thói quen
sáng sáng tôi hay đến ngồi vào chiếc ghế ấy
nhâm nhi ly cà phê cứt chồn
đọc báo
nhìn cô chủ quán nở nụ cười hàm tiếu
chiếc ghế trở thành vật sở hữu của tôi
mùi cà phê cứt chồn trở thành mùi của tôi
những trang báo trở thành chữ nghĩa của tôi
nụ cười cô chủ quán trở thành tín hiệu ngày mới
có sáng
chiếc ghế đã có người đến ngồi
tôi ngơ ngác bỏ đi
có sáng
mùi cà phê không phải cứt chồn
tôi uống qua loa bỏ đi
có sáng
quán không tờ báo
tôi thẫn thờ bỏ đi
có sáng
cô chủ quán miệng im như thóc
tôi buồn buồn bỏ đi
có sáng
quán
cà phê
tôi
bỏ đi bỏ đi bỏ đi…
nhiều khi mắc cười tôi chất vấn tôi
vì sao con người cứ tự đánh lừa mình bằng những thói quen
không học nổi con sông biết thích nghi đổi dòng băng băng về phía trước?
7.7.2009
tôi đang ở đâu?
tôi đang ở đâu trong mảnh vườn trĩu nặng lời ru của mẹ sinh thành?
lời ru chấp chới ánh đèn dầu biến mất theo cánh cò cánh vạc
tôi đang ở đâu trên dòng sông thẳm xanh tắm gội tuổi thơ mình?
dòng sông bị bắn trọng thương bởi những viên đạn bọc đường lén lút
tôi đang ở đâu trong tim thôn nữ rụt rè đưa chân bước khỏi cổng làng?
trái tim lạc nhịp đánh vật xứ người trả lãi từng đồng đôla nhan sắc
tôi đang ở đâu trong lòng bạn bè xuống biển lên rừng?
họ marathon cơn khát sữa con thơ chống chọi từng phiên chợ đời lạm phát
tôi đang ở đâu giữa đô thị còn lưu dấu tổ tiên mở đất dựng đình?
láng giềng không nhớ nổi mặt nhau giữa siêu thị mặt người chen chúc
tôi đang ở đâu trên đất nước sinh từ ước mơ bao linh hồn nghĩa sĩ vô danh?
đất nước dãi dầu những hạt gạo anh hùng- xảo quyệt đám rầy nâu chưa bị hành quyết
tôi đang ở đâu với cây bút mang đầy danh hiệu sứ mệnh của mình?
cây bút vô cảm trước thân phận dân nghèo- bất lực trước cái ác trá hình nhũng nhiễu
tôi đang ở đâu với cây bút của mình?
tôi đang ở đâu?
ở đâu?
10.10.2008
con trâu thiêng
ở phía ấy chiều chiều
ông tôi ngồi trầm tư nhìn
rít từng hơi thuốc rê dài hơn tuổi tác
khói xoắn tóc râu bay trắng cõi nhớ mông lung
ở phía ấy chiều chiều
bà tôi ngồi mòn mỏi nhìn
miệng mỏm mẻm đỏ lửa nhai trầu
mùi trầu chạm khoé mắt sắc mặn lặn vào cõi nhớ xa xăm
ở phía ấy chiều chiều
mẹ tôi ngồi thất thần nhìn
nén từng hơi thở dài quay mặt khóc
những giọt nước mắt xói mòn đôi vai gầy guộc cô đơn
ở phía ấy chiều chiều
lũ trẻ làng tôi dung dăng ngắm nhìn
hòn núi lẻ như con trâu thần khổng lồ canh giữ ruộng nương
đàn chim xếp đội hình chữ V bay về treo giấc mơ trên hốc đá
lũ trẻ làng lần lượt lớn lên
người già rủ nhau về đất
đàn chim càng chiều càng đông
con trâu thiêng vẫn nằm yên góc trời riêng bí mật
những bí mật lóng lánh xót xa như nước mắt mẹ tôi lặng lẽ gầy
ở phía ấy một chiều
cổ họng tôi bỗng dưng có bàn tay vô hình siết chặt
sau những loạt bom thảng thốt xóm làng
con trâu thiêng từ biệt ruộng nương mãi mãi bay vào cổ tích
(như ngày xưa dưới mưa bom bao người lính bám trụ nơi đây biến mất)
từng tảng đá xanh giống khối thịt trâu bị chém, chặt, đục, đẽo áp tải bán buôn khắp mọi ngả đường…
06.11.08