- Mai ơi, rồi chưa Mai.
Nghe tiếng kêu cửa mà như muốn kéo ngay người ta ra khỏi nhà, tôi biết ngay là nhỏ Bích đã tới. Vừa kẹp vội cây kẹp vào mái tóc tôi vừa vội vàng thưa ba tôi rồi chạy ra cổng để cho kịp giờ đến trường. Hôm nay là ngày tựu trường nên tôi chẳng muốn mình là người tới trễ, hơn nữa tôi lại là một tên lính mới chuyển trường. Vừa thấy mặt tôi, cái miệng xoen xoét của nhỏ Bích đã không để tôi yên.
- Khiếp, thời buổi hiện đại này mà mi cứ rề rà như tiểu thư vậy. Thôi mời tiểu thư lên xe cho.
- Mới bảy giờ thiếu 10' mà…
Vừa leo lên chiếc xe Chalys của nhỏ Bích tôi vừa ấp úng thanh minh. Nhưng hình như tiếng nói của tôi như bị chìm đi trong tiếng gió, tiếng máy nổ ào ào từ chiếc xe của Bích. Và cũng nhờ cái tài chạy xe nhanh như gió của nó mà tôi và Bích đã quen nhau. Cách đây hơn một tháng khi tôi đang lớ ngớ với những cái túi xách mà chẳng thấy ba tôi đâu thế là tôi đành quải những giỏ xách ấy qua đường. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà nhỏ Bích chạy ngang. Tay lái của chiếc xe Chaly máng vào quai của chiếc túi du lịch khiến tôi ngã sóng xoài giữa đường. Nhỏ Bích ngổ ngáo là thế mà cũng tái xanh mặt đỡ tôi lên hỏi han và… chúng tôi trở thành bạn của nhau. Thú vị nhất là khi tôi nộp hồ sơ chuyển trường, nhỏ Bích đã rủ rê tôi vào lớp nó.
- Nè, thả hồn đi hoang nữa hả… Nhớ nhà hay nhớ bồ hở?
- Nhớ nhà, không. Còn nhớ bồ ư, quyết là không nhớ chàng.
- Khá, biết ứng dụng thơ văn vào thực tiễn. Mai mốt nhờ cậy được hì hì…
Nghe giọng cười vô tư của nhỏ Bích tôi cũng bật cười theo. Tiết trời hôm nay se lạnh, cái không gian của những đám mây bàng bạc khiến tôi nhớ đến đoạn văn "tôi đi học' của Thanh Tịnh. Hôm nay, lần đầu tiên tôi đi học ở trường mới, chẳng hiểu sao lòng tôi cứ se lại với những kỉ niệm về tụi bạn cũ, về gia đình về mảnh đất nơi tôi đã sống. Ba tôi chuyển công tác vào mảnh đất miền Tây Nam Bộ này thế là tôi đành phải đi theo để chăm sóc cho ba. Còn mẹ tôi thì phải một năm nữa mới chuyển công tác được. Ở nơi xa lạ này, may mắn sao tôi đã quen được với Bích. Và kia ngôi trường cấp ba phố huyện với hai dãy phòng học hai tầng lầu khang trang đã hiện ra. Tôi còn nhớ giọng nói hãnh diện của nhỏ Bích khi lần đầu dẫn tôi đến trường,
- Đó, nhỏ thấy trường mình tuyệt không? Trường đạt chuẩn quốc gia đó nha…
Quả thật, giữa một thị trấn nhỏ bé này, ngôi trường cấp 3 như một nơi biểu thị cho nền học vấn của người dân nơi đây. Tôi ngước nhìn lên lầu 2 đã thấy dày đặc những chiếc áo trắng… Sau khi gởi xe nhỏ Bích nắm tay tôi kéo ào ào lên lầu. Đến cửa lớp, bọn tôi bị chặn lại bởi một hàng nam dàn thành "cổng rào".
- Đứng lại, xuất trình giấy tờ…
- Này, giấy nè, giấy nè…
Nhỏ Bích nhéo vào vai hai bạn nam đứng gần đó, chắc là đau lắm vì tôi chỉ nghe hai tiếng "ui da" đồng loạt vang lên cùng với những tiếng suýt xoa.
- Trời ơi , cái con nhỏ "cây sậy" này có ngón nhéo độc chiêu ghê ta. Ê, hỏi nghiêm chỉnh nha, người đi bên cạnh bạn là ai vậy?
- Bộ mấy người là lớp trưởng hay sao mà tui phải trình hả. Bây giờ có lui không thì bảo….
Mặc nhỏ Bích la lối, hàng rào sống "cảm tử" vẫn bám trụ khiến tôi phì cười. Để giảng hòa cho đôi bên, tôi đành lên tiếng:
- Tui mới chuyển về lớp, xin các bạn nhận tôi vào tập thể 12A9.
- Nghe được đấy, kéo cổng rào
Tôi và Bích thoát nạn còn nghe tiếng anh chàng nào đó ở cuối lơp vang lên lảnh lót:
- Bạn mới ơi, tên gì đó mà dễ thương quá vậy…
- Đúng là trò ma cũ bắt nạt ma mới… Đừng sợ nha Mai…
Cũng may là cô chủ nhiệm đã lên lớp nên tôi mới thoát nạn. Đến bây giờ, tên lớp trưởng mới đứng lên hô "nghiêm" bằng chất giọng trầm ấm thật to. Ở bên dưới lớp, bao nhiêu tiếng xì xào
- Ua, cô Lan chủ nhiệm lớp mình hở bay? Sao tao nghe đồn thầy Tấn chủ nhiệm mà.
- Đúng là đồ tin vịt. Im nghe đây nè.
Và sau cái khoát tay cho phép chúng tôi ngồi xuống, cô Lan nhìn khắp chúng tôi một lượt rồi thong thả cất tiếng nói. Tiếng nói của cô với những âm sắc trong trẻo nghe thật hiền và thật dịu dàng.
- Cô được phân công chủ nhiệm lớp các em và giảng dạy môn Văn ở lớp. Thú thật là khi nhận sự phân công của Ban giám hiệu, cô rất lo vì cô biết lớp các em là lớp học yếu nhất khối 12. Hơn nữa lớp mình lại đông nhất khối và tập trung nhiều anh hùng hảo hớn nữa…
Cả lớp đều bật cười và cô cũng cười theo. Cả khuôn mặt phúc hậu của cô bừng sáng với hàm răng trắng, đều tắp.
- Ê, giọng nói của cô hay quá ha nhỏ…
Nhỏ Bích quay sang thì thầm và tôi chợt nghĩ chắc cô giảng Văn nghe sẽ êm lắm đấy. Sau tiếng cười hòa đồng của cả lớp, cô nói tiếp như những lời tâm sự:
- Cô đi dạy đã 18 năm và đối với các em cô đều coi như các con của cô. Cô biết với lứa tuổi này, cái tuổi "ăn chưa no, lo chưa tới" các em sẽ có nhiều hành động bộc phát còn non nớt nhưng không sao, cô sẽ cùng các em chèo chống con thuyền 12A9 này vượt qua sóng gió để cập bến an toàn. Cô chỉ mong tất cả 51 em , mỗi người đều góp một tay cùng cô giữ vững con thuyền này. Các em có quyết tâm không?
- Có ạ, có ạ!
Tiếng vỗ tay rào rào kéo dài không dứt của bọn "ác" ở cuối lớp khiến cho lớp trưởng phải quay xuống nhắc nhở. Lớp chưa kịp im lặng thì giọng ca của ai đó đã cất lên " cô lái đò giờ đây già yếu lắm… " Bọn con trai hùa nhau cười cái rần… Tôi lo ngại nhìn cô. Bao nhiêu lời lẽ chân tình, ưu ái của cô, thế mà lớp tôi đã đáp lại như thế. Cô im lặng nhìn mông lung ra cửa sổ. Đôi chân mày thanh thanh của cô nhíu lại. Chờ cho tiếng cười của bọn con trai lắng xuống, cô mới nói tiếp:
- Cô biết lớp các em có nhiều giọng ca hay nhưng cô mong một lúc nào đó cả lớp ta sẽ được thưởng thức chứ không phải bây giờ. Bây giờ chúng ta bắt đầu công việc bầu ban cán sự lớp gồm lớp trưởng, hai lớp phó và bốn tổ trưởng. Công việc đầu tiên là bầu lớp trưởng. Các em đề cử cho cô một bạn mà các em tín nhiệm nhất.
- Thưa cô, em đề cử bạn Châu Văn Bò ạ , í quên bạn Châu Văn Hiệp ạ.
- Em đứng lên.
Giọng cô gay gắt và từ cuối lớp, cái loa phát thanh với những bản tin bậy bạ nhất từ từ đứng dậy.
- Thằng đó là thằng mỏ vịt. Nhỏ nhìn cái miệng dài của nó mà xem, kinh khủng chưa. Nó quen nói như vậy từ năm cấp II rồi, nói riết mà mỏ nó dài ra như mỏ vịt vậy đó.
Tôi quay lại nhìn thằng mỏ vịt mà nhỏ Bích vừa giới thiệu với cả một bản "cáo trạng" dài thòn. Khuôn mặt cậu ta đỏ bừng nhưng không hề tỏ ra một chút sợ sệt gì cả. Tôi nghĩ chắc rồi cô chủ nhiệm sẽ mệt dài dài với cái lớp này.
- Em không được nói tên bạn như vậy. Đó là sự nhạo báng, xúc phạm. Cuối giờ em phải xin lỗi bạn nghe chưa?
Thằng mỏ vịt ngồi xuống và nhỏ Bích đã trề môi " Còn khuya nó mới xin lỗi thằng Hiệp. Tụi nó gọi thằng Hiệp là trâu bò từ hồi cấp II lận".
Sau những tiếng ồn ào, cuối cùng lớp cũng bầu xong ban cán sự lớp. Lớp trưởng lại chính là tên Châu Văn Hiệp khi nãy. Tôi quay lại nhìn khuôn mặt ngăm đen và rất hiền kiểu hai lúa mà ái ngại cho hắn cho cô. Với tính cách "dĩ hòa di quý" thì làm sao hắn trị được cái vương quốc toàn những lũ cứng đầu như thế này. Sau khi chia tổ, bầu tổ trưởng, cô yêu cầu cả lớp bầu ban cán sự bộ môn. Tôi ngồi nhìn mọi người đề cử cứ như "vịt nghe sấm" vì tôi chẳng biết ai với ai cả, mặc dù đã có nhỏ Bích ngồi bên cạnh thuyết minh. Bất ngờ, lời giới thiệu của cô làm tôi run lên:
- Cô xin được đề cử một bạn rất mới vào chức vụ cán sự môn Văn đó là bạn Nguyễn Thị Hiền Mai. Cơ sở để cô đề nghị đó là bạn đã từng là học sinh giỏi Văn cấp tỉnh năm lớp 9 và điểm Văn của bạn ở lớp 10, 11 cũng rất cao. Bạn hiền Mai còn viết nhiều truyện ngắn dễ thương đăng trên tạp chí Áo trắng nữa đó. Sao, được không Mai?
Tôi ngước nhìn cô và đọc được cả một sự tinh cậy ấm áp trong đôi mắt của cô. Tôi chỉ còn biết cách gật đầu trong tiếng dạ lúng túng và tiếng vỗ tay rào rào như muốn làm sập lớp của bọn con trai . Tiếng thằng mỏ vịt giọng lên :
- Bạn Mai là bạn nào đâu , đề nghị đứng lên ra mắt coi…
Tiếng "bis bis" ủng hộ lời đề nghị của đám con trai dậy "sóc " khiến tôi không thể ngồi im mãi được . Nhỏ Bích thúc cùi chỏ vô hông :
- Đứng dậy đi kìa …
Chẳng biết lúc ấy mặt mũi tôi thế nào , May mà tiến trống trường đã vang lên kịp cứu nguy cho tôi . Tiếng kéo ghế rào rào của bọn con trai làm cho lớp tôi như cái chợ . Bọn tôi ra về trong niềm vui và bao lời bàn tán xì xầm về cô chủ nhiệm , về các thầy cô bộ môn . Ai dạy hay , ai dạy dở , ai dạy mập mờ với những thủ đoạn để bắt buộc học sinh phải đi học thêm …bọn lớp tôi đều rành rẽ . Riêng tôi ấn tượng đầu tiên của ngày tựu trường cứ như những tiếng nhạc reo vui trong tâm hồn tôi . Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác thật gần gũi với cô chủ nhiệm của mình . Tôi thầm hứa mình phải cố gắng học thật tốt để đừng làm phụ long tin của cô .