Một đêm rất nhớ Nguyễn Trãi.
I.
Nghẹn ngào âm vọng quốc âm
Nghe buốt vai tiếng cổ câm
Bụi đỏ bay rợp tiếng hát
Ngân một trời lá nhớ mầm
Mầm nhớ đất khi sương dậy
Niềm dư vang sắc gió lay
Rụng một kiếp trong một khẩy
Bay một phùa âm cát lầy
Đất ủ từng câu chuyện cũ
Tình thư ươm nụ ứa hồng
Trong sắc nắng âm vừa nhú
Tràn một bầy chim bến không…
II.
Nghẹn ngào âm vọng quốc âm
Mắt tre già ứa lệ câm
Bình vôi trắng hết tiếng nói
Nương chiều đồng rạ biếng nằm
Ngồi ngâm khẻ theo tiếng ốc
Tù và neo cơn gió khô
Tình tang tình lau oan khốc
Tang tình tang lau oán rồ
Gió khô hết chưa cồi mộng?!
Mà con trăng thơ dại hồng
Mà con rắn xanh lồng lộng
Mà con ngươi đỏ núi sông…
III.
Nghẹn ngào âm vọng quốc âm
Trời hoài thai một vết bầm
Đất thương tâm cơn nồng huyết
Gươm khua ma nghiệt rì rầm
Trào lên tiếng hú cố thổ
Chốn nơi nắng rung tượng số
Tượng thanh gió rít mái gầm
Trứng kêu tiếng cồng đang rộ
Đang rợp mấy mùa ly biệt
Lửa tê âm rộn bóng người
Hứng một bụm âm cuồng nhiệt
Nhắn gửi mấy lời xa vời…
IV.
Nhắn gửi mấy lời xa vắng
Trúc lưu sáo luyến niềm dài
Gió lay lắt hồn ngàn dặm
Dấu chân ai vạn cõi ngoài
Cõi sắc màu tê con chữ
Cõi thinh không tê máu rần
Một bè mây nâng gót lữ
Vườn khuya khóe hạnh trắng ngần
Ý biếc đâu cần chi tứ
Vạn Xuân trổ lộc đâm hương (*)
Thơ một phùa gom một nụ
Trời gầm đất rú cũng thường…
V.
Cũng thường hơn sáu trăm năm
Sá chi cái khẩy tay búng
Đụng nửa nhịp lục huyền cầm
Đá bầm gan ruột rì rầm
Đá bầm tủy óc sấm chẻ
Nguồn sương cội gió đầm đìa
Kìa Ức Trai cười rất nhẹ (**)
Rất thẳng lưng khi đầu lìa
Rất thanh thản khi máu vọt
Hừng đông chim hót thành Nam
Hừng đông chim bay đi trớt
Trang sách Bình Ngô nhắc thầm…
VI.
Cũng thường hơn sáu trăm năm
Sử kinh chép máu đằm đằm
Trúc đăm đăm màu lục biếc
Vì gió Côn Sơn rét căm
Vì chén nguyệt khôn nguôi nhớ
Bóng người đi lạnh một trời
Lạnh một niềm mây rờ rỡ
Phi Khanh tóc trắng không lời (***)
Vì réo rắt hồn đường sá
Bóng người đi là đá mòn
Mưa nguồn còn thương nắng cội
Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn…(****)
VII.
Nghẹn ngào âm vọng quốc âm
Ngửa lòng tay hứng hạt mầm
Nghiêng tai nghe núi trầm huyết
Trầm huyền thi đang cháy ngầm
Cháy ngún trời sâu đất cạn
Khí thiêng này đỉnh sọ tươi
Này tịch mịch trắng vô hạn
Tiếc chi tấc lưỡi hổ ngươi?!
Tiếc chi tấc lòng ưu ái
Ngọn triều Đông vẫn bạc đầu
Vẫn cầm canh trăng đầu bãi
Cuối ghềnh tâm sự về sau…
VIII.
Nghẹn ngào âm vọng quốc âm
Úp lòng tay nâng nhẹ cằm
Gió lay lắt tình vạn dặm
Rêu xanh nhớm rễ nhắc thầm
Mắt ướt niềm kia trống mái
Môi khô nổi nọ lạ quen
Đất ngu ngơ trời thơ dại
Lơ láo ca ngâm mắt đèn
Ngâm tràn thơ bay chói lói
Vút lên chín cõi hường hường
Dẫu biết lời không đủ gọi
Thơ không đủ gói niềm thương…
IX.
Nghẹn ngào âm vọng quốc âm
Một mình chơi một mình nhớ
Còn thở được thì cứ thở
Mần thơ cho vui cứ mần
Mần đắm đuối mần bồng bềnh
Mút sạch tủy xương chữ nghĩa
Chữ bập bùng nghĩa bập bênh
Hèn chi kinh hồn bạt vía
Hèn chi bụi bay bốn phía
Nghe như có tiếng la thầm
Bớ trời đất bất nhơn quá!!!
Chuyện đời ảo hóa mù câm…
1.2009
(*) Tên của nước Việt Nam thời nhà Lê.
(**) Bút danh của Nguyễn Trãi.
(***) Nguyễn Phi Khanh, cha của Nguyễn Trãi.
(****) Ca dao: Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn
Tào Khê nước chảy vẫn còn trơ trơ…