Sớm mai
Mỗi sớm mai có một điều mới lạ
Tưởng chừng đâu chuyện đã cũ mèm
Ví như tóc trên đầu ta điểm bạc
Đưa tay sờ thoáng rụng sợi gieo neo
Tóc lăn ngã vứt linh hồn bên gối
Nào hay một giấc mơ tàn
Mỗi sớm mai có một điều mới lạ
Bắt đầu chơi em đánh khúc cơ cầu
Gió mãi thổi qua ngàn năm tuổi
Hạt bụi khua khẻ khép đoá trần
Sẽ sớm mai có một điều mới lạ
Miệng vừa nhai vừa đọc câu kinh
Nước mắt chảy xót xa lời tù tội
Nào hay ta kẻ bạc tình
Rồi sớm mai hơn vạn điều mới lạ
Mới vừa qua trong trí nhớ con người
Lảo đảo tóc răng và môi mắt
Thình lình đi trong một sớm mai này
Gấp
Bóng câu
Ngựa chạy
Quả đất xoay
hồn nhiên và chậm
Dáng người phờ phạc
Tất bật con thoi …
Không vừa lòng em đất trời vẫn thế
Tàn đông hoa trái cuốn mùa
Sao em cứ tròng trành như tay múa
Chạy vòng quanh lên đỉnh trăng non ?
Ta ngốt thở nỗi đau chong chóng
Mượn phía ngàn ực chén rượu suôn
Ta lại thấy chim câu và ngựa
Và quả đất này không chút hồn nhiên
Cảm giác như sắp chừng nôn oẹ
Có điều chi mà như thể trào dầu ?
Bỏ quê
Mây chiều mấy sợi
Về đâu trong gió
Tiếng cò khua mỏ
Buồn rớt ngang ao
Nao nao chân bước
Mưa đổ nghiêng đồng
Gió xô chân ruộng
Lỡ một lầm hai
Ra đi không nón
Vứt tình trôi sông
Bỏ chồng bỏ con
Hai tay chải tóc
Chiều nay mây tạc
Bóng người mù sa …/.