Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.086
123.198.554
 
Yêu bạn gái của bạn mình
Đỗ Mai Quyên

Nguồn: trích trong tập truyện ngắn “Những cung bậc hạnh phúc” (nguyên tác “Đau hay ngứa trong hạnh phúc”) - Tác giả: Vị Nùng (Wei Nong).

 

Tôi và Leo là bạn cùng lớp đại học với nhau. Ở trường, chúng tôi cùng chung chí hướng, tình như thủ túc. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng nhau đến Bắc Kinh lập nghiệp, làm chung một công ty, công ty đó là do cậu ấy giới thiệu tôi đến. Ở đó quan hệ giữa mọi người có phần phức tạp, Leo quan tâm, chăm sóc tôi hệt như anh em. Về sau, tôi đến một công ty khác làm việc. Công việc rất bận rộn, nhưng khi mệt mỏi hoặc thời gian không thuận tiện, tôi vẫn nhớ đến Leo, gọi điện thoại cho cậu ta, tìm một nơi thanh vắng, nhâm nhi vài ly với nhau, nói chuyện trên trời dưới đất. Chẳng biết từ khi nào mà Leo không thể thoải mái đi chơi được. Thì ra, cậu ta đã yêu rồi. Đúng vào lúc tôi mắng cậu ta “trọng sắc khinh bạn”, tôi cũng gặp được tình yêu. Chắc cũng phải hơn một năm, chúng tôi không gặp nhau, ai cũng chìm đắm vào men say ngọt ngào của tình ái.

 

Khi tình yêu dần dần bình lặng, chúng tôi mới nhớ đến bạn bè. Thế là, tụ họp một vài đứa bạn thời đại học lại, dẫn theo bạn gái của mình đến. Bạn gái Đóa Lạp của Leo là một cô gái vừa đẹp vừa dịu dàng, giữa không khí náo nhiệt như thế, cô vẫn lặng lặng lẽ lẽ ngồi bên cạnh Leo, còn cô bạn Yến Tử của tôi tính cách cuồng nhiệt phóng khoáng, vừa đến nơi vui nhộn này đã nhảy tưng tưng khiến tôi rất phiền lòng. Tôi rất hâm mộ Leo vì có được Đóa Lạp – bạn gái thoát tục, biết ngoan ngoãn nghe lời đến thế, Leo cười to nói lớn, ánh mắt dịu dàng của Đóa Lạp vẫn nhìn theo cậu ta, tôi biết đó là biểu hiện yêu rất sâu sắc của một người con gái.

 

Cuối tuần đó, chúng tôi lại tụ tập với nhau. Ăn cơm xong thì đi nhảy, nhạc vừa nổi lên thì Yến Tử đã xoay tròn giữa sảnh, cô ấy vốn từ trước đã không muốn nhảy với tôi, chê bai tôi là chàng ngốc. Trong đám bạn bè có một cậu tên Đại Vi là giáo viên thể dục thẩm mỹ, Yến Tử lần nào cũng muốn nhảy với cậu ta, cô nói khi nhảy với Đại Vi thì có cảm giác kỳ phùng địch thủ. Ánh đèn mờ dần, tôi trừng to mắt tìm kiếm bóng Yến Tử và Đại Vi, trong lòng tự nhiên thấy khó chịu. Vừa đảo mắt, tôi đã nhìn thấy Đóa Lạp đang ngồi ở một góc khuất, lặng lẽ nhìn những người khác khiêu vũ, còn Leo thì chẳng biết đã chạy đến chỗ nào rồi. Tôi ngấm ngầm nghiền ngẫm xem vì sao Leo có được cô bạn gái Đóa Lạp tuyệt vời ưu tú như thế, trong lòng nảy ra một ý nghĩ lờ mờ nhưng vô cùng đen tối.

 

Sáng sớm hôm đó, Đóa Lạp gọi điện thoại đến: “Tối qua Leo không về, anh ấy nói uống rượu say khướt với anh, bị anh dẫn về nhà, có thật thế không?” Tối qua tôi tăng ca ở công ty đến tối khuya, nhưng tôi cũng chẳng bẻ quặt lời nói dối của Leo làm gì. “Thế thì em yên tâm rồi, chỉ cần anh ấy ở cạnh anh thì sẽ không có việc gì xảy ra.” Đóa Lạp tin tưởng tôi, không chỉ do tôi và Leo là anh em tốt, không giấu giếm gì nhau suốt bao năm, càng quan trọng hơn là, cô ấy cho rằng tôi là con người đứng đắn, hiền lành.

 

Cúp điện thoại của Đóa Lạp xong, tôi liền gọi ngay cho Leo, mắng phủ đầu cậu ta một trận tưng bừng. Tuy Leo hứa với tôi sau này sẽ không lừa dối Đóa Lạp nữa, nhưng cậu ta vẫn thường lấy tôi ra làm bức trướng để tự do vui chơi bên ngoài.

 

Một buổi tối cuối tuần, bốn người chúng tôi cùng đi ăn hải sản. “Anh xem Vị Nùng luôn mặc âu phục thắt lưng đàng hoàng, khiến người khác có ấn tượng chững chạc, vững vàng, lại nhìn anh thử xem, cả ngày cứ mặc quần bò vừa bẩn vừa cũ.” Đóa Lạp nói. “Đừng chỉ trích anh mãi thế, em cũng nên học hỏi Yến Tử đi, độ lượng một chút, đừng nên nghi thần nghi quỷ nữa, buổi tối mười giờ mà chưa về là nghi ngờ anh lên giường với gái bia ôm.” “Vị Nùng buổi tối phải đi xã giao, em có gọi điện thoại nhắc nhở loạn lên không?” “Ha ha ha, em về nhà còn muộn hơn anh ấy mà.” Yến Tử thờ ơ nói.

 

Tôi chưa nhắc qua với các bạn là Yến Tử không hề để tâm tới việc tôi đi xã giao bên ngoài, một là vì việc phải xã giao của cô ấy còn nhiều hơn tôi, hai là cô là cô gái tự tin, kiêu ngạo, xưa nay vẫn không hề lo sợ bị đàn ông ruồng bỏ.

 

Tháng 11 năm 2001, Leo được công ty phái đi nước ngoài khoảng hai năm. Trước khi đi, bốn người chúng tôi lại tụ tập một lần nữa. Leo nói: “Vị Nùng, Yến Tử, tôi giao Đóa Lạp cho các bạn, phải thay tôi chăm sóc cô ấy cho tốt đấy!” Tôi không nói gì, đây là lời hứa không cần thiết phải nói ra. Tôi nhìn Đóa Lạp đã biến thành cô gái đẫm nước mắt, trong tim dậy lên một cảm giác khác thường. Tôi kéo Leo ra một góc, khẽ cảnh cáo cậu ta: “Nước ngoài loạn lắm, cậu phải cẩn thận giữ mình, bệnh AIDS đáng sợ lắm đấy!” Leo cười nhăn cả da mặt, nói: “Cùng lắm thì lúc đó tớ hỏi đối phương trước, em âm tính hay dương tính với HIV là cùng!” Thấy sắc mặt không vui của tôi, Leo mới nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, Vị Nùng, tớ không giống như trước nữa, có Đóa Lạp rồi, làm việc gì tớ cũng suy xét cẩn thận hậu quả sau này mà!” Lời Leo nói khiến tôi thấy yên tâm được chút ít.

 

*

 

Leo đi chưa được bao lâu, Đóa Lạp đã thất nghiệp. Tôi cố gắng giúp cô tìm một công việc, nhưng công việc này thường xuyên đòi hỏi phải làm tăng ca.

 

Đêm khuya, nơi ở của Đóa Lạp lại rất hẻo lánh, cô đành phải ở lại văn phòng. Tối hôm đó, máy điều hòa hư, Đóa Lạp lạnh đến tỉnh cả người, nhìn bốn bề xung quanh đều là những thiết bị văn phòng lạnh lẽo, ngoài cửa sổ là gió bắc đang gào hú, Đóa Lạp cảm thấy vô cùng cô độc và sợ hãi, bèn gọi điện thoại cho tôi. Vào thời điểm đó, công ty của Yến Tử phân cho cô một căn hộ chung cư nhỏ cho một người ở, tôi và cô sống chung với nhau. Được sự đồng ý của Yến Tử, tôi đưa cô về đấy.

 

Ngày hôm sau là chủ nhật, tôi và Yến Tử còn đang ngủ vùi, Đóa Lạp đã dậy sớm, vào nhà bếp chuẩn bị một bữa sáng vô cùng thịnh soạn cho chúng tôi. Bữa sáng ngon lành đó đã khiến Yến Tử quyết định: Để cho Đóa Lạp sống cùng với chúng tôi luôn.

 

Từ khi Đóa Lạp đến, bữa sáng và bữa tối của tôi đã có chỗ dựa. Tài nghệ nấu ăn của Đóa Lạp rất tuyệt, cô biết làm đủ loại món ăn, đặc biệt là các món của Tứ Xuyên, dường như ngon đẹp sánh ngang với các nhà hàng thượng hạng ở đó. Đóa Lạp nói với tôi, để học nấu nướng, cô đã mất gần hai năm và gần hai vạn tệ. Tôi hỏi sao phải nhọc sức thế, cô trả lời: “Leo rất thèm ăn, đặc biệt là các món Tứ Xuyên, giữ được dạ dày của đàn ông là nắm được trái tim của họ.” Nghe đến đây, tôi thấy đau lòng, tôi hi vọng biết bao Yến Tử cũng được như Đóa Lạp. Yến Tử là cô gái không thuộc về nhà bếp, cô muốn cùng tôi nói đến mọi chuyện trong công ty, vạch ra kế hoạch làm việc cho tôi, nhưng không hề muốn vì tôi mà tốn hai ba phút vào bếp nấu một bát mì. Thật ra, đàn ông cần sự quan tâm chăm sóc của phụ nữ hơn cả trí tuệ của họ.

 

Tôi thích nuôi cá, Yến Tử lại thích nuôi mèo. Cái con mèo đó suốt ngày lởn vởn quanh hồ đựng hai con cá vàng quý giá của tôi, mắt hau háu thèm thuồng. Yến Tử kháng nghị với tôi: “Cá của anh làm con mèo của em suốt ngày phải chịu giày vò, đó là một loại hành hạ thần kinh đấy. Hoặc là đem mấy con cá của anh đi, để con mèo của em đỡ phải thèm muốn, hoặc là cho mèo ăn phứt nó cho rồi!” Yến Tử là cô gái ghê gớm ngang ngược, tôi đành phải dời mấy con cá từ phòng khách vào phòng vệ sinh. Con mèo đó suốt ngày được phơi nắng ngoài phòng khách, còn mấy con cá của tôi phải chịu u ám mất vệ sinh, còn thường xuyên bị ăn phải bọt xà phòng từ kem rửa mặt của cô ấy nữa, hoàn cảnh sinh tồn vô cùng nghiệt ngã. Sau khi Đóa Lạp đến, cô thường cho cá ăn, thay nước, còn đem chúng ra phơi nắng. Lúc cá được phơi nắng thì con mèo của Yến Tử bị nhốt trong phòng vệ sinh. Tôi tán thưởng cách làm tuyệt diệu của Đóa Lạp, đương nhiên là khi không có mặt Yến Tử ở đó. Vào một chiều chủ nhật, Đóa Lạp muốn gọi điện thoại cho Leo, Yến Tử nói: “Cậu dùng điện thoại của mình để gọi quốc tế thì phải đáp ứng điều kiện của mình, bật loa ngoài lên để bọn mình nghe xem Leo âu yếm cậu thế nào.” Đóa Lạp mặt đỏ bừng, nhận lời.

 

Lúc ấy, chúng tôi đều đờ người. Người nhận điện thoại là một cô gái, lúc đó ở Mỹ là 12 giờ, tôi vừa muốn gác điện thoại ngay thì Đóa Lạp đã giữ chặt tay tôi lại, ý muốn tôi nói chuyện với cô ta. Ánh mắt Đóa Lạp tức giận nhưng đau khổ vô cùng, tôi không nỡ từ chối. Là một người phiên dịch tiếng Anh thường xuyên phải tiếp xúc với người nước ngoài, tôi có thể khiến đối phương không thể nhận ra tôi không phải người Mỹ. Tôi nói tôi là bạn của Leo, muốn mời cậu ta ra uống một ly. Cô gái đó nói, Leo đang tắm, ước chừng không thể ra ngoài được, vì cậu đã trả tiền cho cô ta, yêu cầu được phục vụ. Tôi nặng nề gác điện thoại. “Cô ta là ai? Đã nói gì?” . Tôi đau khổ mím chặt môi, Đóa Lạp không truy hỏi nữa, lặng lẽ quay người rời khỏi nhà.

 

Sau đó rất nhiều ngày, Đóa Lạp cũng không trở về, tôi rất lo lắng, nhưng Yến Tử lại không nghĩ như thế. Yến Tử vốn không bao giờ giữ trong lòng những tổn thương đàn ông gây ra cho cô, cô cho rằng đương nhiên những cô gái khác cũng mạnh mẽ như cô. Cô thường nói, đối với những người đàn ông bạc tình, cách trả thù tốt nhất là sắc mặt bình tĩnh xa rời anh ta, nếu khóc ti tỉ đằng sau đít anh ta, cầu mong anh ta cải tà quy chính, cô gái đó đúng là bại càng thêm bại.

 

Một ngày chủ nhật, cuối cùng tôi cũng tìm ra nơi ở của Đóa Lạp trong một khu sau quán rượu. Thần sắc của cô tĩnh lặng, hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi cẩn thận nhẹ nhàng hỏi: “Leo có gọi điện thoại không?” “Không có gì đâu, Vị Nùng, Leo ở nước ngoài không chịu nổi cô đơn, phải đi tìm gái, em rất hiểu, đàn ông mà, có thể phân biệt rạch ròi tình yêu và tình dục.” Đây không phải là Đóa Lạp thực sự, tôi muốn nhìn thấy cô khóc to hét to, càng không muốn thấy cô bình tĩnh lạnh lẽo thế này. Càng bình tĩnh thì vết thương lòng càng sâu. Hôm đó, tôi ở lại nhà Đóa Lạp ăn cơm trưa, buổi chiều Yến Tử gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi cùng cô đi tập thể dục thẩm mỹ, không biết trong lòng nghĩ gì mà tôi lại viện cớ không đi với cô được, ở lại chỗ của Đóa Lạp xem thi đấu bóng đá. Đóa Lạp ôm một chú chó bông ngồi cạnh tôi, mắt mở to nhìn tivi như đang suy nghĩ gì đó, tiếng gào thét náo nhiệt khi vào trận đấu cũng không lay động được cô. “Hồi đó, em và Leo cũng thường ngồi với nhau cùng xem tivi như thế này…” Thấy cô khóc tôi đau lòng quá. “Đóa Lạp, em cứ thỏa sức khóc một trận đi!” “Vị Nùng!” Đóa Lạp gục trên vai tôi, khóc to lên.

 

Tôi đã lớn đến thế này rồi, nhưng đó vẫn là lần đầu tiên bị nước mắt con gái thấm ướt cả vai. Thời khắc đó, tôi cảm thấy mình vừa mạnh mẽ, nhưng cũng rất đau thương. Về sau, tôi thường đến thăm Đóa Lạp, cô ấy cần tôi hơn Yến Tử.

 

*

 

Đối với Đóa Lạp mà nói, đó lại là một đêm cô đơn và đau khổ. Cô kiên nhẫn chờ đợi cuộc điện thoại quốc tế không bao giờ được gọi đến, gió mạnh bão dữ bên ngoài đập điên cuồng vào chấn song cửa sổ, tạo nên thứ âm thanh vô cùng đáng sợ. Cô gọi điện thoại đến cho tôi, chẳng nói lời nào, chỉ khóc không ngừng. Cũng may Yến Tử đã đi công tác xa, điều này khiến tôi chẳng ngần ngại gì mà lao ra khỏi cửa, đến cả ô che mưa cũng không kịp mang. Trong chớp mắt khi vừa mở cửa ra, Đóa Lạp đã nhào vào lòng tôi. Tôi không nhúc nhích, lại một lần nữa nước mắt cô thấm  ướt đẫm vai tôi, đôi môi run rẩy của Đóa Lạp kề sát môi tôi. Tôi không kịp nghĩ xem hành động này của cô là sự trả thù sau khi bị thương tổn, hay đó là sự cần thiết bức xúc dồn nén bấy lâu, chỉ ôm cô vào lòng thật chặt… Tôi mong muốn xiết bao gió mạnh trong đêm nay không ngừng thổi, mưa lớn không ngừng rơi, như vậy mới có thể làm xáo trộn mọi cảm giác của tôi, cho rằng đây là ngày cuối cùng của thế giới, tìm một lý do nào đó cho sự phóng túng của bản thân mình. Nhưng, gió vẫn phải ngừng, mưa vẫn phải ngớt, mặt trời vẫn phải mọc, ban mai đẹp đẽ chiếu qua màn cửa sổ ngưng đọng trên chiếc giường lộn xộn, tôi và Đóa Lạp đã tỉnh dậy từ lâu, nhưng lại không dám trở mình, càng không dám nhìn đối phương một cái, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Đóa Lạp ôm váy ngủ chạy vào nhà vệ sinh, tôi biết cô muốn cho tôi thời gian để mặc lại quần áo. Nhặt từng chiếc từng chiếc áo vung vãi trên đất lên, tôi biết có một thứ mà tôi mãi mãi không thể gom lại được, đó chính là tình bạn mà trước kia chúng tôi luôn cùng nhau trân trọng giữ gìn.

 

Nó đã vỡ nát rồi. Tôi lặng lẽ rời khỏi đó, đến cả lời chào tạm biệt cũng không nói. Đó chính là quãng thời gian tôi phiền muộn và khó chịu nhất. Tôi không ngừng nguyền rủa mình, cảm thấy bản thân còn không bằng loài heo chó.

Vào một buổi tối, khi cùng các bạn đồng nghiệp uống rượu, chỉ vì một lời nói đùa của đối phương mà tôi đã tức giận không kiềm chế nổi, hất tung cả bàn nước lên. Câu nói đó là “vợ của bạn không được cướp”, nó như một con dao sắc nhọn cứa vào tim tôi, khiến tôi thấy đau không tả xiết.

 

Đêm đó, tôi một mình đến quán rượu, ở đó tôi lại uống rất nhiều. Một giờ sáng, nhân viên phục vụ đến nói với tôi, quán sắp dọn dẹp vệ sinh rồi, thế là tôi lắc lư loạng choạng đứng dậy. Ra khỏi quán rượu, tôi đi thẳng vào trong cảng. Lúc này tôi đành phải thừa nhận rằng, tôi đến quán rượu này không vì mục đích nào khác, chính là vì Đóa Lạp sống trong khu cảng đằng sau quán rượu này.

 

Đêm ấy chẳng có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Đóa Lạp mở cửa cho tôi, dìu tôi vào nhà, rót cho tôi ly nước nóng, sau đó vào nhà bếp nấu cháo đường đỏ.

 

Húp xong bát cháo đường đỏ ấm nóng, tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Từ đó về sau, mỗi lần tôi phải ra ngoài uống rượu ngoại giao đều ghé về chỗ Đóa Lạp. Tôi lúc đó đang được cân nhắc đề bạt, ngày nào cũng phải đi xã giao, có lần một đêm phải đến mấy nhà hàng. Trong hành trình phấn đấu vất vả đầy thử thách ấy, tôi mong muốn biết bao buổi sáng sớm có được một bát cơm thơm mềm, mong muốn đêm khuya trở về có được một bát mì thịt gà nóng hôi hổi. Ở chỗ Đóa Lạp, những nguyện vọng rất lâu rồi vẫn tồn tại trong lòng tôi đến đáng thương này đã được thực hiện.

 

Lần nào tôi đến chỗ Đóa Lạp cũng đều là đêm khuya, hơn nữa còn say khật khưỡng, rất dễ dàng trở nên hư hỏng vì rượu. Nhưng tôi không biết năng lực tự khống chế mình từ đâu đến, trước sau vẫn chưa từng làm điều gì thất lễ. Đóa Lạp cũng chưa từng có cử chỉ mờ ám nào. Tôi và Đóa Lạp làm như vậy giống như để hồi phục lại tình bạn mà trước đây chúng tôi từng có, hay cũng như chứng minh bản thân không hề làm điều gì nông nổi.

 

Hôm ấy Đóa Lạp mua cho tôi hai con cá vàng quý giá và một bể cá làm bằng đá cẩm thạch. Khi ánh mặt trời chiếu rọi khắp căn phòng, tôi thấy những con cá đang bơi lượn vui vẻ, liền nghĩ đến hai con cá trong phòng vệ sinh cẩu thả dơ bẩn ở nhà Yến Tử, tôi đã rất lâu không nhìn thấy chúng nó rồi.

 

Chiều hôm ấy, tôi trở về chung cư của Yến Tử. Mở cửa ra, tôi thấy ở ngưỡng cửa một đôi giày đàn ông vô cùng thời trang, âm nhạc dậm dật từ bên trong vọng ra. Tôi cẩn thận áp vào cánh cửa, nhìn thấy Yến Tử và một người con trai đang khiêu vũ quay cuồng trong phòng khách, người đó chính là Đại Vi kỹ thuật khiêu vũ cao siêu ấy. Tôi lẳng lặng lùi về phía cửa, cẩn thận đóng lại.

 

Buổi tối, tôi lại đến chỗ Đóa Lạp. Tôi nói với cô: “Chiều nay anh về nhà Yến Tử, muốn thăm hai con cá xem thế nào, nhưng lại thấy một tên con trai trong nhà.” “Nếu như em đoán không lầm thì, người đó chắc là anh chàng dạy nhảy tên Đại Vi.” “Sao em biết?” Đóa Lạp trầm mặc hẳn, lặng lẽ nói: “Đó là ngày em đau khổ nhất trong đời, hôm đó em gọi điện thoại cho Leo, nghe thấy tiếng một người con gái. Em cảm thấy mình rất thất bại, không muốn anh và Yến Tử tỏ ra đồng tình với mình, nên em muốn tìm một nơi yên tĩnh để tự chữa lành vết thương. Khi em đã tìm được nơi ở, trở lại nhà Yến Tử để thu dọn đồ đạc, lại nhìn thấy Yến Tử và Đại Vi trên giường.

 

Yến Tử hoàn toàn không hoảng hốt, cũng không yêu cầu em phải giữ kín miệng, sự trầm tĩnh lạnh lẽo của cô ấy làm em dường như thấy được cảnh Leo nằm vật lên trên người cô gái đó, sau đó vẻ mặt đầy vẻ bình tĩnh nhìn em đang bước đến gần. Vẻ đẹp và chỗ đáng quý nhất của tình yêu chính là ở sự thuần khiết, nhưng tại sao có quá nhiều người như thế lại đang phản bội chính người yêu của mình, hơn nữa còn không lấy làm hổ thẹn vì điều đó? Trong mắt em, anh là một người đàn ông rất ưu tú, có điểm nào không bằng tên vũ công đó chứ! Ai cũng biết, hắn luôn trưng bộ mặt và trình độ nhảy tuyệt vời ra để làm xiêu lòng các bà các cô, nhưng một tên đàn ông có phẩm chất tồi tệ đó mà Yến Tử cũng thích được. Cũng như thế, Leo ở nước ngoài vì muốn giải quyết vấn đề sinh lý, cũng có thể lên giường với đĩ. Em không biết trên thế gian này có còn tình yêu chân thật hay không. Có thể là vì em biết được Yến Tử đã chà đạp tình yêu của anh, cho nên cái đêm mưa gió đó em đã giữ anh ở lại.”

 

Cuối cùng Leo cũng sắp về nước, tôi thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị rời khỏi nơi đó. Lúc dọn dẹp lại phát hiện ra toàn bộ đồ đạc của mình đều ở chỗ Đóa Lạp. Còn nhớ khi ấy dọn đồ ra khỏi chung cư của Yến Tử, tôi đã mang tất cả đồ đạc đến công ty. Nào ngờ đâu, ngày nào cũng gần như đem toàn bộ đồ đạc đến nơi này.

 

Nhấc va li ra đến cửa thấy Đóa Lạp trở về, cô nhìn tôi, lặng lẽ nói: “Anh muốn đi, em không giữ anh lại, nhưng có một chuyện em muốn nói anh biết, nửa năm trước, em đã chia tay với Leo rồi, có lẽ em là một cô gái cố chấp đến mức ngang ngược, nhưng em nhất quyết không thể giữ lại một tình yêu đã bị vấy bẩn.”

 

Tôi đặt hành lí xuống, nói với Đóa Lạp: “Có một chuyện, anh cũng muốn nói em biết, hôm mà anh trở về chung cư của Yến Tử, thấy cô ấy trong vòng tay một người con trai khác khiêu vũ, anh hoàn toàn không tức giận, giống như vào nhầm phòng của người khác, bèn rời khỏi nơi đó không một tiếng động. Anh không nổi giận, chính là vì anh đã có một tình yêu khác, người đó chính là em.”

 

Yêu bạn gái của bạn mình, cần có lòng can đảm. Sự can đảm này xuất phát từ tình yêu chân thật. Hôm Leo về nước, tôi dẫn theo Đóa Lạp đến sân bay đón cậu ta./.

 

Người dịch: Đỗ Mai Quyên.

Đỗ Mai Quyên
Số lần đọc: 2529
Ngày đăng: 31.07.2009
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Truyện ngắn ngắn – 21 - Đỗ Ngọc Thạch
Hội làm ma - Khôi Vũ
Đêm làng Trọng Nhân - Sương Nguyệt Minh
Café Đắng - Trang Thanh Trúc
Có những mùa trăng - Mang Viên Long
Chữ ký - Phùng Văn Khai
Chuyện xảy ra trong một giờ - Kate Chopin
Mảnh vườn tạp - Nguyễn An Cư
Lão Hạp - Huỳnh Văn Úc
Truyện ngắn ngắn – 20 - Đỗ Ngọc Thạch