Tên của tập thơ “Trên Tất Cả Đỉnh Cao Là Lặng Im” do NXB Văn Hóa Sài Gòn liên kết với thư quán Hương Tích phát hành vào giữa năm 2009; đây có thể xem tập thơ tái bản tại Việt Nam, vì trước đó vào năm 2000 tập thơ đã xuất hiện tại Hoa Kỳ do Viên Thông xuất bản; với lời mở của Phạm Công Thiện: “sau bao nhiêu năm mình mới trông thấy: những gì vẫn còn lại và những gì bị xóa mất”, “ Tôi đã bỏ quên đâu mất rất nhiều bài thơ của mình trên 35 năm lang thang lưu lạc khắp thế giới; tập thơ này chỉ còn lại những gì vẫn còn lại với sự Lặng Im hiu hắt nào đó trên cao…”. Ấn bản tại Việt Nam vẫn giữ nguyên văn và đầy đủ so với ấn bản tại Hoa Kỳ, chỉ khác là lần tái bản có lời dẫn của nhà thơ thiền sư Tuệ Sỹ: “Như huyễn tượng, như chiêm bao, như thành phố giữa hư không, cũng vậy, những gì xuất hiện, tồn tại, rồi hủy hoại.
Kể từ tập thơ đầu “Ngày Sanh Của Rắn” của Phạm Công Thiện do NB An Tiêm xuất bản năm 1966, thì “Trên Tất Cả Đỉnh Cao Là Lặng Im” là tập thơ thứ hai. Tập trước chỉ có 1 bài được đánh số thứ tự La Mã mỏng manh, nhưng mông mênh; tập 2 hiện hữu trên 100 bài hoành tráng lại qui hồi một điểm cô đơn lớn. Năm 1966 đi về “mưa chiều thứ bảy tôi về muộn/ cây khế đồi cao trổ hết bông”, năm 2000-2009 lại bôn ba đi đi “bôn ba ngoài vạn dặm/ cũng chỉ một trăng rằm/ bao nhiêư là hố thẳm/ xoáy về nốt ruồi đậm”, tuy vậy bôn ba để về lại “mười lăm tỷ năm qua/ từ vạn triệu thiên hà/ bây giờ ta mới tới/ gặp lại em hôm qua”. Ha ha. (Vũ Trọng Quang)
Và đây, hãy nhìn Phạm Công Thiện “Đi”:
Đi
Đã đi thì đã đi rồi
Thượng phương trùng điệp thấy gì nữa đâu
Hạ phương ngày tháng bể dâu
Sắt son tình cũ phượng cầu túy hương
Có còn gì nữa mà thương
Buổi trưa nằm ngủ thấy nường năm xưa.
Đã đi rồi đã đi chưa
Thượng phương lụa trắng đong đưa giữa trời
Đã đi mất hẳn đi rồi
Hạ phương tịch mịch trùng khơi phong kiều
Chuyển hình trên đỉnh cô liêu
Lửa bay thành ngọn hồng điều mật ngôn
Đại Huyền biến ngưỡng triêu tôn
Tiền thân Tây Tạng nhập hồn chiêm bao
Án nga nga nẵng bạch nào
Một luồng sáng rực chiếu vào trái tim
Năm nàng thiên nữ tôn nghiêm
Trùng quan ngũ sắc ứng điềm tán không
Án Đa La tịch mịch hồng
Mười phương xuất hiện những đồng sinh thiên
Bát Nhã là gái thiên tiên
Khoan thai cởi áo mây hiền trên cao
Gió lùa thơm tóc tơ đào
Thập bát Không Định tiêu dao tiếng đàn
Trời mưa chim ngủ trên ngàn
Sắt son tình cũ nước tràn sang sông
Đã đi rồi có đi không
Thượng phương trùng điệp cỏ hồng thúy hương
Đi đâu mà lại lên đường
Hạ phương còn gặp cô nường năm xưa
Đã đi rồi đã đi chưa
Sắt son triều ngưỡng tình xưa hiện về
Phượng cầu ngũ lĩnh sơn khê
Một bông hồng nở bốn bề lặng im
Năm nàng tiên đậu vào tim
Âm nhập dương khởi lim dim xuất thần
Nhập định tam muội tần thân
Trở về động cũ như lần gặp xưa
Đã đi rồi đã đi chưa
Đền thiêng triệu ngưỡng người xưa kiếp nào
Tình bay lên nóng trăng sao
Gió lùa thơm tóc cô nào năm xưa
Đã đi rồi đã đi chưa
Thương phương lụa trắng đong đưa giữa trời
Đã đi mất hẳn đi rồi
Hạ phương tịch mịch bỏ đời biệt tăm.
Phạm Công Thiện