất mà con người đang gánh chịu. Lúc ấy độ chừng giữa buổi sáng. Bầu trời nặng nề, u ám. Mây xám sịt úp sùm sụp xuống những cánh rừng tuồng như chỉ còn chống chọi yếu ớt bằng mấy tàn cây trơ trọi, run rẩy giơ những cánh tay xương xẩu, gầy guộc như phân bua như khuất phục sức mạnh không hiểu từ đâu giáng xuống. Y từ từ rời ngạch cửa, chậm chạp tiến vào sạp gỗ trong nhà nằm vật xuống, tay bắt lên trán, mắt mở trừng trừng nghĩ ngợi miên man. Hình ảnh đầu tiên là sự hăm hở vồ vập từ giấc mơ trước đó khi ả người rừng sán đến bên Y mà bằng một phép thuật nào đó họ Đào đã bị biến thành khói mỏng. Y nhớ rõ những mạch máu hôi hổi, chảy hừng hực trong huyết quản. Y thấy mình biến thành bộ óc trơ trọi, bất lực khi ả và họ Đào tình tự. Y tự răn mình. Thôi không suy nghĩ gì hết. Không huyễn hoặc, không bận tâm những chuyện chẳng đâu vào đâu làm gì. Y lưỡng lự trước các suy nghĩ rối bời, va đập hỗn loạn trong cái đầu ong ong. Số phận đã đưa đẩy bọn Y đến khu rừng chết giẫm này. Hít sâu một hơi thở để lấy lại sự cân bằng cho những ý nghĩ. Tự nhiên muốn đánh đập một ai đó, nhưng làm gì có ai. Mọi người đã rời bỏ khỏi căn nhà không một dấu vết. Thần kinh Y căng lên khi nghĩ đến điều đó. Sẽ phải vật lộn ra sao khi không một ai bên cạnh. Ngay cả những suy nghĩ của mình cũng không biết đâu là thật đâu là mơ. Sự tệ hại chắc chắn còn kéo dài khi không ai xuất hiện. Y nhắm nghiền hai mắt, để mặc những ý nghĩ loạn xạ trong đầu mình.

 

 

Khi tĩnh trí cũng là lúc con mắt thứ ba của Y từ từ hé mở. Những hình ảnh phía trước mờ mờ rồi rõ hẳn. Ngay trên bãi cỏ, chỗ hôm qua cô gái ăn mấy quả chuối, họ Đào và cô ngồi sát nhau. Họ Đào thổi khèn lá cho chị chàng nghe, nhịp khèn khác hẳn hôm trước ở gốc cây sung lòng suối cạn. Chị chàng dựa vào gã, bàn tay lóng đốt thô ráp quàng tình tứ lên vai gã, một bên vú trần của ép chặt vào cánh tay đang cầm khèn lá say sưa thổi một điệu nhạc vui réo rắt. Chị chàng mắt lim dim, ống nước thõng bên sườn vướng víu ả lập tức tháo đặt về phía trước. Tiếng khèn mê đắm trôi trong không gian. Họ nhìn nhau tình tứ trong tiếng réo rắt mê man. Mấy bông hoa dại cuối mùa đồng loạt nở những cánh bé xíu trắng muốt rung rinh trong gió lạnh. Lũ chim chuyền lích rích trên những tán rừng rùm ròa sát bãi cỏ. Có con hứng chí nhảy lách chách trên cỏ mềm sát chỗ hai người. Chầm chậm, từ từ, cánh tay cô gái dần dần quàng siết vai người thổi khèn lá, cặp vú từ từ lớn ra, cương cứng chạm má, chạm vành tai, chịn cọ, ve vuốt, uốn éo theo nhịp khèn. Người đàn ông ngả xuống bãi cỏ mềm. Chị chàng khẽ trườn lên, trườn lên. Chiếc khèn lá rời khỏi môi người đàn ông nhưng âm thanh vẫn rung rinh, réo rắt vuốt ve, mơn trớn. Đối với bọn chúng lúc này, chữ tình quan trọng biết bao, giống như kim cương rực lên dưới ánh sáng mặt trời. Chúng tự phong cho mình là nhân từ, siêu phàm, thoát tục và lương thiện. Chúng hòa vào nhau, cả hai đều cháy lên kiệt cùng cả thể xác cả tâm hồn một cách đầy tự nguyện không hối hận. Một thứ tình cảm động cả trời xanh, duyên phận cả đời người chỉ một lần như vậy. Gã đã mau chóng quên những người phụ nữ khác rồi ư, những người đàn bà tàn tạ nơi căn nhà lụp xụp, cô bé tóc dài bên ngôi đình cổ ở bến sông, người con gái mỏng manh tội nghiệp bên những vạt hoa cải vàng phiêu dạt nơi lòng suối cạn. Tại sao gã dễ dàng đổ vỡ và nhập cuộc thế nhỉ. Gã vẫn coi trọng tình cảm lắm thôi cũng phũ phàng, cũng chụp giật ngay được. Những người con gái kia có ngờ về gã hay gã tự cho mình quyền bừa bãi. Gã từ lâu luôn tôn sùng chủ nghĩa độc thân bỗng nhăng nhít phản bội chính mình. Có nên ngăn lại trò chơi nguy hiểm ấy không hay cứ để mặc kệ gã. Y vừa bối rối vừa bực tức ông bạn đường, còn ông bạn thì ngày càng mải mê quá trớn. Ha ha ha... ha... ha... ha... Y đột ngột dùng hết sức bình sinh cất tiếng cười rởn lạnh xuyên rừng thẳm. Ha... ha... ha... ha... ha... ha... Tiếng cười ma quái tiếp tục phá tan bầu không khí yên bình, thần tiên của cặp tình nhân. Cặp tình nhân rùng rùng buông nhau ngơ ngác, hãi hùng. Ha... ha... ha... Lũ chim đập cánh chới với bay xô vào nhau loạn xạ. Ha... ha... ha... Những cánh hoa nhỏ xíu run lẩy bẩy, nép vào nhau rơi rụng đứt gãy thê thảm. Ha... ha... ha... Cặp mắt thứ ba của Y từ từ đóng lại bỏ mặc đôi tình nhân rú lên hãi hùng, chết khiếp từ những sấm chớp của tiếng cười đang càng rộ lên quái đản. Cuộc giao hoan đã bị hủy hoại sao lần này không thấy vui mừng mà chỉ nhoi nhói trong từng tiếng cười. Lần đầu tiên khoái cảm và sự đắc thắng của tiếng cười không làm thỏa mãn. Với tư cách một kẻ chiến thắng, lẽ ra phải vui mừng khi hình phạt được thực hiện. Y thấy một cái gì đổ vỡ đang diễn ra. Những vật lộn trong suy nghĩ kéo dài nhiều ngày làm kiệt sức. Sự sợ hãi mơ hồ ngấm dần vào trí não. Lẽ ra không nên phá bĩnh cuộc vui của hai người. Như thế có lẽ tốt hơn và mọi người sẽ bớt ghê tởm những ý nghĩ của Y hơn. Rũ người xuống, mọi sự tự tin kể cả sự bực tức đột nhiên biến mất. Y lững thững đi đi lại lại trong căn nhà gỗ.

 

Y chồm dậy. Tiếng cười như còn vẳng đâu đây. Thì ra mình vừa thiếp đi trên sạp gỗ. Mồ hôi tóa ra trên vầng trán bù xù tóc rối. Y vuốt vuốt những lọn tóc dấp dính mồ hôi. Xưa nay, những giấc mơ xuất hiện con mắt thứ ba thường báo lại toàn bộ sự thật, toàn bộ những gì không tận mắt chứng kiến. Chỉ tiếc rằng mình hơi ác nghiệt và ti tiện quá đáng. Cứ cho là bọn chúng bỏ rơi, thì cái việc chúng làm tình với nhau, việc quái gì phải phá đám con nhà người ta thế. Mà lúc ấy, Y chỉ buột cất lên những tiếng ha ha ha theo một thúc giục bản năng. Không ngờ gã lại sợ những tiếng ha ha đến thế. Bây giờ dắt nhau đi đâu? Chắc cũng chỉ quẩn quanh ở khu rừng bảo tồn chứ còn đi đâu được. Y bỗng nhớ đến hai con chó nhỏ. Từ hôm qua, không biết chúng cũng bỏ đi đâu mất, không còn nghe thấy tiếng sủa óc ách nữa. Chịu ông già ở cái hốc gầm cầu. Bao nhiêu năm, bao nhiêu mưa nắng, rét mướt, đói khát, bệnh tật rình rập mà lão vẫn sống nhăn. Bây giờ Y mới thấy rằng kinh hãi nhất là sống một mình. Sống một mình nhất định phải là mất trí, điên loạn hoặc vĩ nhân mới trụ được trên trần gian này. Chắc dưới âm phủ cũng thế cả thôi, ma mãnh, quỷ sứ cũng phải có bầy có đàn mới dễ bề sống sót tác yêu tác quái. Thế mà có những kẻ chỉ quanh năm suốt đời sống một mình. Mà lại hớn hở hân hoan mới lạ. Bọn chúng nhất mực không nhớ tiếc chia sẻ gì với đồng loại của mình ư? Tại sao chúng lại hãi sợ chính đồng loại của mình. Cả họ Đào nữa. Mi đi với con giặc cái bỏ ta ở lại đây không biết lương tâm mi có cắn rứt gì không. Chớp mắt đã xoắn bện vào nhau như thế còn cắn rứt gì. Mi bây giờ chỉ muốn ta biến khỏi mặt đất này để mi tự do xây đắp ước vọng của mình bên ả người rừng mất trí. Mi tìm hiểu cái cái gì mi nghiên cứu cái gì. Giả dối. Ta dường như đã nhầm lẫn về mi. ừ nhỉ. Sao lại thế được nhỉ. Y lẩm bẩm gãi sồn sột mái đầu rối. Y đập tay lên trán. Sao lại có thể suy nghĩ ghen tuông vớ vẩn thế với gã. Suy nghĩ như thế là thiển cận, không công bằng. Gã có cuộc đời của gã, yêu ghét, hành xử của gã, kể cả sự sống hay sự chết. Cũng như mình. Mình có cuộc đời của mình, các quyết định của mình. Mình khác thế chó nào được mình. Hãy dũng cảm chấp nhận sự thật và tự thu xếp cuộc đời. Nào, hãy bắt đầu đi.

 

Một lần, họ Đào nói với Y về những ngày đầu về làm biên tập cho một nhà xuất bản ở thành phố. Tay trưởng phòng tổ chức hào phóng cho gã mượn cái tum tận tầng năm làm chỗ trú ngụ. Cái tum như một chuồng chim méo mó treo tít đỉnh trời. Ban ngày nóng như căn hầm nhưng được cái về đêm, khi mở toang các cửa cũng có thể ngủ được. Không có muỗi, gián và chuột. Mọi loại côn trùng ưa ẩm thấp không sống được ở đây. Chỉ ban đêm, loài chim lợn eng éc quậy phá len lỏi vào những giấc mơ quái dị của gã. Những đêm mưa, tum như một cái thùng rỗng bị ném ra giữa biển ngày bão. Gã quấn chặt mấy vòng khăn vào đầu hệt như những thợ săn da đỏ giáp chiến trong rừng. Những viên đạn mưa, gió, sấm, chớp điên cuồng không buông tha. Khi ấy, gã giải thoát bằng cách nghĩ về những dòng sông thời ấu thơ. Rồi mưa gió cũng qua, một ngày ảm đạm chờ đón phía trước. Gã ngụ ở cái tum  được một tuần thì bắt gặp một cơn mơ. Khi chợp mắt, gã thấy ai đó lấp ló ngoài cánh cửa nhìn mình, khuôn mặt mời gọi, khẩn cầu. Gã mở mắt, một người đàn ông nhỏ thó hiện ra im lặng. Anh ta làm một cử chỉ như muốn dẫn gã đi. Họ Đào thấy toàn thân nhẹ bẫng, gã rơi như một chiếc lá từ trên không trung xuống mặt đất. Không, còn sâu hơn mặt đất rất nhiều vì khi thấy lại được trọng lượng thì xung quanh rất tối. Rõ ràng đang ở trong một căn hầm rất sâu dưới lòng đất. Căn hầm hẹp và cũ kỹ như mộ huyệt hàng trăm năm không ai thăm viếng. Gã chờn chợn khi không thấy người đàn ông  đâu. Gã định nói một câu gì đó nhưng lại thôi vì xung quanh hoàn toàn im lặng. Gã dần quen với bóng tối và nhận thấy đang ở trong một mê cung  hầm chằng chịt. Sau những lo ngại, gã bắt đầu tò mò quan sát. Những hầm đất ngoằn ngoèo hình thù kỳ dị mờ mờ trong bóng tối. Hai bên vách hầm treo la liệt những đồ như đồ tuỳ táng của các bậc vua chua phong kiến. Gã nhìn những tấm gỗ lớn dựng đan xen như những cơ quan bí hiểm sẵn sàng giáng vào ai đó đi lại trong căn hầm. Trong nhập nhoạng, những miếng đồng, đồ sành sứ lăn lóc rải rác không theo trật từ nào. Thốt nhiên gã nghĩ đến những căn hầm bí ẩn đọc đâu đó trong các trang sách cũ nát. Đang suy nghĩ, cố lục trong trí nhớ vốn được cho là tốt chưa tìm được điều gì thì có tiếng động bên cạnh. Người đàn ông lướt đến trước mặt và ra hiệu hãy bước theo . Nhắm mắt đưa chân, gã bước theo người đàn ông. Lớp bụi ẩm xốp quẩn lên dưới chân. Thỉnh thoảng, gã dẫm vào nhưng vật gì đó trong lớp bụi. Đến một chỗ rộng và thoáng hơn, người đang ông xoay người chỉ lên tường. Trên ấy có một khung tranh đen sỉn, cũ kĩ và mốc thếch vẽ chân dung một người con gái. Qua những đường nét và phục sức thì đây là một quận chúa hoặc công chúa của một triều đại nào đó. Hay đây là lãnh cung mấy trăm năm của hoàng hậu phi tần nào chăng. Gã ngước nhìn người đàn ông vẫn thấy y chỉ trỏ mà không biểu lộ cảm xúc nào. Cả hai  mờ ảo trong bóng tối. Bỗng bức tranh trên tường khẽ lay động, người trong tranh đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông. Người đàn ông cúi đầu từ từ đi vào bên trong. Người đàn ông vừa khuất, quận chúa đưa mắt nhìn gã như có ý vẫy  đến gần. Gã mụ đi trước đôi mắt hiệu lệnh của người con gái thành kính bước đến. Xung quanh im lặng như tờ. Gã bị người con gái thôi miên đầu óc không phân biệt nổi mình đang ở đâu. Không biết từ đâu, có ai mệnh lệnh gã hãy phục tùng vô điều kiện ý muốn của cô gái. Gã nhích sát đến bức tranh. Người trong tranh khẽ mỉm cười âu yếm.  Một luồng lạnh phả ra từ cái miệng mỉm cười đầy ẩn ý. Gã thoắt rùng mình ú ớ, quẫy đạp và hiểu ra vừa trải qua một cơn mơ kỳ quặc. Trời đã gần sáng, những đàn chim lợn ăn sương chí choé bên ngoài. Có con lao bất đồ vào cửa kính. Chúng kêu ré như chửi vào mặt gã. Gã lẩm bẩm đồ chó chết và từ từ ngồi dậy người đầm đìa mồ hôi. Giấc mơ dần biến mất trong đầu.

 

Đêm hôm sau giấc mơ lại tiếp tục. Người đàn ông không nói không rằng lại dắt gã vào căn hầm tối. Thoạt tiên gã định cưỡng lại ý muốn của người đàn ông nhưng chưa khởi sự được người đã như chiếc lá rơi từ tầng năm xuống căn hầm. Đêm nay gã được dẫn ngay tới bức tranh. Bức tranh mở rộng hơn và quận chúa trong tranh đã lộ thêm hai tay vẫy người đàn ông dẫn đường thoát vào một ngách hầm. Vẫn nụ cười bí hiểm khó đoán định, quận chúa ra hiệu gã tiến sát bên mình. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Gã hiểu mình đang bị dắt vào một trò chơi bí hiểm. Gã nhìn thẳng vào mắt quận chúa thầm nói rằng hãy thôi cái trò này đi. Quận chúa nghiêm nghị nói qua ánh mắt rằng ta đã chọn nhà ngươi để thay thế tên nô bộc kia thì không thoát được đâu. Ngoan ngoãn thì suốt đời sung sướng trong cung điện. Bằng không suốt đời sẽ sống trong dằn vặt khổ đau với những éo le cùng cực. Gã nhìn vào vách tường cười khẩy. Cung điện gì như nấm mồ hoang thế, lạnh lẽo, âm u như nấm mồ. Ta đây cũng cao vía lắm, đừng hòng đe noi dụ dỗ. Gã quắc mắt. Bức tranh phía trước biến mất. Gã bị nhấc bổng lên không trung và trong tích tắc đã trở lại chuồng chim. Một con chim lợn điên cuồng vừa gào khản vừa lao thốc vào người. Một mùi hôi rình nồng nặc khiến gã choáng váng. Gã điên tiết nhào vào bóng đen phía trước vồ bắt. Con chim trong cơn tuyệt vọng mổ quáng quàng vào tay gã. Đau nhói, gã vội buông cái lùm đen ấy ra. Con chim lao thốc ra ngoài thoát thân. Trong tay chỉ còn một đám lông đen xịt hôi rình nhây nhớp máu của chính gã vừa bị con chim cắn. Gã bật tạch bóng điện. Tối om. Không biết mất điện hay lũ bảo vệ chó chết cắt từ chập tối. Gã lầm bầm vứt nắm lông xuống, nắm chặt vết thương rỉ máu. Gã bắt đầu nghĩ đến việc biến khỏi cái tum  quỷ quái.

 

Hôm sau gã đi hỏi thuê nhà. Theo sự mách nước của bạn bè, gã tìm đến khu nhà trọ tồi tàn cuối thành phố. Mọi người ở đây tỏ ra niềm nở nhưng cũng phải đến ba hôm sau gã mới dọn đến được. Ngay tối ấy, gã xách lên tum một chai rượu, mở toang các cửa. Trong đêm tối, gã cởi trần trùng trục ngồi giữa căn phòng hẹp nhấm nháp và đợi chờ một bất thường. Hôm nay chưa ngủ người đàn ông đã đến. Người đàn ông khoác tay tợn tạo thúc ép chiếc lá xuống căn hầm. Bức tranh đêm nay mở rộng hết cỡ. Quận chúa mệnh lệnh gã bằng một cái nhìn dứt khoát. Gã cũng sôi lên nhìn thẳng vào con người bí ẩn và nói rằng không phục tùng mệnh lệnh. Gã không thèm ở nơi lạnh lẽo này, nơi mà các người gọi là cung điện thì các người cứ việc trị vì nó ta không quan tâm. Muốn chém muốn giết thì tuỳ. Người đàn ông hôm nay không khách sáo sấn đến chụp lên gã một tấm áo choàng đỏ rực như máu để chuyển kiếp. Gã thoát ra bằng một nguồn lực siêu nhiên, trong đầu óc xuất hiện ý nghĩ phải mau chóng giật đổ bức tranh thì sự việc mới kết thúc. Gã sấn đến bức tranh, dùng hết sức bình sinh xô nó xuống dưới đất. Bàn tay chưa chạm tới thì toàn thân đã nhẹ bẫng. Gã bị nhấc bổng lên và quật xuống một cú trời giáng. Chai rượu vỡ choang. Những mảnh thuỷ tinh cắm vào lưng rớm máu. Hôm sau gã rời khỏi cái tum kỳ dị. Mãi sau mới biết đây là nơi để bùa trấn yểm của khu nhà. Khi khởi công xây dựng, thầy bói bảo khu đất có cái mả tàu phải yểm. Tay trưởng phòng mắng sao ngu thế. Cho ở không mất tiền còn làm phách. Tuần sau nữa gã bỏ việc ở nhà xuất bản.

 

Đã có lúc Y nghĩ sự xuất hiện của đám quân đen và quân vàng trên dòng sông phải có sự liên hệ nào đó với những đường hầm tăm tối. Sau mỗi trận chiến, lũ người man rợ ấy rút đi đâu. Chúng hẳn phải có nơi trú ngụ để tiếp tục những công việc điên rồ. Chỗ ấy có khi chỉ một mình chị điên biết hoặc không một ai. Y định bảo họ Đào, lẽ ra ông cố chịu đựng giấc mơ quái gở kia biết đâu chẳng khám phá được một bí mật và từ những bí mật ấy soi rọi được cái gì. Sự sợ hãi nhiều khi là con đường dẫn đến dốt nát không cần thiết. Họ Đào cười đầy khó hiểu, tuồng như mỉa mai những suy nghĩ nông nổi của ông bạn. Bây giờ thì mọi thứ đã khác lắm, hai người đã ngày càng giấu kín những suy nghĩ thật hoặc phơi lộ nó khập khiễng. Nhớ lại câu chuyện con đường hầm, Y đinh ninh họ Đào vẫn giấu diếm một cái gì. Kể cả khi đã chuyển nơi ở rồi, biết đâu gã vẫn lén lút theo tay đàn ông đêm đêm khám phá căn hầm. Thành phố lúc bấy giờ đang rộ lên thông tin về những người chết hoặc mất tích bí ẩn, đặc biệt là vụ một cao tăng chủ trì trấn yểm đột nhiên viên tịch. Trước lúc ngài hóa, luôn mấy ngày bồn chồn bứt rứt. Những ngày ấy họ Đào với vẻ bí ẩn bảo sẽ có một vụ chết người rất thương tâm. Bùa cao một thước quỷ cao một trượng, đã tu hành còn dây vào ân oán. Gã dường như biết trước sự việc xảy ra nhưng với thân phận của mình không ngăn được điều sẽ đến. Vụ việc ồn lên rồi nhanh chóng chìm vào im lặng. ở thành phố, còn những việc ghê gớm hơn nhiều cũng chỉ bóng tối mới biết tường tận. Có những việc, hàng trăm năm, hàng nghìn năm vẫn ẩn chìm sương khói. Khoa học dường như xa lạ với những người dân vốn quá nhiều nhàn rỗi nơi đây. Hai cánh quân trú ngụ ở hai nơi và đường rút của chúng phải ở một hẻm sông nào đó. Trước đó mươi năm, ngày núi rừng loạn lạc, dân ta thán, đói rách, hoang mang cũng là lúc những ngôi mộ lớn nhỏ, chốn linh thiêng bị đào xới, công khai hoặc lén lút. Có những đường hầm lộ ra không ai dám xuống. Tiếp tục những cái chết bí ẩn. Họ Đào tinh ranh như ma xó. Gã thuộc rất nhanh và nhớ rất dai những nơi bị đào. Từ một đứa bé hoạt bát, náu lỉnh, gã trở lên lầm lì, cô độc một cách bất thường. Những năm đại học, gã sống dị biệt trong đám chúng sinh. Chơi với nhau bao nhiêu năm, Y cũng chỉ biết mơ hồ, theo những toan tính định hướng của gã. Những ngày sống ở khu nhà trọ với những người đàn bà, có lẽ là thời gian gã niềm nở với mọi người nhất. Những người đàn bà ấy đã cho gã niềm tin vào cuộc đời ư? Đã sưởi ấm tâm hồn gã? Hay ngộ ra một cái gì? Còn cô gái người rừng mà gã đang tiếp cận là cái gì trong cuộc đời gã, trong cuộc sống này. Gã định tiến tới và đồng ý một sắp đặt của tạo hóa? Hay gã công nhiên chống lại những mê lầm do con người vừa vô tình vừa cố ý cứ thản nhiên tạo ra. Hai con người trí thức và cả mông muội này sẽ đưa nhau về đâu. Kết quả thật khó tưởng tượng. Câu chuyện gã kể về bức tranh có lẽ nào hiện ra ở khu rừng này. Có lẽ nào quận chúa và tên nô bộc trung thành kia vẫn kiên trì mục đích của mình. Chúng đã đến đây? Chúng đã mang một mặt lạ khác tiếp tục trò chơi với nạn nhân của mình? Y loay hoay trong những suy nghĩ ngày càng rối rắm và hũ nút. Hay tên nô bộc đã nhập hồn mình vào gã bạn và Y chính là nạn nhân  tiếp theo của trò chơi. Một cuộc đánh tráo kín nhẹm. Quận chúa sẽ hiện nguyên hình từ cái vẻ rùm ròa của cô gái và người mà gã nô bộc sùng tín hãm hại tiếp theo là Y. Y bỗng giận mình đã bỏ lỡ thời cơ tìm hiểu môn hư linh học mà người thầy là một nhà văn điên đã từng muốn truyền cho Y. Ngày ấy, Y thương thầy một cách nông cạn bằng những món mớ vật chất tầm thường mà không ngộ ra cái tâm của thầy là muốn Y thoát hẳn đời sống thực chỉ hằng tâm vào mộng và từ đó tiệm cận tinh hoa hư linh học bí truyền. Với hiểu biết về hư linh non nớt của mình, Y đã từng tuyên dương gã bạn bằng một sáng tác đẹp như trong mộng. Câu chuyện về đêm giao thừa nơi nhà trọ tồi tàn gã bạn gặp một nàng tiên bằng xương bằng thịt. Khi ấy gã còn là một sinh viên đói nheo nhóc không tiền về quê ăn tết bỗng đâu cô tiên xuất hiện. Do ai mà cô đến? Cô đến từ đâu gã không mấy quan tâm. Nơi phòng lạnh đêm cuối năm, khi gã đói rét lê tấm thân cáu bẩn và cái đầu òng ọc hơi men về phòng thì cô gái đã như một đóa hoa nồng nàn chờ đợi. Cô hiểu mọi cảnh cơ hàn ở gã. Cô dỗ dành gã như người mẹ ân cần chăm bẵm đứa con duy nhất. Trong cái đầu luôn thiếu tỉnh táo, gã hiểu đây là một đặc ân chỉ đến một lần duy nhất trong đời. Gã không thắc mắc. Một người đàn ông nhiều khổ đau khi ở một mình bên cô gái đẹp không bao giờ thắc mắc. Cô gái giục gã tắm tất niên. Cô sửa soạn mọi thứ cho gã như một người chị. Cô am hiểu các sở thích của gã đến nỗi gã tưởng mình đang trở về tuổi thơ lên chín lên mười nơi đồng bãi, những ngày chưa biết khổ đau. Hai người tan dần trong ánh nến, men rượu và tiếng pháo giao thừa. Sáng tác đăng trang trọng trên tờ báo lớn của thành phố dịp Tết. Gã vứt tạch tờ báo xuống, ngồi thừ giận dỗi. Gạn mãi mới rên rẩm mày xỏ xiên tao. Với tài thuyết phục của Y, chỉ một lúc gã thôi giận, một lúc nữa đã tưởng mình là tiên đồng, một lúc nữa đã say mèm nơi ổ chuột với cái mùi cố hữu từ những người đàn bà nằm quăn queo đêm giáp Tết vắng khách. Gã đi từ thực vào mộng và từ mộng vào thực giản đơn và vô tình. Từ ngày tốt nghiệp, gã rất ít khi hỏi tại sao mà thường lặng lẽ chấp nhận sự thật. Đã có lúc, Y tưởng gã là một kẻ ngoan hiền nhưng khi xâu chuỗi các sự việc mới thấy tính nổi loạn của gã được cài đặt rất khôn khéo. Y bị gã làm xiếc, một thế lực nào đó thông qua gã làm xiếc Y. Đến khi nhận ra thì đã muộn. Trong những bí ẩn miên man đó có một sáng tác về người đàn ông dị dạng đã chết mà gã là một đầu mối. Một sáng tác khá hoàn chỉnh.

 

Người đàn ông nhỏ bé bước vào phòng. Gã có thói quen mở cửa phòng khi làm việc, cửa sổ phía sau cũng mở toang cho ánh sáng tha hồ dọi vào đám công văn giấy tờ la liệt trên chiếc bàn lớn. Gã đã nhìn thấy anh từ chiều hôm qua, người đàn ông dị dạng cao chỉ chừng một mét với mái tóc xoăn lòa xòa và cặp mắt lồi quá khổ nhiều lòng trắng có thể gây hoảng hốt cho bất kỳ  ai đột nhiên bắt gặp hoặc ái ngại khi nhìn thấy. Người đàn ông dường như đã quen với những ánh mắt thiếu thiện cảm dành cho mình. Anh khẽ nở một nụ cười trên cặp môi tí hin tiến về phía gã. Gã đứng lên cúi thấp người chìa tay nắm bàn tay ngắn cũn với vẻ mặt niềm nở. Người đàn ông bảo hôm qua tôi vào phòng anh thấy đóng cửa. Anh cho tôi xin chữ ký. Nói rồi anh đợi gã ngồi xuống. Gã xoay người tìm chiếc bút. Quái quỷ, chẳng có chiếc bút nào trên đám giấy bừa bộn. Người đàn ông nhanh nhẩu lôi từ chiếc cặp đã sờn to tổ bố ra chiếc bút dúi vào tay gã. Gã lướt ánh mắt lên tập giấy chi chít chữ ký khe khẽ lắc đầu như muốn nói chẳng ăn thua gì đâu ông bạn, mọi thứ đã lùi vào quá vãng từ lâu bây giờ đào bới lên làm gì, chỉ lợi lộc những người xúi bẩy. Người đàn ông thấy gã thoáng chần chừ, đôi mắt nhìn như cầu khẩn, nửa như khinh bỉ. Gã hiểu rất nhanh ánh mắt ấy và hỏi chỗ cần phải ký. Gã ký đậm, rõ ràng, đầy đủ ngày giờ và họ tên. Người đàn ông gấp cuốn sổ, thong thả cho vào cặp, cảm ơn quay người bước khỏi căn phòng. Gã rời khỏi ghế, đầu óc rộn lên vóc dáng và ánh mắt người đàn ông. Nhiều tháng nay trên ti vi, người ta đang bàn nhau thực hiện một chương trình kiện cáo. Theo thông báo sơ bộ, phe của những người yếu thế bị bác đơn. Cuộc đời bao giờ chả thế, cứ gì nơi xa xôi. Chuyện kiện cáo xưa nay chưa bao giờ hay ho với gã. Cuộc đời gã toàn thua kiện, hết keo này đến keo khác. Người đàn ông đi bao nhiêu cơ quan, đi bao nhiêu ngày tháng để cuốn sổ dày dặn có bọc da cẩn thận chi chít những chữ kỹ. Có những chữ ký của trẻ con nghuệch ngoạc bằng rất nhiều màu mực khác nhau. Có những chữ ký sắc như dao, hằn xuống mặt giấy sự uất hận vô tả của người cầm bút. Người đàn ông xin chữ ký thường đi bộ, anh ta đã đi khắp nơi trong cái thành phố này, nửa năm nay gã giáp mặt với anh nhiều lần ở các cơ quan, kể cả chốn công quyền. Người ta hoàn toàn có thể kiên nhẫn một việc làm nhàm chán dù chỉ với một tia hy vọng nhỏ. Điều này thì gã quá hiểu. Những tháng ở trong trại giam đã cho gã sự kiên nhẫn vô hạn mà người thường không thể biết được. Gã bị bắt vào một chiều mùa đông. Những người đến giải đi chỉ giải thích rằng gã bị tình nghi vào một đường giây nói sai sự thật trong vụ án lớn. Cả cơ quan ngạc nhiên vì gã vốn là một người hiền lành, an phận, viết lách trung bình và tuyệt đối xa rời những gì mà người ta bảo là chính trị. Sau vài tháng thẩm tra, gã được trả lại cơ quan, người ta không đe nẹt nhưng cũng không xin lỗi gã. Gã sống độc thân, từ miền hẻo lánh lên thành phố làm việc nên cũng chẳng oán thán gì. Mọi người trong cơ quan biết gã vô tội, bị nhầm lẫn. Mọi chuyện cũng chìm vào im lặng. Gã chẳng kêu cầu kiện cáo gì vì biết cũng chẳng ăn thua. Gia đình gã từng lụi bại vì kiện cáo. Nay gã thấy người đàn ông nhỏ bé dị dạng đi làm cái việc ấy gã bỗng thấy chạnh buồn. Gã nghĩ về bước đường phía trước của người đàn ông khẽ thở dài. Gã đi lại trong phòng rồi quay trở lại chiếc bàn làm việc vừa bộn giấy tờ trong lòng vô cùng trống trải.

 

Người đàn ông trở về căn phòng của mình vào lúc mười hai giờ. Hôm nay anh xin được hai mươi bảy chữ ký trong đó có sáu người nổi tiếng. Anh tự nhủ trong việc này nổi tiếng cũng chẳng ăn thua, vấn đề ăn nhau ở số lượng. Anh đặt chiếc cặp da cũ lên mặt bàn. Trên bàn có một bức ảnh lớn chụp anh đang nhận phần thưởng của mấy người ngoại quốc. Những người trong tấm ảnh cúi thấp xuống trao tặng thưởng. Khuôn mặt họ hiền từ. Người đàn bà bên phải nép mái đầu vào anh. Phía sau nền phông là hình trăng lưỡi liềm đỏ rực. Anh nhìn thấy phía bên dưới, rất nhiều người đứng ngồi lố nhố, phần lớn là trẻ con. Những khuôn mặt nửa hân hoan nửa buồn rười rượi. Những cánh tay teo tóp, quăn queo không cử động. Có khuôn mặt có ba mắt, có khuôn mặt có nhiều tai nhưng không khuôn mặt nào có râu dù tóc họ đen, có người quăn lòa xòa trên những vầng trán hóp lại hoặc lồi ra. Phía sau là những người đàn ông và những người đàn bà lành lặn, phần lớn là người nước ngoài ăn mặc lịch lãm, luôn tươi cười trìu mến nhìn nhau và nhìn đám người ngồi phía trước. Không khí buổi trao giải thưởng diễn ra trong vô số ánh đèn plat và tiếng máy quay phim xè xè. Không mấy người biết, ở mấy dãy nhà đằng xa kia, trong những chiếc chuồng bằng gỗ như những chiếc cũi khổng lồ, còn vô số những con người, phần lớn là rất trẻ, có người mới vài ba tháng tuổi, có người dăm sáu tuổi, có người ở độ tuổi thiếu niên, thanh niên, có người bắt đầu vào độ tuổi trung niên đang nô đùa trong những chiếc cũi gỗ. Thường họ thiếu hoặc thừa cái gì đó trên cơ thể, những cơ thể rất bẩn, luôn đẩy ra những mùi rất khó chịu. Những ánh đèn plat tiếp tục nhóa lên, tiếng máy quay phim chạy xè xè. Người ta tiếp tục đọc diễn văn. Những bó hoa tươi được chuyển lên trong tiếng vỗ tay rào rào và những khuôn mặt ngơ ngác, ú ớ. Người đàn ông ngập trong hoa và tặng thưởng. Một lúc nữa, khi những chiếc xe bóng loáng êm ru nối đuôi nhau chạy về những khách sạn sang trọng anh mới thấy rệu rã, muốn đổ vật xuống thiếp đi một giấc. Có tiếng người quát làm anh sực tỉnh nhớ đến bổn phận của mình. Người đàn ông đưa đám người ngơ ngác về những chiếc chuồng gỗ to nhỏ, cao thấp khác nhau cho đến sẩm tối mới xong. Khi đêm xuống, chỉ còn một mình trong căn phòng nhỏ với vô số hoa tươi. Người đàn ông lặng lẽ vác từng bó hoa đem về phía chân cột cờ phía trước lặng lẽ để xuống. Sương đậu xuống cánh hoa. Trong đêm, ngàn vạn cánh hoa như những con mắt đen thẫm giương lên không chớp. Trong những chuồng gỗ của khu nhà ánh điện được giảm bớt. Những tiếng cười quái dị, cả tiếng khóc, cả tiếng hát ngọng nghịu thoát ra từ những chiếc chuồng gỗ phảng lên trời đêm. Những đêm nhiều sao, toán người ca hát đến gần sáng, khi mệt lử, nhớt rãi nhỏ ra họ mới thiếp đi, tiếng hát im bặt. Người đàn ông không ngăn những ý thích của đám người. Chính anh cũng đã nhiều lần gào lên, trong hoang mang và hỗn loạn.

 

Gã nghĩ nhiều đến người đàn ông. Không biết rồi sự việc sẽ kết thúc ở đâu? Mọi sự rồi sẽ đi đến đâu trong thế giới hỗn mang. Gã biết những chữ ký là niềm vui vô hạn của ông bạn. Gã đã từng đi làm việc này hồi còn là sinh viên. Hồi ấy, người ta đương gom một triệu chữ kỹ ủng hộ một tổ chức hòa bình, một công việc mà sinh viên luôn hăng hái tham gia, kể cả trong đói khát. Sau này khác. Gã ngộ ra rằng, làm được điều gì cứ làm nhưng càng ít tranh luận càng tốt. Người đàn ông kia luôn lặng lẽ. Trình bày với nhau để làm gì. Cái việc đi xin chữ ký ấy ai mà chẳng biết, đài báo ti vi đưa ầm ầm lẽ nào anh chị tiếc một chữ ký. Bản thân gã, đã một lần suýt bị kỷ luật vì đưa lên một vụ việc lẽ ra phải im lặng ở một làng quê vùng lúa. Khi ấy gã là phóng viên tập sự đang rất hăng nghề. Trong một chuyến công tác về vùng quê lúa, gã vớ được một câu chuyện rất đáng thương. Đó là chuyện người đàn bà ở trong chiến trường ra, chị sống ở ngôi chùa bỏ hoang cạnh đình làng. Chị rất đẹp nên cái đình nhanh chóng xôn xao. Hàng đêm, tiếng chó cắn, tiếng người thậm thịch, tiếng trâu bò gõ móng bồm bộp lẫn trong tiếng thở dài thườn thượt. Chị được trả từ bệnh viện tâm thần khi cuộc chiến kết thúc. Từ một người xanh xao, đầu bù tóc rối, luôn im lặng như cái bóng ở góc đình chỉ mấy năm chị lột xác hẳn. Mỡ màng, căng mẩy, mái tóc dài như suối vấn vít, len lỏi bên những rễ đa rễ si buông từ trời xuống. Rất nhiều xe commăngca tìm đến ngôi đình. Đám chức sắc luôn phải tiếp các đồng đội của chị. Chị nói và cười, chị đung đưa, chị ngấm nguẩy trước những đàn ông càng ngày càng đến nhiều với chị. Chị hoạt bát trong sự chào đón của dân làng. Người ta bầu chị vào đội sản xuất, người ta bầu chị vào đội văn nghệ, người ta bầu chị vào ban lãnh đạo hợp tác xã. Họ chỉ còn thiếu rước một ông cán bộ đặt vào ngôi đình sống với chị hoặc rước chị ra khỏi ngôi đình đặt vào một căn nhà ấm cúng của ông cán bộ. Đang phơi phới như thế chị có thai. Chị hân hoan niềm nở mặc kệ những nghi kỵ, lườm nguýt của mọi người. Chị bỏ đội sản xuất, đương nhiên. Chị bỏ hợp tác xa, đương nhiên. Những ngày ấy chị sống bằng gì chỉ có trời mới biết. Từng ở chiến trường, từng vào sống ra chết, chị sá gì miệng lưỡi thế gian. Bao nhiêu người bỏ xác ở trong ấy mấy ai biết đến họ bây giờ chị sinh ra một con người chị bất chấp tất. Ngôi đình là mái nhà cũng là pháo đài của chị. Tổ chức không dám dây với chị. Chị đã cống hiến trọn tuổi thanh xuân của mình, người ta đã từng giải thích, động viên và hứa hẹn chị ngày lên đường bây giờ lẽ gì mạt sát người chiến thắng. Những bà lão lưng còng tóc bạc có con trai con gái duy nhất không về tìm đến với chị. Cả những ông lão thương binh sống một mình sau khi cống hiến những đứa con cuối cùng luôn chở che chị. Cái làng cũng lạ, thời ấy mà đã như cái nôi che chở người đàn bà không chồng mà chửa. ở một đất nước bao nhiêu hủ tục cũng có không ít những ốc đảo như thế. Ngày tháng thoi đưa, ngày sinh nở cận kề, những bà lão cắt cử nhau ở bên người con gái của làng, đón chờ tiếng khóc trẻ con, làng này cũng đã lâu không có tiếng trẻ con khóc. Rồi cái gì đến thì cũng đến. Đêm chị sinh, bầu trời u ám. Đêm ấy là một đêm đông, trời tối đen như mực. Những bà lão mắt kém đốt những ngọn đèn dầu vây quanh chị. Mụ đỡ được các bà vời về hôm trước đang loay hoay từ chập tối. Tiếng rên của chị đã bắt đầu nhỏ dần, lịm đi bên những mái đầu bạc. Những chiếc khăn xô lệt xệt ướt át khô quăn, cứng quèo. Đã có những tiếng thở dài cất lên. Mụ đỡ, một người lão luyện nổi tiếng khắp vùng khuôn mặt đanh lại như đang suy nghĩ điều gì ghê gớm. Mụ xắn cao đôi tay áo nâu bạc, bóng mụ đổ lên vách tường trong ánh đèn dầu nhập nhoạng hằn một khối hình thù kỳ quái. Mụ khấn thầm những điều không ai nghe rõ rồi mụ làm động tác gì đó trong ánh đèn đang lụi. Một cục thịt đen thẫm, lầy nhầy, hình thù kỳ dị hiện dần, hiện dần dưới bàn tay. Không nghe thấy tiếng khóc. Những bà lão dớn dác nhìn vào mặt nhau. Cả một đời dài dặc bây giờ họ mới giáp mặt với giây phút này. Khối đen thẫm ngọ nguậy trong tay mụ đỡ. Mụ bàng hoàng kêu trời rồi chới với ngã sấp xuống đám xô chậu máu me. Một cơn gió bấc thổi vụt đến. Ngọn đèn dầu cuối cùng tắt ngóm, im lặng rợn người. Không nghe thấy tiếng mụ đỡ. Không có tiếng khóc cất lên trong đêm. Khi ánh đèn le lói cũng là lúc chị tỉnh dậy. Rồi chị ngất đi khi nhìn thấy hình hài yêu thương chờ đợi của mình. Khối đen thẫm phập phồng, phập phồng. Mụ đỡ sau cơn choáng váng nằm bệt góc nhà không nói không rằng. Những bà lão ngồi sát vào nhau, những sợi tóc trắng lưa thưa bay dạt về một phía. Có ai đó bế hòn máu đặt sát vào chị. Chị nghiêng người ôm nó vào mình. Có ai đó đắp thêm cái mền bông và loay hoay che ngọn đèn dầu. Ngoài kia dòng sông gầy guộc mùa đông đang thở, đang hát khe khẽ những lời chỉ cỏ cây mới hiểu. Là một người thông minh, trong những giọt nước mắt đớn đau, chị hiểu ngay hoàn cảnh của mình. Thuở bé, chị từng được nghe kể về những hoàng hậu, hoàng phi xinh đẹp tuyệt trần được vua sủng ái chỉ sau một đêm sinh ra những đứa trẻ dị dạng, quái thai lập tức ngày hôm sau cả ba họ, chín họ lên đoạn đầu đài. Khi còn ở chiến trường, các chị cũng nghe nói phong thanh về nó nhưng không ngờ nó lại giáng lên đầu mình, ngay trong đêm đông này, ngay khi danh phận của chị đang còn quá nhiều bàn cãi. Rồi ngày mai, sự thật này vỡ ra, những ả lắm điều, những gã ve vãn, những tay đội trưởng sản xuất háo sắc sẽ tung tin đồn nhảm. Có thể lắm, bọn chúng sẽ vu chị phạm huý đình đền lên bị phạt rồi tìm cách tống cổ chị ra khỏi làng, rời khỏi những bà mẹ tóc trắng. Các mẹ một đời lam làm, oan khuất che chắn thế nào được miệng lưỡi bọn chúng. Chị không còn nước mắt để khóc. Chị sợ trời sáng. Những người đàn bà ở xung quanh cũng sợ trời sáng.

 

Người đàn ông bước về phía dãy nhà. Bầu trời xám ngoét ập xuống mặt đất. Những chiếc cũi gỗ khổng lồ phát ra tiếng u ơ. Có cả tiếng cười và tiếng khóc. Người đàn ông ôm một mớ giấy tiến ra sàn xi măng năm sáu mét vuông ngồi bệt xuống. Anh vẫy đồng loại của mình lại gần, miệng nở nụ cười thân thiện dường như có ý muốn bảo các bạn hãy đến chơi trò này hay lắm. Người đàn ông rải những tờ giấy trắng cầm sẵn xuống. Anh mở chiếc cặp da cũ kỹ lôi ra một nắm bút chì đã vót sẵn. Mấy cậu bé chạy đến đầu tiên. Có cậu ba bốn mắt. Có cậu không đi được chỉ bò. Những cô gái ngây độn che miệng cười ngô nghê cũng bắt đầu sán lại. Anh phát bút cho các bạn. Những con mắt có hồn và vô hồn giương lên nhìn anh nhìn xuống đôi bàn tay ngắn cũn. Người đàn ông nói câu gì đó rồi bắt đầu làm việc. Đầu tiên anh ký một chữ to tổ bố tên mình lên tờ giấy. Nét chữ đanh lại, những nét xiên như cái móc, như những dấu hỏi quằn quại trên mặt giấy. Đám người xung quanh ôi a bắt đầu cầm bút nghuệch ngoạc xuống những tờ giấy trắng. Họ bắt đầu những nét bút đầu tiên. Chữ nào cũng mô phỏng những cái móc và những dấu hỏi anh vạch ra. Người đàn ông dường như lúng túng khi thấy đám người xung quanh không nhớ tên mình. Tên tuổi cũng chỉ là trại đặt bằng đánh số để phân biệt người này với người kia. Bè bạn của anh hoàn toàn mù chữ nên công việc ký tên bỗng trở nên gian nan khôn lường. Đành phải bắt đầu từng người. Đành phải bắt đầu từ những động tác sơ khai nhất nhưng cái quan trọng hơn cả là anh phải đặt tên cho từng người. Mỗi chữ ký của họ có giá trị bằng một chục, một trăm, thậm chí hàng ngàn chữ ký của những người khác. Anh nhích đến cậu bé có ba mắt, vẫy cậu lại và đưa ra một tờ giấy. Anh cầm tay cậu vẽ một chữ 0. Số 0 to tướng run run nhìn hai người đàn ông dị dạng. Cậu bé vẽ xong hình tròn nhìn anh cười hấc lên có vẻ khoái. Rồi cậu nhìn xuống dưới và đưa đôi bàn tay hai ngón kẹp bút chì ngoặc luôn một chữ 0 nữa, rồi một chữ 0 nữa. Những chữ 0 như những quả trứng gà sắp nở ra những chú gà con chiêm chiếp. Anh nhìn sang bên cạnh, những tờ giấy trắng đầy chữ nghuệch ngoạc cũng bắt đầu hiện lên vô số những chữ 0. Bầu trời càng xám xịt. Không khí ở trong có vẻ nhộn nhịp hơn khi đám người nghịch một trò chơi mới. Có mấy đứa con gái đần độn sà xuống đám người. Họ vơ những tờ giấy, xem xét và nở những nụ cười. Anh lục tìm bút chì trong cái cặp cũ đưa ra. Những số 0 hằng hà sa số hiện lên. Anh bắt đầu suy nghĩ và viết những chữ khác lên giấy. Những cặp mắt hau háu nhìn vào bàn tay anh. Những tờ giấy lập tức hiện lên những nét run rẩy, loằng ngoằng. Đám giấy ngày càng nhiều vun đầy xung quanh. Chúng bay loạn lên, múa may, phát ra tiếng kêu o a u ư ơ i e ê y j … kỳ dị. Mãi đến gần trưa, anh bảo một cậu có vẻ sáng dạ nhất đến sát bên mình. Lật quyển sổ chi chít chữ ký, anh chỉ xuống một cái tên đã được viết sẵn, có cả họ và tên đệm nói gì đó với cậu. Cậu bé lắng nghe một cách căng thẳng và dường như hiểu ý. Bàn tay hai ngón của cậu run run kẹp cái bút, lần này là chiếc bút bi đỏ trơn nhẫy. Cậu vẽ những chữ đầy khó nhọc nơi bàn tay anh chỉ. Anh thở phào như trút được một gánh nặng, vẻ mặt giãn ra nhìn những nét rối bời trên mặt giấy. Ngày nào cũng thế, khi đám người chán với trò chơi giấy bút cũng là lúc người đàn ông hoàn thành tám mươi tư chữ ký. Có chữ không ai đọc được. Có chữ như những con số la mã kỳ quái bí hiểm. Có chữ là một dãy số 0 không có số 1 đứng đầu. Mặc kệ, người đàn ông gấp cuốn sổ một cách thành kính đi về phía căn phòng có bức ảnh. Anh băng qua khoảng sân có cột cờ. Những bó hoa đêm đã héo rũ từ lâu rơi rụng tơi tả. Lá cờ không gió rũ xuống thảm hại dưới bầu trời xám ngoét.

 

Người đàn bà ôm cái bọc đi về phía bờ sông. Từ chiều, giọt máu không còn ngọ nguậy nữa. Những cụ già cũng trở về làng ôm chặt tấm ngực gầy ho sù sụ, tóc trắng rối bời trên con đường đất nhỏ. Chỉ còn một mình chị. Ngôi đình rộng mênh mông, những hàng cột đen thẫm âm u đứng sắp hàng như theo dõi hành vi của chị. Nước mắt không còn, chị lặng lẽ ngước nhìn ánh sáng yếu ớt dội xuống những rêu mốc trên nóc ngôi đình cổ. Những rễ si buông rối bời vô nghĩa lan tràn trên mặt đất. Chị đã quyết định rồi. Nó phải ngủ ở thềm sông, nơi những bậc đá rêu mốc chứng kiến buổi tối đầu tiên chị trở thành thiếu nữ cách đây hai mươi năm. Hôm ấy cũng một chiều mùa đông nhưng trời ấm và sáng. Khi chị thấy ươn ướt phía dưới và kỳ quặc sợ hãi không hiểu chuyện gì xảy ra vội vàng dắt con trâu cái trở về làng. Đến tối mới hiểu mọi việc. Người mẹ xoa đầu con, thầm thì căn dặn. Chị xấu hổ nép vào mẹ bên ngọn đèn dầu. Bây giờ mẹ chị không còn. Chị không còn ai thân thích trong ngôi làng nhỏ. Chị vừa suy nghĩ vừa ôm cái bọc đi về phía bậc đá. Chị đặt nó xuống, bắt đầu dùng cái xẻng nhỏ khoét từng nhát xuống mặt đất. Những nhát xẻng như kẻ mộng du. Chị cảm thấy cái gì ươn ướt, dấp dính như ngày xưa nhưng không còn muốn suy nghĩ về nó nữa. Chị phải khẩn trương với những động tác dồn dập. Có lúc phải dừng lại để thở. Công việc này quá sức với một người mới sinh như chị. Chị muốn giọt máu phải được ẩn sâu dưới lòng đất. Căn nhà của nó rồi cũng dần dần hiện hình. Bàn tay chị đã làm biết bao căn nhà như vậy ngày còn ở trong rừng. Những ngày như thế, mọi thứ trên đời dường như không còn ý nghĩa gì nữa, kể cả niềm tin thánh thiện và những giấc mơ hoan lạc. Chỉ còn lại sự câm nín vô hồn và u ám bóp nghẹt những đôi vai mảnh rẻ. Những lúc ấy, không hiểu tại sao lại thấy ươn ướt, nhớp nháp nhưng cũng mau chóng quên ngay những thứ bản năng ấy. Căn nhà hiện rõ dần dưới bàn tay chị. Chị quỳ xuống trước cái hố đen thẳm, nhìn sâu xuống dưới ấy. ồ! Ngôi nhà đẹp đẽ biết bao. Con của ta. Con hãy vui đùa ở đây cho thật thoải mái với dòng sông và những bậc đá nghìn năm tuổi. Chị ngẩng nhìn trời. Bầu trời xám và thấp trơ khấc vô hồn như không hiểu điều gì xảy ra ở bên dưới. Chị nhoài người về phía cái bọc, nâng nó lên, ấp nó vào ngực mình. Đôi mắt đã cạn khô của chị nhìn nó. Tất cả bỗng trong veo. Cả những phiến đá. Cả dòng sông. Cả bầu trời xám thấp và căn nhà nhỏ cũng trong suốt. Đứa bé đã ngủ ngoan. Không biết nó đang cười hay đang nghĩ ngợi những điều mà nó không bao giờ hiểu được. Chị xúc từng xẻng đất trang trí căn nhà cho nó. Khi khép lại cánh cửa, một tiếng hét vang lên, loang loáng trên khắp mặt sông. Chị ngã vật xuống bên căn nhà nhỏ. Khi người ta đưa đến bệnh viện thì gần như chị đã lên được thiên đường. Chị gần như mất sạch máu. Trần gian oái oăm đã giữ chị lại theo một cách riêng của nó mà không bác sĩ nào hiểu được. Cũng từ ấy chị rời bỏ ngôi làng.

 

Người đàn ông nhét cuốn sổ vào chiếc cặp cũ kỹ lên đường tiến vào một khu công nghiệp. Hôm nay anh quyết định rời thành phố trên một chuyến xe buýt chật ních. Một thanh niên đứng dậy nhường chỗ cho anh. Người đàn ông ngước nhìn cậu thanh niên khẽ gật đầu cảm ơn. Thoạt nhìn, người ta nhầm anh với một đứa trẻ bảy tám tuổi. Những cô gái tuổi teen đùa nghịch trêu trọc nhau trên suốt lộ trình. Những chiếc áo cũn cỡn co rút mãi lên phơi trọn vẹn vùng rốn và vòng eo mươn mướt nhưng đã sớm sặc mùi ái tình. Khi xe chao lắc, anh còn kịp thấy thấp thoáng những cặp vú chịn cọ vào nhau dâm đãng. Không ai biết anh nghĩ gì nhưng anh biết tỏng các cô bé lười nhác suốt ngày chưng diện đang háo hức sống trong những vòng tay mộng mị của rượu, thuốc và tiền boa thâu đêm suốt sáng. Có cô ngồi ghếch mông vào sát mặt anh và một mùi lạ dậy lên xộc vào khứu giác. Anh nhăn mặt co người nhỏ như con mèo trong chiếc ghế và thầm nghĩ tới những chữ ký sắp tới. Khi thoát khỏi đám gái choai cũng là lúc đầu anh dội lên cơn đau thường trực xuất hiện đã sáu bảy năm nay. Một cảm giác cần phải chạy đua với thời gian dội lên vây hãm phần trí tuệ còn lại. Người gác cổng ăn mặc chỉnh tề ra hiệu cho anh ngồi xuống. Ông ta lướt nhìn đám giấy lộn xộn phán bảo. Phải đợi đến lúc tan ca. Phúc cho nhà anh hôm nay sếp đi vắng. Cả tây cả ta cũng đi ráo. Các vị ấy ở nhà thì khó đấy nhưng cũng chỉ một lần thôi ông nhé. Lần sau bố tha cho con kẻo mất việc. Người đàn ông ngồi im chờ đợi, rồi cái khoảnh khắc ấy cũng đến. Bắt đầu là sự tò mò. Mấy cậu thanh niên đồng phục trắng í ới chỉ chỏ bình phẩm người đàn ông. Anh mở cuốn sổ trình bày những điều đã thuộc lòng của mình. Mấy cậu nhìn tay bảo vệ và khi thấy vẻ mặt phớt đời của hắn mới tiến lại bên cuốn sổ. Người đàn ông xoay cuốn sổ chỉ vào một cái ô. Đám đồng phục bắt đầu ký mà thực ra họ cũng không hiểu gì lắm cái chữ ký của mình. Thời khắc giải lao diễn ra quá nhanh chóng. Số chữ ký thu được không tới bốn mươi thì cánh cửa của những dãy nhà kín mít đã đóng lại nuốt gọn đám người đồng phục. Người gác cổng bảo không ăn thua đâu anh ơi, tôi mách anh một chỗ may ra. ở phía đằng kia kìa. Chưa dứt lời gã đã đẩy anh ra khỏi cánh cửa thép trắng và khép lại bằng một thiết bị cầm tay. Người đàn ông nhìn về phía chỉ dẫn. Đó là một trường Trung học đang im phắc. Anh  bước từng bước ngắn về phía đó. Con đường nhựa phẳng lì vô cảm dưới chân. Lần này một cô giáo điềm đạm lắng nghe anh. Anh nói trôi chảy các ý tưởng của mình và lục tìm cuốn sổ. Cô giáo rót mời người đàn ông một cốc nước. Anh đã đọc được suy nghĩ của người đối diện. Một chút thương hại rộn lên trong niềm kiêu hãnh vặt vãnh của con người thiếu tri thức nhưng luôn muốn ban phát một cái gì đó cho ai đó. Vấn đề trọng đại là những chữ ký. Anh chỉ nghĩ đến những chữ ký nên khẩn trương thu xếp những suy nghĩ đối chọi không cần thiết của mình, hướng cái nhìn nghiêm nghị vào người đối diện. Sau câu chuyện rời rạc, cô giáo nhấc máy điện thoại bàn bạc với một ai đó. Dài dòng. Căng thẳng. Lại dài dòng. Cuối cùng thì số phận của những chữ ký cũng được xác định. Cô dẫn người đàn ông lên tầng hai. Cô nói vắn tắt với người giáo viên già trên bục giảng. Đám học trò trố mắt nhìn anh. Chúng thì thầm với nhau, chỉ chỏ, bình phẩm ồn ã. Người giáo già ra hiệu mời anh đến chiếc bàn phía trước. Anh cũng không phải nói nhiều vì những gì cần cô giáo đã nói. Đám học trò sau phút đùn đẩy bắt đầu ùa đến vây xung quanh cuốn sổ đua nhau phô diễn những chữ ký hồn nhiên của chúng. Không ai biết người giáo viên già lặng lẽ đi xuống cuối lớp lẩm bẩm. Đúng là một lũ điên. Đúng là một lũ dở người. ông mày đây sống ngần này rồi lạ gì những trò bịp bợm, xúi bẩy, lừa lọc. Ký với chả cót. Kiện cáo cái cục cứt. Rồi sẽ chết trong dại dột thôi con ạ. Đột nhiên thầy hơi đỏ mặt khi nghĩ đến những kiện cáo vớ vẩn của mình đến nỗi mãi còm cõi ở vị trí dạy môn phụ hơn ba mươi năm. Anh như thấy được tâm sự cả những bực dọc của vị thầy già nhưng những đứa trẻ và những chữ ký hồn nhiên, nông nổi tràn đầy cuốn sổ mới là điều quan trọng. Những thứ khác, xin lỗi, các vị tự thu xếp với nhau. Khác hẳn lúc trên xe buýt, những hơi thở, mùi thơm phả ra từ những cô bé cậu bé khiến người đàn ông cảm thấy dễ chịu. Anh như mở được một hướng đi cho mình. Cứ thế, cô giáo cần mẫn tươi cười dẫn anh đi khắp các lớp. Đến tối mịt, khi đã ở trong căn phòng của mình. Người đàn ông òa khóc vì hạnh phúc một ngày làm việc hiệu quả ngoài sức tưởng tượng. Hơn bốn trăm chữ ký tươi rói nhảy múa trên từng tờ giấy. Đã khá lâu, trong cơn mơ, những chữ ký không cào cấu đè nghẹt mà mơn man, ấm áp. Trong giấc ngủ, thỉnh thoảng những tiếng thét, tiếng khóc, tiếng hú ở phía dãy chuồng gỗ vẫn dội lên nhưng thưa và như lịm đi.

 

Chương : 1    2    3    4   5   
Phùng Văn Khai
Số lần đọc: 1534
Ngày đăng: 01.07.2009
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Cái giá của cuộc sống - Arundhati Roy
Sống Đời Bát Nhã - Trần Kiêm Ðoàn
Kiếp người xuống xuống, lên lên - Nguyễn Đức Thiện
Cành hoa đào lửa - Trương Thái Du
Mùa xa nhà - Nguyễn Thành Nhân
Giấy trắng - Triệu Xuân
Khói mây Yên Tử (Truyện Trần Thủ Độ) - Vũ Ngọc Tiến
Ba nhà cải cách- Tiểu thuyết lịch sử - Vũ Ngọc Tiến
Dầu máu - Vĩnh Trà
Gia phả dòng họ Đinh - Dương Ðình Hùng