Ở CUỐI CON ĐƯỜNG
Với anh V.K
Ta lạc nhau ở cuối con đường
dù đã dìu nhau qua rất nhiều giông bão
hàng cây mùa đông cựa mầm, thay áo
sao mắt anh lại buồn?
Có phải hạnh phúc quá nhọc nhằn
trái tim anh thấm mệt
hay tình yêu ta đánh mất
trong những ngày bão giông?
Ở cuối con đường
ta tìm lại nhau âm thầm
xót đắng
đâu rồi chàng trai hào phóng
ngày xưa
đâu rồi thiếu nữ mộng mơ
cả tiếng sét ngang trời
choáng váng
ta đã bỏ quên trong dĩ vãng
Mù sương
Ở cuối con đường
ta đi ngược thời gian
hai mươi năm đủ làm nên số phận
có bao nhiêu mảnh thiên hà vỡ vụn
bao nhiêu vì sao vụt biến giữa trời xanh
Trong vô cùng có em và anh
ta vịn vào nhau ngược chiều cơn bão.
CƠN GIÔNG LÚC NỬA ĐÊM
Với anh V.K
Cơn giông đổ về lúc nửa đêm
sấm vỡ òa
mưa trút đá
cây lá vặn mình rên tơi tả
trời đất say cuồng giao hoan
Cánh cửa ngôi nhà đã bị giật tung
Em chợt tỉnh cơn mơ hái được chùm mây ngũ sắc
Mất điện, quờ sang bên không có anh
em run lên sống lưng lạnh toát
gào rú gió mưa át tiếng gọi thầm
ngơ ngác trong bóng đêm vây bủa
em như vừa sinh ra giữa buổi hồng hoang
mắt chưa mở được
chỉ nghe lao xao tiếng vọng trần gian
ngôi nhà giống con tàu đứt neo, dạt về cõi lạ
và em xa lạ với chính em
cố níu vào đêm
mong chạm hơi thở anh quen thuộc
thất lạc những ngón mềm, chới với hư không
Cùng ngọn nến hồng anh trở lại
hiện hữu trước em
cao lớn, bình yên, tin cậy
ánh sáng từ anh thánh thiện
giữa bão giông anh khép cửa ngôi nhà
neo giữ tình yêu
KHOẢNG CÁCH NÀY ĐÂU PHẢI VĨNH HẰNG
Tưởng nhớ anh V.K
Hằng đêm
em vọng một ngôi sao trên bầu trời đen thẳm
và tin đó là anh
hình như anh đã nhận ra em nên ngôi sao nhấp nhánh
em mở toang cánh cửa đón gió vào nh�
gió quấn em mê mải, hệt như anh trở về sau chuyến đi xa
em đưa tay với tìm trong khoảng trống
nghe máu dồn về ấm nóng
có phải anh vừa nắm tay em?
em sửa soạn chiếc gối mềm, dìu dịu hương thơm
anh hãy ngả mái đầu cho em nâng giấc
cho em thủ thỉ với anh những điều em ngộ được
lúc cô đơn
Hằng đêm, hằng đêm
em thức
đợi giây phút linh thiêng khi kịp thấy anh về
để không bao giờ em xao lãng vì những cơn mơ lạ
và anh không cô độc ra đi.
Em đợi anh, đợi anh
không chỉ thời gian một đời, một kiếp
ta tìm lại nhau suốt trăm ngàn năm
khoảng cách này đâu phải vĩnh hằng.