1.HỌC TRÒ BIẾT HỌC
Ông Văn Trọng Giáo là một nhà sư phạm có tiếng, khi về hưu ông nhận dạy kèm-luyện thi đại học, khoảng chục đệ tử, chủ yếu là con cháu bạn bè thân hữu. Trong số học sinh của ông có Thân Trọng Nhân là con của người bạn ở xa, nên ông cho ăn ở tại nhà như con cháu…
Sau một năm ông thường kiểm tra chất lượng của các học trò, hầu như ai cũng trả lời vanh vách, không chút ngắc ngứ dù gặp phải những vấn đề hóc búa! Đến lượt trò Trọng Nhân, ông Giáo ngập ngừng hỏi : “Ta thấy trò không chăm chỉ như các trò khác, liệu con có vượt qua được sự sát hạch như các trò khác không?”Trọng Nhân từ tốn nói: “Con thấy họ chăm chỉ thật, họ cũng giỏi và có thể đỗ cao kỳ thi tới, nhưng …” Ông Giáo nói:” Thôi , ta biết con định nói gì rồi! Bây giờ con hãy trả lời những câu hỏi của ta trong nửa thời gian quy định!” Ông Giáo đưa ra một loạt câu hỏi thì quả nhiên Trọng Nhân trả lời chưa hết nửa thời gian và được trình bày hết sức ngắn gọn, súc tích! Ông Giáo ngạc nhiên hỏi tiếp: “Còn nửa thời gian con có định nói gì với ta không?” Trọng Nhân từ tốn trả lời : “Gần một năm học với thầy, điều con học được không chỉ là kiến thức mà cả cách sống của thầy: Đó là một nhân cách sáng trong không gợn một chút tỳ vết!” Ông Trọng Giáo sững sờ giây lát rồi nói: “Rồi con sẽ tiến xa hơn ta rất nhiều! Từ hôm nay con không phải dự những buổi lên lớp của ta nữa!” Trọng Nhân bối rối nói: “Con vẫn muốn làm học trò của thầy và sẽ là học trò của thầy suốt đời!...”
Quả nhiên, đúng như dự đoán của ông Trọng Giáo, học trò Trọng Nhân đã đỗ đầu kỳ thi đại học năm đó. Sau khi tốt nghiệp đại học, Trọng Nhân làm tiếp luận án Thạc Sĩ rồi Tiến Sĩ. Hiện nay, Trọng Nhân lại nối nghiệp ông thầy Trọng Giáo của mình và nếu có ai hỏi những người quen biết, gần gụi Trọng Nhân thì không thấy họ nói nhiều về đủ loại bằng cấp, kiến thức uyên bác của Trọng Nhân mà chỉ thấy họ nói về nhân cách sáng trong của Trọng Nhân mà thôi!...
2.KIỆN NHAU VÌ CÁI XÁC CHẾT
Nhà ông Khai có người bị chết đuối dưới sông, lặn tìm mãi hai ngày vẫn không thấy. Đến ngày thứ ba thì nhận được tin nhắn của một người ở đoạn dưới khúc sông nói đã vớt được xác. Ông Khai đến xin nhận xác thì người vớt được xác đòi một khoản tiền lớn, bèn đi kiện. Gặp luật sư, luật sư nói:”Họ thua kiện là chắc, xác không phải người nhà họ, chẳng lẽ họ giữ mãi!” Người vớt được xác thấy vậy cũng đi kiện. Gặp luật sư, luật sư nói:”Họ thua kiện là cái chắc, xác là người nhà họ, họ không đến đây chuộc thì đi đâu?” Hai người của hai nhà tới tấp gửi đơn kiện , nâng mức bồi thường lên rất cao! Trong khi đó thì xác chết đang phân hủy rất nhanh!...
3.CHUYỆN BA CON GIẬN
Chủ nhà nọ mới mua về một con chó rất đẹp, tức thì có ba con Giận cùng chui vào đám lông chó để kiếm ăn. Chúng đánh nhau để tranh giành lãnh địa, để giành quyền bá chủ. Nhưng đánh nhau hoài mà không phân thắng bại, xem chừng phải kéo dài như Tam Quốc thời Hậu Hán bên Tàu.
Có con Rệp thấy vậy bèn nói:”Ba ngươi chỉ lo chuyện đánh nhau, tất sẽ suy kiệt mà chết! Sao không bắt tay nhau đoàn kết, cùng ra sức mà hút máu con chó, ai hút giỏi thì kẻ đó sẽ là bá chủ!” Ba con Giận nghe nói đều cho là phải, bèn không đánh nhau nữa mà ra sức hút máu con chó! Chẳng mấy chốc, con chó gày sọp đi, nhìn rất xấu xí, liền bị chủ nhà đuổi đi thành chó hoang, còn ba con Giận thì trở nên to béo kềnh càng, sinh con đẻ cháu nhiều vô kể!...
4.TRƯỚC KHI ĐÁNH NGƯỜI PHẢI BIẾT GIỮ MÌNH
Ông Kim ở làng Thượng có mối thâm thù với ông Mộc ở làng Hạ từ hai đời trước. Mối thù ấy tưởng đã bị cả hai bên quên đi theo thời gian, ai ngờ lại có nguy cơ bùng phát khi đứa con ông Kim sang làng Hạ chơi rồi xảy ra xô xát với đám con nhà ông Mộc. Nhìn thấy con bị thâm tím mình mẩy, ông Kim nuốt hận tính tìm dịp sang làng Hạ “trả đũa”!...
Hôm ấy, nhà ông Mộc có đám cưới, ông Kim liền dẫn theo gần chục người kéo đến tính quậy phá một trận tơi bời. Có một người bạn của ông Kim vừa đi vừa cười khanh khách mãi không thôi. Ông Kim thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi:”Ông cười cái gì vậy?” Người bạn nói:”Tôi cười thằng cháu tôi, sao mà nó khờ thế: Nó đang ngồi nói chuyện với người yêu trên bờ đê thì chợt nhìn thấy dưới bãi ngô có một cô gái rất xinh đẹp đang bẻ ngô. Nó liền nói dối người yêu xuống bãi ngô đi tiểu…Xuống ruộng ngô, nó mới giật mình khi thấy cùng bẻ ngô với cô gái còn có một người đàn ông cao lớn khác thường! Nó vội “rút quân” thì không thấy người yêu của mình đâu cả! Chỉ thấy xa xa có một đôi nam nữ đang cầm tay nhau líu ríu bước đi, người con gái rất giống với người yêu của nó! …Đó, câu chuyện chỉ có thế, càng nghĩ càng không nhịn được cười!”
Ông Kim nghe xong thì giật mình, tỉnh ngộ, ra lệnh “rút quân”, vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của ông bạn làm công an xã báo tin: có một băng trộm đang lảng vảng ở khu vực nhà ông!
5.THÀNH NGƯỜI DA ĐEN
Lê Vi Tính là tên do người cha mê vi tính đặt cho, và quả nhiên khi lớn lên, chưa tới chục tuổi, Vi Tính đã rất giỏi vi tính, trình độ ngang ngửa các chuyên gia vi tính tầm cỡ quốc tế. Cũng nhờ giỏi vi tính mà chàng Vi Tính lấy được một cô vợ đẹp như người mẫu chân dài, khiến cho anh em của Vi Tính không thể kiềm chế được lòng thèm muốn!...Vừa mới qua tuần trăng mật, Vi Tính phải đi một chuyến nước ngoài dài ngày để tham dự mấy cuộc hội thảo và thi đấu về vi tính. Trước khi đi, Vi tính thiết kế một chương trình đặc biệt và dặn người vợ trẻ:”Ở nhà, nếu có ai chọc ghẹo, cợt nhả với em thì em gõ chữ “vòng 1”, nếu có ai đụng chạm, sờ mó vào em thì em gõ chữ “vòng 2”, còn nếu có ai cưỡng đoạt em thì em gõ chữ “vòng 3”. Trong máy, hình ảnh của em sẽ nhận được những thông tin này và nó sẽ lưu giữ để báo cho anh biết!”
Lê Vi Tính trở về sau đúng một tháng, liền mở máy ra cho vợ xem thì hình ảnh nõn nà, trắng hồng của vợ không còn nữa mà thay vào đó là một người da đen như châu Phi, bởi mỗi khi nhận được tín hiệu, trên hình ảnh của người vợ sẽ xuất hiện một chấm đen!... Người vợ lúng túng một lát rồi nói:”Biết thế này thì sao anh không lấy vợ người da đen luôn đi!”
6.TRỞ LẠI NGHỀ NÔNG
Ông Nông Văn Điền tốt nghiệp khoa trồng trọt trường Đại học Nông Nghiệp, trở thành kỹ sư nông nghiệp…Nhưng sau 5 năm, không biết “Ma dẫn lối quỷ đưa đường” thế nào mà ông Điền lại viết được một tập thơ, một tập ký sự và một tập truyện ngắn (toàn về chuyện nhà nông, nghề nông, nông dân –tức “Tam Nông” như hiện nay người ta thường nói). Khi ba tập sách của ông Điền được in ra, ai đọc cũng thích, và Hội văn nghệ tỉnh nhà quyết định kết nạp ông vào Hội thật lẹ kẻo Hội trung ương họ cuỗm mất! Điều kiện để một người được kết nạp vào Hội, ngoài những yêu cầu chung như các tỉnh bạn thì ở tỉnh của ông Điền còn phải vượt qua một cửa ải khó khăn không kém “Vượt vũ môn”. Đó là phải viết một bài Bình Luận về mười tập sách (đủ các thể loại) của ông Chủ tịch Hội!...
Sau khi đọc xong mười tập sách của ông Chủ tịch Hội, ông Nông Văn Điền liền rút đơn xin vào Hội Văn Nghệ và trở về Sở Nông Nghiệp và Phát triển Nông thôn nhận chức Phó Giám Đốc với sự công bố ba giống lúa mới vừa kháng rầy vừa có thể sống chung với lũ và cho năng suất cao! Trong lễ nhậm chức và công bố ba giống lúa mới, có mấy nhà báo không quên chuyện vào Hội Văn Nghệ của ông Điền và tranh nhau phỏng vấn. Sau đây là lược ghi cuộc phỏng vấn chớp nhoáng của mấy nhà báo trên. Hỏi: “Tại sao ông lại không vào Hội Văn Nghệ nữa?” Trả lời: “Bà con nông dân, cánh đồng cần tôi hơn!” Hỏi: “Nghe nói ở Hội Văn Nghệ ông rất được ca ngợi và có thể “phất” lên rất nhanh. Tại sao ông lại bỏ lỡ cơ hội?” Trả lời: “Câu hỏi này không thể nói ngắn gọn vài từ, xin khất!” Lại hỏi: “Vậy ông có thể nói ngắn gọn về mười tập sách của ông Chủ tịch Hội được không?” Trả lời: “Câu này có thể trả lời ngắn gọn bằng ba từ, nói theo kiểu nhà nông, nhưng đề nghị không đăng báo, chỉ cho vào mục “chuyện bên lề” cho vui thì được!...” Hỏi: “Ba chữ gì nói lẹ đi, sao cứ vòng vo Tam quốc mãi thế?” Trả lời: “Ừ thì nói: Th…như cứt!” Mấy nhà báo nghe xong thì té xỉu!...
Sài Gòn, Tháng 7-2009