Khi cậu trưởng phòng hành chính đến đưa giấy mời, ông đã mỉm cười hỏi:
- Bộ hôm nay rảnh rang lắm hay sao mà tới cái giấy mời cũng đích thân cầm lên cho tôi vậy?
- Dạ... công việc cũng vẫn bộn bề lắm chú Hai à... - Cậu trưởng phòng trả lời - Nhưng... đây là một giấy mời đặc biệt... Dạ... Giấy mời của Sở Khoa học Công nghệ... Xin chúc mừng chú Hai...
- Ồ! Chuyện gì vậy?
- Dạ... Bên đó mời chú Hai tuần sau đi nhận giải thưởng sáng tạo khoa học.
- Ủa! Tôi gửi tham gia công trình gì vậy kìa?
- Dạ... chú Hai trăm công ngàn việc nên quên đó thôi... - Cậu trưởng phòng đẩy tờ giấy mời đến vị trí tốt nhất để thủ trưởng nhìn rõ - ... Dạ... Là công trình sáng tạo phần mềm quản lý khách hàng đó chú Hai. Bởi vậy cô Thu Huệ kỳ này cũng cùng được nhận giải thưởng với chú Hai...
- À... tôi nhớ ra rồi...
Còn lại một mình trong phòng giám đốc, ông nhìn đăm đăm vào tờ giấy mời đánh theo kiểu công văn trên giấy trắng A4. Đúng là công trình sáng tạo "phần mềm quản lý khách hàng" đã được chấm giải A. Ông nhớ lại là khi ký duyệt cho phòng kỹ thuật thực hiện đề tài này, ông đã nói thêm với cô Phó Phòng Thu Huệ: "Nhớ ghi thêm tên chú vô nhóm tác giả nha!".
Bất giác ông nhìn qua phía bàn đặt cái máy vi tính của mình. Cái máy được trang bị cách nay hai năm khi ông vừa tròn sáu mươi tuổi, vừa đúng tuổi hưu và đã chuẩn bị tinh thần về nghỉ. Ông đã giới thiệu người thay thế mình nhưng cấp trên yêu cầu ông tiếp tục làm việc cho hết khóa Hội đồng nhân dân, cũng để kèm cặp thêm cho người kế nhiệm trước khi bàn giao. Luật công chức quy định độ tuổi hưu, nhưng trường hợp của ông là ngoại lệ.
Thật lòng, ông rất muốn tiếp cận với phương tiện hiện đại như vi tính. Nhưng có lẽ tuổi tác đã bào mòn trí nhớ của ông. Những cái lệnh bằng tiếng Anh quá phức tạp và vượt ngoài khả năng tiếp nhận khiến ông luôn có cảm giác sợ hãi khi ngồi trước máy. Cuối cùng, sau gần nửa năm, rồi ông cũng nhớ được cách thức mở máy, nhập văn bản. Bộ máy có cả máy in, máy quét ảnh, đều là loại cao cấp, nhưng có bao giờ đích thân ông sử dụng. Tiếng là máy đã hai năm nhưng bảo đảm là nó vẫn còn mới 99%. Thế đó, thế mà trước mắt ông lúc này là tờ giấy mời đi nhận giải thưởng sáng tạo một phần mềm tin học! Ông ân hận là đã không cương quyết bảo cô Thu Huệ gạch tên mình ở phần đồng tác giả... Thật khó nghĩ.
*
Ông đến dự lễ với bộ vét màu kem. Mấy năm nay, dự lễ lộc nào ông cũng mặc bộ này cho hợp với mái tóc đã bạc trắng của mình. Cái bằng chứng tuổi già ấy dẫu sao cũng không nổi bật lên khiến mọi người chú ý như khi ông mặc bộ vét màu xanh đậm trước kia.
Trong lúc tác giả thực sự của phần mềm tin học, cô Thu Huệ tuổi trẻ tài cao và tâm huyết với nghề vui vẻ chuyện trò với bạn bè trang lứa ở một góc hội trường, thì ở phía trên ông cũng phải liên tục bắt tay những quan chức đến dự lễ, chúc mừng ông được nhận giải thưởng. Có người còn thốt lên: "Thật không ngờ anh Hai tuổi tác đã cao mà còn chịu khó nghiên cứu đến thế!". Chưa hết, một nhà báo còn ngỏ ý xin ông một cái hẹn riêng để tìm hiểu viết bài cho mục "Gương cầu tiến".
... Ban tổ chức xướng danh những tác giả đoạt giải A. Tất cả có năm người với bốn đề tài khác nhau. Ông đứng dậy, kín đáo vuốt phẳng ống quần trước khi rời khỏi chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên để tiến lên sân khấu. Ông đứng cạnh cô Thu Huệ, nét mặt nghiêm trang. Gì chứ những việc như thế này ông rất có kinh nghiệm. Phải chuẩn bị từng tư thế sẵn sàng để khỏi bị "phô" khi xuất hiện trên một tấm ảnh đăng báo nào đó. Ông bắt tay Phó chủ tịch tỉnh và nói cảm ơn khi nghe câu "Chúc mừng anh Hai". Rồi ông lần lượt nhận Giấy chứng nhận được lồng trong khung kính, cái khánh hình ô van có gắn tên ông bằng vàng dát mỏng, lại có cả một bó hoa tươi thật lớn.
Ông liếc qua phía cô Thu Huệ, thấy cô gái cũng đang lúng túng như mình trước ba món vật trong đôi tay. Nhìn về phía trước mặt, dưới sân khấu, mấy tay nhà báo đang lăm lăm máy ảnh chờ chụp. Mới đến người thứ hai nhận giải, ánh đèn máy ảnh đã nhóa lên liên tục. Ông đã nghĩ ra cách làm thế nào cho mình sẽ có một bức ảnh như ý nhất. Phó chủ tịch tỉnh phát xong các giải thưởng, bước tới đứng chen vào sát bên ông và vỗ tay để chụp ảnh lưu niệm, những tiếng vỗ tay cũng vang lên khắp hội trường. Ông biết đây là thời điểm "săn ảnh" tốt nhất của các tay nhà báo. Ông dùng tay trái ôm khung kính giấy chứng nhận phía trong, cái khánh vàng phía ngoài, còn tay phải thì giơ cao bó hoa khỏi đầu, miệng nở một nụ cười thật tươi. Những ánh đèn nhóa lên, gần như cùng một lúc.
Ông rơi vào tâm trạng phấn khởi khó tả. Dù sao thì cuộc đời ông cũng đã có một cái hậu quá vui vẻ. Ông hạ cánh tay cầm bó hoa, quay qua phía Phó chủ tịch. Ông vừa nảy ra ý định tặng lại bó hoa cho vị lãnh đạo tỉnh. Bất ngờ bó hoa vướng vào cái khánh vàng. Ông hoảng hốt vươn những ngón tay của bàn tay trái để giữ cái khánh. Nhưng không kịp nữa rồi, cả cái khánh và khung kính giấy chứng nhận cùng tuột khỏi tay ông, rơi xuống sàn sân khấu. Có tiếng ai đó kêu lên thảng thốt...
Tim ông đập liên hồi. Mặt ông có lẽ đã tái lại. Ông nhướng mắt nhìn xuống chân mình...
May quá, cả cái khung kính lẫn cái khánh vàng đều không sao cả. Lớp kính phía ngoài cả hai món vật vẫn còn nguyên không bị vỡ. Chỉ có một hư hỏng nhỏ: dòng chữ họ tên được dát vàng của ông dưới dòng chữ "Giải A sáng tạo khoa học" bị bong ra khỏi vị trí của nó./.
28-12-2006