Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
851
123.135.716
 
Lòng hải lý – 5+6 (trích trường ca)
Đỗ Quyên

“Hãy sống như

những con tàu

phải lòng

muôn hải lý,

Mỗi ngày

bỏ

sau lưng

nghìn hải-cảng-mưa-buồn!”

 

Trần Dần

 

 

NĂM

 

Mẹ nằm xuống

Bằng chân của mình

con đi

những bước dài không điểm tựa

những lối đường không lượng định

Không nhìn ngó hai bên, không ngoái lại một lần

 

Nơi con đến địa chỉ vô tình

vô hình dáng phố nhà sông núi

Bàn tay mẹ ôm vòm trời

những ngón tay bất động ngừng vuốt ve thôi chỉ hướng

Sự an toàn con hưởng rất mông lung

nhưng con hiểu đó là điều thường trực

Không gọi mẹ

bến bờ ao ước

giấc mơ sống sượng

đỉnh phù hoa

Gặp lại mẹ ở những lần con cúi mặt

bùn nhòa chân trần

nước mắt chảy về tim

máu đổ theo chiều gió

Bàn chân xưa mẹ xếp sắp

đủ đi suốt mấy tầng địa chất

mấy tầng nhân cách

mấy tầng trần gian

Gió ngàn có thể làm khuất tầm nhìn của con

Bão đời có thể làm bóng dáng con mất

một đôi lần

 

Những túi hành lý xênh xang

không món đồ cuối cùng

không nút buộc cuối cùng

không bàn tay cuối cùng

 

Những bữa ăn phản kháng thực đơn

Đũa bát ghế bàn bạo động

 

Những chiếc giường là lô cốt đương nhiên

của bao ngày đêm đại bại

 

Những cuốn sách không phút giờ gập lại

trân trân nhận diện cuộc đời

 

Những cánh cửa phát biểu đêm ngày

dẫu không được mặt trời chỉ định

 

Những chai rượu rỗng hình hố huyệt

 

Những dòng thơ không thể chảy về đâu

 

 

Mẹ

Sẽ không nơi hạnh ngộ

cho con của mẹ

Mỗi người đưa thư có vài chục chìa khóa, vài tá túi ngăn, vài trăm địa chỉ và

vài trăm thông điệp

Con có những chặng đường, hải cảng, bến bờ và đôi lời mẹ dặn năm xưa

 

Con không là thành viên của những lứa đôi thuê nhà đảo theo mùa

hưởng khí hậu ngân hàng sex

rời đảo hải triều dollars

Họ

- khi rời bỏ khu nhà thuê mùa - người đàn ông thường đi trước

(Con không hiểu vì sao)

 

Mẹ

ở đâu

trên bàn thờ?

trong lưu ảnh gia đình?

 

Người đàn ông trở lại một mình

khi người đàn bà đi khỏi

làm con khóc cái ngày mẹ khóc

 

Hôm nay đảo

nóng như ngày mẹ vào trong đất

Hai nửa vòng quay

Thái Bình Dương sát muối

Ba chặng không hành

Ngàn đường đất

Sông mấy chục giòng xót

Một người con

dừng khóc

lại đi.

 

SÁU

 

Cái chết rình ta

- thợ săn rình hổ thọt

Biết vậy vẫn ra rìa rừng

Ta cất lời ca

hòa nhịp lòng

Ta kinh viện mang trên thi thể quan tài mở nắp

An thần niềm đau

Ta cách tân diễu cợt tử thần

nhẹ như đá tảng ngáng đường tráng sỹ

Chết phi lâm sàng với bác sỹ

là chết lâm sàng của kẻ làm thơ và của kẻ độc hành

Đường hẹp lại khi hành nhân nằm mãi

Những con thuyền thêm một chốn bơ vơ

Tiếng gọi đò lỗi nhịp

Hải cảng buồn hơn mưa

Đảo với biển để tang bằng cách khác

Mặc đất liền đã khóc cạn đường

Sống bên đảo và cùng biển thức

thì chết làm giấc mộng cuối cùng

Mây gió sẽ còn theo

Nắng thẳng tới hồn

Mặt trời không đổi mặt

 

Em

và những người đàn bà khác của tôi

thì sao?

 

Mỗi người đàn bà của tôi làm một con đường -

- Và em không ngoại lệ -

Tử thần

mọi nơi

toan tính

đặt tôi nằm lại lề đường

 

Bao lần

Tôi ôm mặt

trước tiền nhân quoắt trong mộ chí

vòm đất nâu cong không quá cổ chân

Mỗi nấm mồ mở dấu ngoặc đơn bé

Tôi hoài tưởng những đôi bàn chân đã là cặp gươm vạch sáng suốt dặm trường

đang thâm teo về hai chiếc đũa lệch

Bao nhiêu? Bao nhiêu

nhành hoa

hạt lệ

từ những người đàn bà của họ

rủ lên?

Cao sáng nhất trần gian

là những nấm mộ mồ côi thấp thắp tỏ đường dài

 

Chúng ta sẽ không hạnh ngộ,

tử thần kia

đừng đợi!

 

Mỗi người đàn bà của tôi làm một dòng sông –

- Và em không ngoại lệ -

Tôi đâu trôi hai lần

Bởi đã chết

chết một lần

trên đấy

Em là ai trong những người đàn bà đó của tôi?

Ai trong những người đàn bà đó của tôi là em?

 

Mỗi người đàn bà của tôi làm một ngôi nhà –

- Và em không ngoại lệ -

Đêm ngày nghỉ lại

Những ngôi nhà

các ô cửa sổ hát với sông, biển

cửa chính nói chuyện với những con đường

Tôi luôn mở những người đàn bà

Cái chết lẻn vào

những căn nhà tôi không thể đóng bảo hiểm với đời

 

 

Mỗi người đàn bà của tôi làm một bến tàu

mỏ neo cặp vú

bão xoáy rốn bằng

tàu tôi vẫn ụ

mù sương

khói phủ vành tang eo vịnh

mà em không là ngoại lệ

 

Mỗi người đàn bà của tôi làm một vòm trời

những lúc cánh rã mệt

toan đánh đổi sự hân hưởng vòm trời kế tiếp

bằng tiếng hót cuối cùng bên bụi mận gai

mà em không là ngoại lệ

 

Mỗi người đàn bà của tôi làm một sân ga

(kiểu Nguyễn Bính chia ly)

mà em không là ngoại lệ

trên cuộc hành khổ

 

Mỗi người đàn bà của tôi làm một nấm mồ

và em

không là ngoại lệ.

 

Đảo Vancouver, tháng 5-1997 (Tu chỉnh, tháng 8-2009)

Đỗ Quyên
Số lần đọc: 2778
Ngày đăng: 30.10.2009
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Cửa Sinh Tử - Võ Tấn Cường
trăng đầy - Nguyễn Giúp
Sợ - Nguyễn Trung Bình
Lạc khoản dưới thông - Trần Hạ Tháp
Nối những chữ buồn thành câu lục bát - Võ Quê
lãng mạn với Tây Ninh - Khaly Chàm
Đặt bày / Đêm / Bonsai / Tháp Bà Nha Trang - Tôn Phong
Thơ Lê Mai Thao - Lê Mai Thao
Dây leo xanh - Nguyễn Hữu Hồng Minh
Phác thảo ở bề mặt cuộc sống - Inrasara
Cùng một tác giả
Hôn - 2 (thơ)
Em (thơ)
Thai phu (truyện ngắn)
Ăn tim (truyện ngắn)
Thư về thơ (phê bình)