Sáng hôm ấy Thìn đến cơ quan sớm hơn thường lệ. Đẩy vội chiếc FX cáu cạnh vào nhà xe ở góc sân bên trái, anh ta hấp tấp lấy cặp da, bước nhanh về phía phòng làm việc.
Tạp vụ Yến đang quét dọn trước cửa hội trường cười hơ hớ bảo ông Thìn đến sớm thế này chắc sắp bão to !
Ở cơ quan Thìn ngại nhất bà này. Tuy kém Thìn mấy tuổi nhưng lại có thâm niên vào bậc lão làng, từng phục vụ qua năm đời sếp. Không bằng cấp, chẳng chuyên môn nghiệp vụ, lại chanh chua cạnh khoé nhưng chưa ai dám đặt vấn đề giảm biên thị. Người ta kháo nhau rằng bà Yến cứ như ma xó, việc riêng tư, chơi bời giăng gió của ai cũng tường tận ngọn ngành. Có lần sếp Mão, tiền nhiệm của sếp Long bây giờ từng dọa đuổi chỉ vì trong toa lét cạnh phòng làm việc của ông lại đặt một cục xà bông LIFEBUOY xoàng xĩnh. Mà sếp Mão vốn quen dùng xà bông Fa, rất ghét mùi LIFEBUOY khử trùng. Tạp vụ Yến chẳng hề sợ hãi mà bình thản nói một câu đầy ẩn ý : “Em tưởng cô Loan vẫn thích dùng Laiboi”.
Sếp Mão tái mặt, giật mình nhìn quanh. Thấy không có ai gần đấy sếp mới nhăn răng cười xoa dịu.
Tôi đùa cô một chút thôi, thông cảm nhé ! Có chục lon nước ngọt hôm trước tiếp khách vẫn còn, cô nhớ mang về cho các cháu uống !
Sếp Mão nghỉ hưu. Lúc rỗi rãi đám phụ nữ ngồi buôn dưa, vui miệng Yến cười hơ hớ mà kể rằng đã được tận mắt chứng kiến những lần sếp vật lộn với cô Loan kế toán trong phòng làm việc vào các buổi tối ký duyệt chứng từ sổ sách. Mà cái cô Loan ấy có thân hình rất chi là bốc lửa ! Da thịt cứ là trắng nõn nà, chân dài như chân sếu ! Còn bộ ngực thì nần nẫn như miếng thịt bê, sếp không xin chết mới là chuyện lạ ! Nghe nói trước khi nghỉ hưu sếp Mão đã giúp cô Loan chuyển sang công ty liên doanh, lương tháng vài trăm đô. Đời đàn bà có được cái món tỉnh tình tinh thơm tho như thế chẳng mấy lúc đổi đời. Cái của chị em mình bụi bậm nhếch nhác, đến thằng chồng còn chán, sao dám mơ chàng nọ ông kia …
Nghe những chuyện tào lao trên trời dưới biển ấy, không chỉ sếp mà khối người giật mình thon thót. Dẫu chưa một lần lọt vào các giai thoại của tạp vụ Yến, nhưng cũng chẳng dại làm mất lòng thị. Thìn quay lại giơ tay vẫy, nhăn nhở cười rồi mở khóa lao tới bàn làm việc tìm chiếc phong bì đựng năm trăm ngàn đồng. Đây là khoản hoạch tài kiếm được từ buổi họp thay sếp cuối tuần trước.
Thật ra chuyện dự họp nhận phong bao cũng là bình thường. Riêng trường hợp của Thìn đặc biệt hơn nên muốn giữ kín. Cũng là một cách phòng xa chuyện ghen ăn tức ở. Thìn chẳng phải là kẻ ngộ nhận. Anh ta biết rõ phòng nghiệp vụ có bốn người, mình nhẹ cân về kiến thức hơn cả. Trưởng phòng Đỗ Mùi học vị pờ-tờ-sờ, nay đổi thành tiến sĩ, có kinh nghiệm lâu năm, Thìn chẳng dám so bì. Ngay cả cậu Quang, cô Phượng mới tốt nghiệp đại học vài năm phó phòng Thìn vẫn phải bái phục. Họ sử dụng vi tính thông thạo lại có chứng chỉ “xê” Anh văn. Còn Thìn nguyên là giáo viên sử địa ở miền núi hải đảo, nhờ khôn ngoan chạy chọt mới được nhận về cơ quan giữ ghế phó phòng. Kiến thức đã rỗng lại lười nhác nên Thìn khoái ngồi quán chơi bài hơn ngồi phòng ngâm cứu. Được cái nhũn nhặn mềm mỏng, biết người, biết ta nên trên yêu, dưới chẳng ghét. Có lần trưởng phòng Đỗ Mùi bỗ bã nói rằng nhất lé, nhì min …, ông Thìn thuộc loại hàng đầu trong tứ quái, khôn ranh biến báo hơn người là phải ! Đồ ác khẩu, cứa đúng vào nỗi đau cố tật của người ta. Ai chẳng biết Thìn bị lé mắt, nhìn sang phải thấy bên trái. Với người khác chắc chắn lành làm gáo, vỡ làm muôi. Nhưng Thìn chỉ cười hề hề gãi đầu bảo em còn thua bác xa. Nhẫn đến thế ở cơ quan này chỉ có Thìn là một. Đã nhẫn nhịn lại ngoan nết nên sếp lớn coi Thìn như người nhà, thường nhờ Thìn đưa đón cậu con trai nhỏ tuổi đi học khi sếp bà bận việc, hoặc nhờ Thìn dự họp thay sếp ở những hội nghị không mấy quan trọng. Sếp bảo, do kiêm nhiệm nhiều chức vụ, hội họp chạy sô, buộc phải trưng dụng cán bộ phòng nghiệp vụ họp giúp. Dĩ nhiên là chẳng ai dám bàn cãi về chuyện này. Còn Thìn, người thường được trưng dụng lại rất khoái chí. Sau một vài cuộc họp thế chân sếp Thìn phát hiện ra rằng họp hành chẳng phải là việc đáng ghét như người ta tưởng. Trái lại, anh ta rất thích thú bởi đây là công việc hợp gu, đủ cả danh, lộc. Mới chiều thứ sáu tuần trước sếp có giấy mời dự cuộc họp đề nghị xét tặng danh hiệu nghệ sĩ ưu tú cho mấy ông nhạc công, đạo diễn ở địa phương. Vốn chẳng quan tâm tới chuyện sĩ siếc, sếp bèn cử Thìn đi họp thay. Nào ngờ hội nghị nhỏ mà phong bì lớn. Nhờ có một nhân vật cỡ bự trong danh sách đề nghị xét tặng nghệ sĩ ưu tú, đại biểu mời lại thu hẹp trong ngành nên cơ quan chủ trì mới phá lệ, nhét mỗi phòng bì một tờ bạc pôlime mệnh giá năm trăm ngàn đồng. Ngồi ở phòng lạnh mát rượi, giơ tay biểu quyết bốn lần, vỗ tay lốp bốp mấy cái, cuối cùng đến tiết mục nhận phong bì, hoan hỉ dẫn nhau ra nhà hàng dự bữa cơm thân mật.
Thìn được cái nết không bia rượu thuốc lá. Đến nhà hàng ăn vội miếng thịt gà nướng, nuốt nhanh tô bún rồi kiếm cớ rút lui. Anh ta tính, phải dấu phong bì tiền ở phòng làm việc trước khi về nhà. Đây là biện pháp hữu hiệu chống lại thủ đoạn quản lý túi chồng của bà xã.
Lúc Thìn về tới cơ quan đã hết giờ làm việc, chỉ còn tạp vụ Yến đang dọn phòng sếp với người bảo vệ mới ký hợp đồng. Thìn vào phòng rút phong bì ra ngắm lại lần nữa. Đích thực năm trăm ngàn đồng pôlime mới coóng, thơm phưng phức. Đang lúc phấn chấn Thìn quên cả quy định của sếp không cho phép cán bộ nhân viên ở lại cơ quan ngoài giờ hành chính. Ai muốn làm thêm phải đăng ký trước qua bộ phận văn phòng. Bấy giờ thành phố đã lên đèn, nhân viên bảo vệ sợ bị sếp mắng bèn xuống phòng nghiệp vụ giục Thìn về để khóa cổng. Hoảng quá, Thìn nhét vội phong bì vào ngăn tủ nhỏ dưới bàn làm việc. Cười xòa, nói mấy lời xin lỗi rồi đóng cửa phòng ra về. Tới nhà Thìn mới nhớ ra chưa kịp khép kín ngăn tủ tài liệu sau khi nhét phong bì tiền vào đó. Suốt hai ngày nghỉ cuối tuần Thìn luôn mang tâm trạng bất an vì sự vội vàng cẩu thả của mình. Ngộ nhỡ ai vào đó phát hiện ra thì sao ? Thìn vốn đa nghi, chuyện tiền bạc chẳng tin ai bao giờ, kể cả người vợ đầu gối tay ấp. Dẫu thị cũng thuộc hàng cao thủ, hở ra một cái là sục sạo túi chồng, nhưng Thìn vẫn đủ mánh khoé để lập được tài khoản riêng ở ngân hàng.
Cũng vì chuyện phong bì tiền nên sáng thứ hai Thìn phải đến cơ quan thật sớm. Đặt vội chiếc cặp da lên mặt bàn, Thìn kiểm tra ngay ngăn tủ. Đúng là cánh tủ phía dưới vẫn mở toang. Thìn hồi hộp ngồi thụp xuống nhòm vào ngăn tủ nhỏ thường chỉ để hai cặp tài liệu mỏng. Không thấy bóng dáng chiếc phong bì đựng tiền đâu ! Hoảng hốt, anh ta lôi tuột mấy cặp tài liệu ra ngoài, quờ tay sục sạo.
Tiền mất thật rồi ! Đau xót nhét tài liệu vào ngăn tủ, ngồi thừ trên ghế, đưa hai tay qua gáy bần thần suy nghĩ. Thìn nhớ rất rõ lúc người bảo vệ bước vào anh ta đã nhanh tay ấn phong bì vào ngăn tủ rồi mới đứng dậy khóa cửa phòng ra về. Năm trăm ngàn đồng, bằng một phần tư tháng lương phó phòng có thâm niên hai chục năm công tác không thể coi là khoản nhỏ. Thìn quyết định tìm lại lần nữa. Bật cả ba bóng đèn ống, xem xét toàn bộ ngăn kéo, gầm tủ .. vẫn không thấy tăm hơi chiếc phong bì đâu.
Anh ta bắt đầu nảy ý nghi ngờ có người lấy trộm. Ai có thể vào đây ? Theo quy định, bảo vệ cơ quan chỉ được giữ chìa khóa cổng, phòng họp, nhà xe. Tạp vụ quản lý chìa khóa phòng của ba sếp để dọn dẹp vệ sinh. Phòng nghiệp vụ có bốn chìa khóa giao cho bốn người cùng phòng. Nhưng hết giờ làm việc phải có sự đồng ý của bảo vệ mới vào được cơ quan. Thìn chạy ra hỏi bảo vệ để truy tìm kẻ trộm. Nhưng rồi anh ta lại thất vọng bởi người bảo vệ khẳng định rằng từ chiều thứ sáu tới sáng thứ hai không có ai đến cơ quan ngoài giờ làm việc. Vô lý! Chẳng lẽ có ma? Không thể tin ai được! Thấy tiền đứa nào cũng tối mắt!… Vừa lúc ấy cô Phượng bước vào lúng túng như người mắc lỗi.
- Chết thật, hôm nay em đi trễ hơn cả phó phòng ! Thìn ậm ừ không nói gì, vênh mặt ra phía ngoài. Thực ra thì anh ta đang chăm chú theo dõi từng chi tiết trên khuôn mặt cũng như thân thể Phượng. Hóa ra đôi mắt lé lại có tính năng vượt trội ! Anh ta nhìn rõ Phượng liếc về phía mình hai lần. Khuôn mặt trắng mịn. Lại mới dùng loại son môi sẫm màu như diễn viên Hàn Quốc. Còn cổ áo thì trễ xuống tận khe ngực. Đua đòi ! Vô duyên ! Nom kìa, cô ta đang đưa tay xuống cạp váy gãi gãi rồi chỉnh lại quần lót. Trông thì có vẻ nai vàng ngơ ngác nhưng bụng dạ cũng như người đời cả thôi ...
- Ấy chết ! Em chưa kịp quét dọn phòng. Phượng líu ríu đứng dậy tìm chổi. Thìn xua tay lắc đầu bảo khỏi cần em ạ, phòng vẫn sạch chán. Phượng chần chừ ngồi vào bàn. Là con gái, lại nhỏ tuổi nhất nên cô thường tự giác nhận phần tạp vụ trong phòng. Ngày mới về làm việc Phượng vẫn gọi trưởng phó phòng là chú, bởi họ hơn cô gần hai chục tuổi, đã kinh qua nhiều năm công tác. Sau thấy cậu Quang bằng tuổi mình nhưng vẫn gọi trưởng phó phòng là anh, Phượng mới thay đổi cách xứng hô cho dễ xử sự. Cô luôn tự coi mình là bậc hậu sinh, bảo sao nghe vậy. Nhìn vẻ mặt thất thần của phó phòng Phượng cảm thấy hình như đã xảy ra sự cố. Tự dưng đến cơ quan sớm nhất? Lại còn ngồi ủ rũ một chỗ như kẻ mất hồn ? Mà xưa nay phó phòng vốn là người vui vẻ xuề xòa?
- Ơ ! Sao không bật máy lạnh lên cho mát ? Mới sáng ra đã nóng bức quá trời!
Trưởng phòng Đỗ Mùi kêu lên, rồi tiến tới bàn làm việc ở góc bên trái, theo sau là cậu Quang. Thế là đủ cả bộ bốn ở phòng nghiệp vụ.
Phượng nghe trưởng phòng kêu nóng vội đứng dậy đóng cửa bật điện, mở máy lạnh. Rồi mỗi người một bàn, trước mặt là màn hình vi tính loang loáng ẩn hiện. Cậu Quang thường say mê chơi game cả buổi, bởi nhiệm vụ lập danh mục tư liệu lưu trữ đã hoàn thành từ lâu. Cô Phượng được giao việc đánh máy các văn bản viết tay, hoặc sao chép tư liệu cũ. Nhưng tám giờ vàng ngọc cũng chỉ sử dụng khoảng một phần mười, còn lại là việc tạp vụ linh tinh. Nếu dư thời gian thì đọc sách báo hoặc nghiên cứu mấy mẫu thời trang đang được chị em ưa chuộng. Phó phòng Thìn thường tới phòng làm việc chiếu lệ. Công việc chính của anh ta do sếp lớn chỉ đạo như đã nói ở trên. Người duy nhất có chút khả năng nghiệp vụ là trưởng phòng tiến sĩ Đỗ Mùi. Nhưng Đỗ Mùi là cái gai trong mắt sếp. Nhậu nhẹt liên miên. Uống rượu như nước lã. Ngang tàng lỗ mãng. Mày tao chi tớ với bất kỳ ai ở bất cứ nơi nào trong các bữa tiệc. Đó là chân dung phác thảo của trưởng phòng được coi là kỳ nhân, tiếng tăm, tăm tiếng lẫy lừng ở tỉnh lẻ.
- Đi công tác năm ngày, riêng tiền ngủ khách sạn gần triệu, vậy mà cha Long nó duyệt chi công tác phí có tám trăm ngàn ? Quân chó má !
Đỗ Mùi vừa đếm lại tiền vừa chửi bới, văng tục. Phượng sợ rúm người ngồi thu lu vào góc bàn. Quang rụt rè bảo theo chế độ hiện hành, tiền ngủ qua đêm chỉ được thanh toán chưa tới trăm ngàn.
- Thế tại sao cha Long nó đi ô tô cơ quan lại đem theo vợ con ra Hà Nội ăn chơi xả láng mà chẳng phải bỏ tiền túi đồng nào.
Cả phòng im thin thít, chỉ có tiếng máy lạnh kêu vo vo. Đỗ Mùi quay sang phía Thìn bảo rằng ông là đệ tử ruột, bưng bô điếu đóm cho sếp chắc là kiếm chác bổng lộc hậu hĩ …
Thìn đang để mắt theo dõi từng người nhằm xác định thủ phạm lấy cắp phong bì tiền. Nghe trưởng phòng chửi anh ta nhăn nhở cười.
- Bác cứ đổ oan ! Em đâu dám.
Vừa lúc ấy cậu Quang cúi xuống nhặt dép, ném mạnh vào góc tủ gần đó. Một tiếng va đập bật lên.
- Tiên sư con chuột nhắt này !
Quang xuýt xoa, cằn nhằn rằng nó chui vào giữa các tủ đựng tài liệu mất rồi ! Chắc là chúng xây tổ ấm ở đó ! Đã mấy lần lấy trộm bánh ở ngăn tủ dưới. Nhất định chúng nó có bầy đàn thê tử …! Phải di chuyển ba chiếc tủ tài liệu kia mới tóm được cái lũ chuột nhắt khốn khiếp ấy !
Trong lúc Quang đang hô hào diệt lũ chuột nhắt thì phó phòng cùng cô Phượng lại tỏ ra bối rối. Không ai hưởng ứng ý kiến truy tìm ổ chuột của Quang. Phó phòng Thìn là người lo lắng nhất. Anh ta đã biết thủ phạm lấy cắp phòng bì tiền chính là lũ chuột nhắt. Thìn nhớ lại, lúc ở nhà hàng đã dùng tay gỡ miếng thịt nướng rồi lau qua loa nên mỡ mới dính vào phong bì. Có thể bọn chuột nhắt ngửi thấy mùi thịt nướng bèn tha về ổ. Nếu cả phòng tìm ra phong bì tiền Thìn sẽ không đủ chứng cứ để nhận là của mình. Mà nếu nhận lại phải giải thích, sự việc sẽ thêm rắc rối . Tốt nhất là đợi lúc vắng tự tìm ra ổ chuột lấy lại số tiền đã mất. Nghĩ vậy, Thìn kiếm cớ bàn lui :
- Chuột nhắt vô hại, tìm ổ chuột làm gì cho mất công !
Cô Phượng lên tiếng hưởng ứng :
- Em sợ bọn chuột nhắt lắm ! Thôi, cứ kệ cho nó làm ổ rồi sẽ tự rút đi.
Không ai ngờ được rằng Phượng cũng có lý do riêng nên ngại truy tìm ổ chuột. Mới thứ tư tuần trước Phượng sơ ý, không kịp chuẩn bị cho sự cố chị em nên chiếc quần con bị dây bẩn đúng lúc đang làm việc, phải ra phòng vệ sinh thay. Đó là chiếc quần lót mới mua ở tiệm “Thời trang và hơn thế nữa” giá bằng một phần ba tháng lương cử nhân của cô. Quá xót tiền, không dám vứt bỏ, nên Phượng vò qua loa, vắt kiệt nước rồi gói mảnh giấy báo để tạm dưới chân bàn. Lúc về mải nói chuyện với mấy chị phòng hành chính nên bỏ quên. Khi tìm lại đã không thấy. Phượng nghĩ hay là mấy người trong phòng vô tình ném vào sọt rác, liền bới tìm tùm lum vẫn mất tăm. Bây giờ có thể hiểu được, chắc chắn lũ chuột nhắt phát hiện ra đã kéo về ổ làm bữa tiệc khao quân. Tìm được ổ chuột với chiếc quần con chềnh ềnh nằm đó, có mà mặt mo ! Cả phòng chỉ một đứa con gái chối cãi sao được. Bởi thế nên Phượng đã lên tiếng hưởng ứng Thìn, không truy cứu lũ chuột nhắt. Số phiếu nghiêng về phía tha bổng nhưng vẫn phải chờ người có vai trò quyết định là trưởng phòng.
Ban đầu Đỗ Mùi có vẻ thờ ơ với chuyện vớ vẩn này. Lúc nghe cậu Quang hỏi ý kiến, Đỗ Mùi vươn vai ngáp dài bảo tùy, thích thì cứ việc làm ! Quang quay ra hối thúc Thìn cùng cô Phượng giúp mình di chuyển tài liệu. Rồi cậu ta hăng hái đi tiên phong, xông vào bê cặp tài liệu trong chiếc tủ lớn. Đỗ Mũi toan đứng dậy giúp Quang, bất chợt dừng lại vì nghĩ đến chiếc phong bì có mấy chiếc bao cao su biến mất mấy tuần trước. Chẳng là đợt ấy Đỗ Mùi xuống cơ sở công tác, sau tiệc chiêu đãi đặc sản ông giám đốc chịu chơi tuyên bố khao năm vị khách quý món “Nhất dạ đế vương” ở một khách sạn sang trọng. Để tỏ lòng ngưỡng mộ tửu lượng Đỗ Mùi ông giám đốc ấn vào tay chiếc phong bì màu hồng ghi dòng chữ : “Thân tặng ngài Tiến sĩ ĐM”. Phía dưới còn chua thêm một câu : “Ta ban cho bảo bối để thỏa chí khám phá vẫy vùng nơi núi đồi hang động kỳ bí”. Mở phong bì thấy mấy bao cao su “OK”, Đỗ Mùi chửi đổng một câu, nhét phong bì vào cặp rồi lên xe máy bỏ về. Hôm sau đến cơ quan mở cặp thấy chiếc phong bì bèn ném vào góc tủ. Ông giám đốc nọ thấy Đỗ Mùi chạy làng đã nhắn tin qua điện thoại nguyền rủa : “Đích thị lại cái. Vì thiến mà không sót …”. Nhớ lại chuyện ấy Đỗ Mùi đã có lần bới tủ tìm chiếc phong bì có bao cao su để huỷ đi cho đỡ phiền toái. Thế nhưng lật hết các ngăn tủ vẫn chẳng thấy chiếc phong bì tệ hại kia. Nhân việc Quang phát hiện bọn chuột nhắt, Đỗ Mùi suy diễn chiếc phong bì “OK” đã bị lũ chuột nhắt lôi đi. Nếu tìm được ổ chuột, chiếc phong bì đựng bao cao su có ghi rõ danh tính trưởng phòng sẽ trơ ra đó, thật là phức tạp. Tốt nhất là dẹp bỏ vụ này. Nghĩ vậy Đỗ Mùi nghiêm giọng tuyên bố:
- Đang giờ hành chính cả phòng xông vào việc bắt chuột không ổn ! Thôi bỏ qua, ai làm việc nấy.
Lúc ấy tạp vụ Yến đang dọn ở gần cửa ngứa miệng xì một tiếng rồi nói rằng có là đứa dở hơi mới bỏ công sức ra truy đuổi bầy chuột nhắt. Ở cơ quan này chỗ nào chẳng có chuột. Trong nhà kho còn có chuột chũi, chuột cống to như con mèo, có giỏi thì vào mà bắt chúng.
Coi như vấn đề đã được giải quyết. Phó phòng nhăn nhở cười tâng bốc trưởng phòng cực kỳ sáng suốt ! Cô Phượng ngồi chăm chú nhìn vào màn hình vẻ mãn nguyện. Riêng cậu Quang vẫn ấm ức vì lũ chuột nhắt khốn khiếp mặc nhiên được miễn tố.
Tưởng như mọi việc đến đó là xong xuôi. Thực ra suốt cả ngày hôm ấy phó phòng Thìn luôn suy tính giải pháp lấy lại chiếc phong bì tiền đang nằm trong ổ chuột nhắt. Ngay cả lúc nằm ngủ bên cạnh vợ anh ta vẫn lo lắng có thể tờ bạc mệnh giá năm trăm ngàn đồng bị lũ chuột đói biến thành đồ nhậu. Đúng là quân đạo tặc độc ác ! Thế mà từ trước tới giờ Thìn chẳng mấy quan tâm tới lũ chuột tham lam tàn bạo ấy. Bất chợt nghe tiếng chuột kêu chin chít ở góc phòng, Thìn tức giận chồm dậy. Trời ơi, khắp nền nhà lúc nhúc từng bầy chuột lớn bé các loại. Ơ kìa ! Có một tên chuột nhắt đang tha chiếc phong bì tiền của Thìn. Anh ta nhào ra, chồm tới vồ lấy chiếc phong bì ...
Nghe tiếng động rầm rầm vợ Thìn đang ngủ giật mình tỉnh giấc, bật đèn. Thị vô cùng hoảng sợ khi thấy chồng đang lồm cồm bò trên nền nhà, tay cầm chiếc phong bì mời dự đám cưới em trai của nhỏ bạn. Nghe chồng rên rỉ, cất tiếng kêu chin chít thị vừa sợ vừa buồn cười. Người đâu vô dạng, lại còn định giả bộ làm chuột nữa ! Thị cằn nhằn mấy câu rồi đỡ chồng lên giường tìm dầu nóng xoa những chỗ bầm tím. Lúc sau Thìn mới tỉnh, đau đớn nhận ra rằng anh ta vừa mới ngủ mê./.
VT - 2007