Tình anh là nỗi chờ mong nghiệt ngã,
muốn hạ gục em – nốt - lần cuối …
tia nắng tỏa sau cùng
từ những sợi thương hư vô,
từ bảy sắc cầu vồng chân trời vơ vẩn,
từ nỗi sùng kính Tình yêu dội lên từ nấm mồ nàng Juliet
từ bơ vơ vũ điệu tử thần,
nàng Tiên cá hiến dâng…
Tình anh là nỗi chờ mong nghiệt ngã,
bởi tim anh vứt hết những giấc mơ
bởi ngày anh là những phút giây tầm thường, niềm vui vắng mặt,
bởi anh biến thành tượng đá,
nỗi vô vọng yêu người…
Đàn bà yêu- vì mang trong lòng biết bao nhiêu tuyệt vọng,
yêu những gã đàn ông chất thêm vài nỗi tuyệt vọng nữa cho mình,
yêu những gã đàn ông chưa bao giờ thôi ngạo nghễ,
yêu những gã đàn ông không biết gọi từ ”Em”
yêu những gã đàn ông tự đầy đọa,
giọt mực cô đơn lăn cạn thổn thức mình.
Đàn bà yêu - lúc nghe tiếng đàn ông im lặng khóc
lúc thấy đàn ông buồn - trốn lảng vào lặng câm.
Anh như biển một mình,
mặc cô đơn gọi sóng vỗ,
không biết sao anh:
Em là mưa
trên mặt biển
lặng lẽ rơi?
( Budapest. 2009-06-20)