Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.107
123.142.599
 
Ngày Cậu Cóc Ra Đi
Trần Trung Sáng

Đó là một ngày quang tạnh, có thể gọi là khá đẹp trời, sau các trận mưa lũ bất thường. Những tia nắng ửng hồng bắt đầu nhảy múa trên các vòm cây rung rinh, tạo nên các âm thanh vi vu đầy vui nhộn. Dăm ba người hứng khởi bảo: “Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng!”.

 

Thế nhưng, đột nhiên trên đường, rít lên âm thanh mấy chiếc xe phanh gấp, rồi, thoắt chốc khắp mọi nẻo phố phường, toàn bộ hệ thống giao thông hầu như đều bị ùn tắt. Xe ô tô, xe tải, xe gắn máy..., chiếc này nối chiếc kia,  kéo dài như trò chơi rồng rắn mà chẳng ai hiểu vì sao!.

 

Mài đến hồi lâu!...Lâu tới mức một ông Tây ngồi bên cạnh tay lái phì phà nhả khói, lụn tàn hết cả điếu xì gà to tướng. Một người bỏ đá cho các hàng giải khát than phiền, cây đá của họ đã tan ra thành vũng nước. Còn bọn trẻ con chưa đến được trường học, đã nghe bụng sôi ùng ục vì đói..! Lúc này, mới nhìn thấy mấy chú cảnh sát đi bộ xen vào dòng  xe cộ, thổi tu huýt inh ỏi, mặt mày đỏ bừng.

Một người hối hả hỏi:

-    Việc gì đã xảy ra? Chẳng lẽ cứ để mọi người đứng mãi như thế này?

-    Một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng à? Có đến mức phài giải quyết lâu thế không?

Chú cảnh sát trẻ nhất cứ lúng ta lúng túng, như đang ngậm gì đó trong miệng, chợt không nhịn được, chú phun ọc ra:

-    Cóc! Cóc trời ạ! Cóc đâu nhiều quá!...

Chú cảnh sát vừa dứt lời, thì quanh khắp mặt đất, mọi người ai nấy, nhìn đâu cũng thấy cóc... ơi là cóc!

- Cậu ông trời. Xin chào các cậu!

Không dấu hết ngạc nhiên, nhưng cũng không mấy ai tỏ ra xa lạ với đoàn quân mặc chiếc áo xù xì vừa trồi lên từ mặt đất. Thậm chí, một người còn giễu cợt các cậu Cóc, ngâm nga:”Con cóc trong hang/ Con cóc nhảy ra?/  Con cóc nhảy ra/ Con cóc ngồi đó/ Con cóc ngồi đó/ Con cóc nhảy đi”.

Người khác lại bảo:

- Không chịu ngồi đáy giếng nữa hở? Hay là các cậu có chuyện kêu kiện ông trời? Nào, thử nói việc gì..., rồi tránh đường cho chúng tôi đi.

- Ộp, ộp... Có chuyện lớn rồi đấy!

Một cậu cóc xem chừng là “Cóc đầu đàn” thàn nhiên đề nghị các chú cảnh sát giao thông chịu khó “thông cảm” để cậu “làm việc” với đám đông thêm dăm mười phút. Bài diễn văn của “Cóc đầu đàn” có nội dung như sau:

“Môi trường thiên nhiên của thành phố đang bị ô nhiễm tới mức cần phải báo động! Nguyên nhân là các loại rác rến, chất  thải, nhất là các bao ni lông... vứt bỏ bừa bải khắp mọi nơi làm tắt nghẽn các mạch nước ngầm, dẫn đến nhiều đầm lầy, ao hồ, giếng nước đều khô cạn... hoặc còn đó mà cũng như không. Chẳng những thế, nhiều đồng ruộng lại bị san lấp mất dần để  xây dựng phục vụ cho các nhu cầu lợi ích trước mắt. Giờ đây, không chỉ loài cóc nhái, mà nhiều loại sinh vật khác đang bị thu hẹp điều kiện sống. Rõ ràng đây không phải việc của ông trời, nên cóc chưa hỏi tội đến đứa cháu “làm to” ấy. Cóc chỉ muốn cảnh báo với cộng đồng đang cùng hit thở  dưới bầu trời của đáy giếng... à, quên, của thành phố này: hãy nhánh chóng trả lại môi trường trong lành cho cuộc sống, nếu không phải nhận lấy hậu quả rắc rối!”.

 

Có mấy tiếng vỗ tay lốp bốp rời rạc khen ngợi: “Phải quá! Cậu cóc nói thật chí lý!  Tình trạng môi trường thả nổi như thế này, thì loài người cũng chết, chứ đừng nói đến loài cóc. Bà con cần phải ghi nhận, tiếp thu và sửa chữa đi nhé!”. Song cũng có người ném phịch chiếc vỏ lon côca đang uống dỡ dang xuống mặt đường, càu nhàu : “Chuyện đó xưa rồi diễm ơi! Đến mà hỏi mấy ông ở Sở tài nguyên - môi trường. Còn bây giờ tránh đường cho mọi người đi”. Thế là những chiếc còi xe lại tiếp tục bóp “toe, toe” giục giã chen nhau về phía trước hối thúc lũ cóc tránh đường...

 

*

Khách quan mà nói, câu chuyện xảy ra ít nhiều cũng làm cho người ta bàn tán, xì xào dăm ba bữa. Trên vài tờ báo nào đó, hình như có in mấy dòng tin ngắn, đại khái: “Ở thành phố D. có một lũ cóc vô trật tự, nhảy tứ tung ra đường, gây cản trở giao thông. Bọn chúng than phiền, thiếu đất sống vì con người tàn phá môi trường thiên nhiên...”. Thế nhưng, chẳng bao lâu sau thì hầu như không ai còn nhớ đến. Mọi thứ đâu lại vào đó. Rác rến, vật dụng phục vụ nhu cầu bức thiết cuộc sống con người ngày càng ứ đọng, vứt bỏ khắp mọi nơi. Thành phố phải tiếp tục mở rộng, phát triển về các khu  ngoại ô. Nhiều ao hồ lại tiếp tục bị san lấp. Những đồng lúa thân quen ở các làng quê ngày càng mất dần...

 

Bất ngờ, vào một buổi sáng trời quang, mây tạnh khác, toàn bộ các hệ thống giao thông lại một lần nữa tắt nghẽn. Mọi người đã hiểu chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đợi chờ. Các chú cảnh sát không còn lạ lẫm, nhanh chóng triển khai đội hình chấn chỉnh trên các nút ngã tư. Thế nhưng, bây giờ, đoàn cóc lại kéo ra đường còn đông đúc hơn lần đầu gấp bội: cóc ông dắt díu cóc bà, cóc mẹ cõng cóc con, cóc em nối đuôi cóc anh...Mặc cho các chú cánh sát hò hét đòi lập biên bản, phạt vị cảnh, đoàn cóc vẫn không ngừng lũ lượt nhảy xổ lên dày đặc cả mặt đường. Một cụ già râu tóc bạc phơ, nét mặt có vẻ hiểu nhiều về thế thái nhân tình,  phải đấu dịu:
- Thôi mà, các cậu cóc bớt giận giùm cho. Vụ môi trường này, nghe đâu người ta cũng đang xem xét...

 

Cóc đầu đàn nghiến răng: “Ộp, ộp...Tôi đã nói hết rồi. Chẳng còn kịp đâu mà xem xét. Tụi tôi phải dắt nhau chạy về dãy núi xa đàng kia mới may ra sống sót”

- Gì thế? Cậu nói lại chầm chậm nghe thử nào. Chúng tôi nghe chưa kịp...

Nhiều người hỏi với theo, nhưng Cóc đầu đàn không ừ hử gì nữa. Cậu ta cùng cả đoàn cóc lúc nhúc lặng lẽ tiến bước.

 

Trật tự đường phố trở lại nhịp điệu bình thường. Ở một khoảng đất gần ven sông, một đội rước lân hăm hở nhảy múa chào đón một công trình cao ốc mới vừa được khai trương...

 

*

Sự việc đoàn cóc vô tổ chức, gây mất trật tự giao thông lần thứ hai không còn tạo nên bàn tán, xì xầm như lần trước. Cũng chẳng có một tờ báo nào đưa vài dòng tin nhỏ. Bởi ngay một ngày sau đó, cả thành phố phải tập trung đối phó với một hiểm hoạ chưa từng xảy ra : những cơn địa chấn dồn dập khiến vô số các cao ốc, nhà cửa lún sập. Đường sá nứt nẻ đổ nát. Mưa to gió lớn, bốn hướng nước dâng ngập tràn càng lúc càng cao...Máy bay trực thăng, tàu thuyền cùng hàng ngàn binh lính khắp nơi được huy động đến cứu hộ chẳng thể tiếp cận được hiện trường. Không còn ai kịp nhặt nhạnh một thứ gì. Mỗi người rủ nhau chạy tán loạn về mỗi hướng . Mãi đến lúc có người nói : “ Các cậu  Cóc đã đi về ngọn núi xa kia kìa. Chính mắt tôi nhìn thấy!”. Thế là tất cả đều chạy theo về hướng núi xa..../.

Trần Trung Sáng
Số lần đọc: 3143
Ngày đăng: 05.05.2009
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Câu chuyện của bình minh - Csáth Géza
Một ngày kiếm việc - Lương Văn Chi
Ông Ba Phải - Mang Viên Long
Ông Già và Con Ngựa - Trần Văn Bạn
Chàng Pál và nàng Virginia - Csáth Géza
Phố tím - Huỳnh Văn Úc
Truyện ngắn ngắn-1 - Đỗ Ngọc Thạch
Trăng cuối tháng - Nguyễn Đức Thiện
Buổi tối - Csáth Géza
Niềm vui lớn quá - Nguyễn Khương Bình
Cùng một tác giả
Những que diêm (truyện ngắn)
Trái tim con rồng đá (truyện ngắn)
Mát - xa (truyện ngắn)
Người vác chõng tre (truyện ngắn)
Đêm giáng sinh (truyện ngắn)
Đêm trắng phập phù (truyện ngắn)
Bầy ngựa bơ vơ (truyện ngắn)
Họp lớp (truyện ngắn)
Thơ xích lô (tạp văn)
Con gái (truyện ngắn)
Dì ghẻ (truyện ngắn)
Chú hề làng (truyện ngắn)
Ngày Cậu Cóc Ra Đi (truyện ngắn)
Chùa xưa (truyện ngắn)
Bản tin giờ thứ 25 (truyện ngắn)
Giã từ "mưa Huế" (nghệ thuật)
Chiếc nhẫn cưới (truyện ngắn)
Chuyện ngọ xưa (truyện ngắn)