Hà Nội ngày có bão, nỗi buồn dâng nhiều như gió lạnh.
Chiều tất bật trong nắng thu hối hả, Nhi thủng thẳng bước vào quán quen. Tự thưởng cho mình buổi chiều nghỉ ngơi sau khi báo cáo xong project với vị CEO khả kính, cô lang thang trên cung đường quen thuộc mà điểm đến bao giờ cũng là cái quán cũ kĩ này. Quán bé xíu xiu, chén hạt mít bé xíu xiu, nậm cũng bé, góc cửa bé, những lẵng hoa cũng bé xíu xiu ... mà sao gợi cảm giác chông chênh kì lạ. Cung đường quen thuộc bao giờ cũng nhét vào túi cô một vài cuốn sách, một bó hoa tùy mùa cho góc nhỏ bên cửa sổ. Như thường lệ, ô cửa sổ vắng người, bình hoa vẫn trống không, Nhi thở dài “từ khi An không ở đây, các bình hoa ít được chăm chút hơn thì phải”. Cô bé nhân viên mới xinh như mộng mỉm cười chào cô, chẳng cần hỏi tự mang ra một ly trà cúc núi thơm phức. Hương cúc núi ngào ngạt vừa làm nồng thêm mùa thu, vừa làm Nhi nhớ mùa thu năm ấy đến nao lòng. Một mùa thu mênh mang hương cúc núi và những bài ca không tên da diết. Thoảng trong kí ức mùa thu, cảm giác về An như sợi chỉ đỏ mỏng manh lấp lóa lúc ẩn lúc hiện.
Cô nhân viên mới giống như bông hồng đỏ rực trong quán của bạn cũ, vừa nhí nhảnh đáng yêu vừa có nét gì đấy mặn mà già trước tuổi. Xem cách cô bé bật lại khách tanh tách vừa ngúng nguẩy hai đuôi tóc mà Nhi bật cười. Nhớ lại tuần trước khi thấy Nhi ngồi uống rượu một mình, cô bé ra đòi uống cùng. Chưa được hai chén hạt mít đã đỏ mặt, rồi ngồi khóc kể chuyện gia đình. Mẹ ba đời chồng với hai đứa con, bố hai đời vợ với ba đứa con; hai người đều đã có gia đình như vẫn cứ già nhân ngãi với nhau. Hàng loạt câu hỏi vì sao bật ra trong đôi mắt tròn. Mười tám tuổi, còn cả một tuổi trẻ ngốc nghếch bồng bột và đầy mơ mộng phía trước bé ơi. Và cũng chỉ khi người ta trẻ , mới có cảm nhận về nỗi cô đơn mới vừa được bắt đầu sau một cuộc nói chuyện ngắn ngủi với người mình yêu thương. Ko có ai bên cạnh để hiểu ta đang nghĩ gì , đang làm gì, đang mơ ước gì...Nỗi cô đơn chỉ là sự đơn giản đến thế!
Khẽ thở dài, Nhi đứng dậy cắm bó cúc tím mới mua vào bình trắng trước mặt, thừa ra ba cành chưa biết làm gì thì nhân viên mới nhanh miệng “chị để em”, rồi như con sẻ nhỏ líu lo giăng những bông hoa nhỏ lên cửa sổ. Ô cửa sổ vắng người hắt vàng lên màu tim tím của hoa khiến khung cảnh trở nên mơ màng kì lạ. Thơm thật, chẳng rõ là mùi hoa hay mùi trà nữa, chỉ thấy mùa thu ùa vào từng centimet không khí trước mặt, Nhi thèm được ngủ ghê gớm. Mở tủ lạnh lấy chai Gin còn ¼ ra, cô vừa ngồi hít hà mùa thu vừa uống rượu. Càng lúc mùa thu càng nồng nàn, còn lời hẹn mùa hoa cúc, An ơi…Nhi chìm vào giấc ngủ khi trời chập choạng tối.
*
Anh biết không?Em cứ nghĩ là em đã quên anh thật rối, đã quên mất cả ngày sinh nhật anh, quên mất cả ngày đầu tiên em nhìn thấy người mà em biết là em sẽ khó có thể lãng quên.
Em cứ nghĩ bụi đã phủ mờ hình ảnh của anh, nhưng hình như không phải!
Ngay khi cơn gió lạnh đầu tiên xuất hiện, nó đã thổi bayi những vẩn đục ấy, và vết thương trong em, lại đau đớn giật giã như mới lần đầu.
Làm thế nào để có thể xác định được con đường em đi sẽ dẫn về phía nào?
Rồi em sẽ gặp gỡ những ai? Sẽ yêu những ai?
Đôi lúc em tự hỏi, có những con đường và có những người ta sẽ gặp, sẽ đi qua. Ai sẽ là người cuối cùng? Con đường nào sẽ là con đường cuối cùng?
Em cầm vợt, vớt những mảnh tình yêu, nhưng rồi tình yêu nào sẽ là cuối cùng, tình yêu nào sẽ theo gió bay về trời?
Giống như những cuộc thiên di không điểm dừng?
*
Tỉnh dậy, trời đã tối ngả tối nghiêng, vỏ chai Gin đã được cắm thêm những cành hoa nhỏ. Ai đó đã rất khéo léo tạo dáng cho ba bông hoa trong chai, đầy kiêu hãnh mà vẫn toát lên vẻ dịu dàng tiềm ẩn. Nhi bừng tỉnh, cách cắm hoa quen thuộc này chỉ An mới có thôi. An vừa mới ở đây? Quán vắng , cô nhân viên đang chăm chú vào màn hình máy tính ở góc phòng. Ngoài Nhi, chỉ còn một vị khách lạ ngồi đọc sách ở gian bên kia. Một người lạ! Không phải là An, không bao giờ là An! Cô thở dài, chẳng bao giờ có thể gom nhặt những điều đã rơi mất , không thể một lần nữa vỡ òa rồi tan chảy vào luồng ánh sáng kì dị phát ra từ những ngọn đèn đêm ngoài kia.
*
Tôi biết nói gì về em ,con chim sẻ bé nhỏ đã bay khỏi tay tôi trong một buổi chiều tháng Ba gió lộng .Hôm ấy gió lộng,ban công tầng 8 chòng chành như say, chùm hoa gạo đỏ rực như hút lấy tôi .Cao và xa quá. Vươn tay ra là sẽ chạm vào được. Có thể sẽ rơi và ngã đau. Nhưng chắc chắn sẽ chạm được vào vẻ rực rỡ chói chang kia. Hạnh phúc có lẽ cũng rực rỡ như thế. Mà cũng mong manh lắm thay.
Em xuất hiện trước tôi vào một buổi sáng mùa đông mưa rét .Tôi lao ra ngoài đường lúc 4h sáng , và chạy như điên dại trong mưa. Một người đã ra đi, có liên quan gì đến thế giới, chỉ như một nụ hoa đã tàn, vậy thôi. Lạnh buốt. Tựa lưng vào một khung cửa xa lạ, nghe tiếng piano vang lên nhẹ nhàng , dịu dàng trong mưa.Dịu dàng như em khi khẽ khẽ cười chìa tay ra với tôi. Dòng âm thanh ma mị ấy đã cứu rỗi tâm hồn tôi. Như em!
Con sẻ nhỏ của tôi tung tăng bay lượn trong không gian đặc quánh các loại mùi và ngập tràn màu sắc như thể đấy là bầu trời xanh của riêng em. Còn tôi, say la đà bởi không khí đám đông,cồn cào vì điều gì đó quặn lên trong ruột.Tôi thường ngủ trong lúc chờ em mượn sách ,học bài hay làm bất cứ điều gì trong cái hộp ấy." Nhìn anh ngủ ngoan lắm", em thường thủ thỉ vào tai tôi sau mỗi lần đánh thức tôi bằng một cái cắn nhè nhẹ bên tai rồi kéo tôi lên ban công say. Ban công say - nơi tôi và em gặp nhau mỗi trưa vắng lúc nào cũng có vẻ chông chênh.Tôi ôm em hướng ra ngoài trời, ở trên cao dường như mọi thứ đều nhỏ hơn và xa vời hơn, cảm giác tự do vô cùng.Và cũng hoang dại vô cùng.Tóc em và tay tôi. Mơn man. Gió gào thét. Ô cửa trống rung rung. Tôi thích ôm em ngồi trên ban công huyên thuyên vu vơ, cảm thấy thời gian ngưng đọng lại , sóng sánh và ko tích tắc thêm một giây nào nữa. Ban công say luôn vắng người, nhất là trong những buổi chiều muộn .Chỉ có tôi và em. Chỉ có tiếng em cười khúc khích vang vọng bên ô cửa .Vai em mềm lả lơi trong tay tôi. Môi mềm như cánh hồng hoang trong sương sớm.
Tôi luôn căm ghét mùa thu, ko hề có một lý do cụ thể nào, mà cũng có thể có hàng trăm nghìn lí do. Nắng không gay gắt vàng ươm cho ra nắng, gió chẳng điên cuồng gào thét cho ra gió, mưa chẳng táp vào ngực buốt giá…ở mùa thu cái gì cũng vừa phải và có khi mang một vẻ dịu dàng giả tạo. Tôi đi ngang mùa thu năm ấy bằng đôi chân bất ổn.Từng bước một, tôi phá vỡ những điều vun đắp trong biết bao năm. iống như người đi nhặt củi suốt mùa thu để rồi trong một đêm muốn ngắm ánh sáng lung linh liền đem đốt hết. ửa cháy .Những con thiêu thân lao vào lửa. Tôi đốt ước mơ tôi. Em cóp nhặt những mảnh vụn bay tả tơi trong không trung. Em đưa tôi lên Phủ ,thành kính như một người tràn ngập tín ngưỡng .Tôi chỉ nhìn thấy những nụ hải đường rụng tả tơi bên thềm .Em lại chỉ cho tôi đàn chim sẻ ăn thóc nơi góc sân ,tươi cười rực rỡ như thể đó là cả một điều kì diệu. Cả một điều kì diệu. Có lẽ là như thế chăng?
*
Đã có một số điều xảy ra khiến em cảm thấy rất buồn.
- Em bị đứt tay và anh khuyên nhiều lần là phải mua ampi, nhưng em chẳng thấy viên ampi nào hết
- Em đã rất trân trọng những lúc anh chờ em, nhưng việc chờ với một “willingness” đã không còn nữa, chỉ là sự miễn cưỡng mà thôi
- Em nhờ anh làm một số chuyện nhưng anh cảm thấy “asking too much” – don’t deny – và anh lại miễn cưỡng để “give help”
Và hình như “có một dòng sông đã qua đời, và hình như em không còn vui lắm khi gặp anh, và hình như mình không còn nhìn thẳng vào mắt nhau.
Và có lẽ không gặp nhau hay gặp nhau cũng không phải là điều to tát lắm.
Có lẽ chỉ là thế thôi.
*
Thật kì lạ! Con người ta thường đột nhiên cảm thấy hẫng hụt khi chạm vào những thứ tưởng như ao ước từ lâu. Trạng thái ấy ban đầu tựa như là thỏa mãn, càng về sau càng giống như đạp từng bước xuống vực. Xuống vực. Hai bên là vách đá mềm trơn ướt, ko thể bấu víu vào đâu.Những cành cây cũng rất mềm rủ xuống như những cánh tay người đầy khích lệ cứu vớt, nhưng chỉ chạm vào là sẽ rơi!Vậy những điều ao ước kia có thật không? Tận sâu trong nó là điều gì? Nếu ao ước không phải là thật,thì từng ấy thời gian bỏ ra để theo đuổi một thứ vốn-không-thật chẳng phải đầy xót xa hay sao?
Khi tôi nhận ra xung quanh mình chỉ còn là một màn sương ảo trắng xoá ,cũng là lúc sợi dây neo cuối cùng bị chặt đứt. Kết nối vô hiệu ! Và tôi ra đi.. Mất tích. Ban đầu chỉ là những dấu chấm câu, rồi đến chấm than, rồi đến đôi mắt, rồi đến đôi tai, rồi môi kia cũng im lặng mãi. Mất tích. Con người ta hoang đường hơn trong thế giới này. Hoang đường, ấy là một từ đẹp đẽ đến vô thường!
*
Tối mưa, Nhi về nhà muộn, nước mưa đóng thành băng trên mặt giá lạnh. Hà Nội chòng chành trôi trong những cơn mưa. Lóng lánh. Sóng sánh. Rồi khô cong. Phẳng phiu đến lạ. Lâu lắm cô mới cảm thấy mình ngoan như mèo trong một ngày mưa buồn bã và nhớt nhát thế này. Phố vẫn đang mưa, nửa thân quen nửa xa lạ như giăng kín khoảng không , có ai đang lang thang trong cơn mưa giá rét. Đường bây giờ vắng lắm, chẳng còn mệt những vết chân đi. Một cơn mưa , hai cơn mưa... trong những người ào ào băng qua những cơn mưa, có ai chủ tâm đi về phía mưa để tìm kiếm một kí ức mờ ảo? Một chút. Một chút thôi. Nửa mơ hồ nửa hoang tưởng sẽ gom nhặt được những mảnh kí ức trắng lạc đâu đó trong không gian, nửa mộng mị huyễn hoặc bản thân rằng những điều đã mất luôn là những điều đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người.
Hai người họ không bao giờ gặp lại nhau sau buổi chiều mùa thu hôm ấy. Có lẽ không chỉ là một chuyến đi xa, mà đơn giản là có những điều mãi mãi không thể về, giống như những dòng sông mãi chảy ra biển nhưng biển lại không đầy./.