Trên cao nguyên mùa đông nghe đá thở
mùa đông âm ỉ cháy trong nách lá
anh bám chặt từng nụ hôn đứng dậy
gió lùa nghẹt thở
anh cố níu giữ một chùm ánh sáng đang hôn phối cùng mùi hương của núi
chiếc váy em sóng sánh niềm kiêu hãnh
đang kéo anh treo ngược triền si muội
những âm thanh hóa thạch trên vách núi già nua
đang tri hô một loài ngôn ngữ lạ
dòng suối thản nhiên róc rách dự cảm mùa vui
tiếng chim cắn vỡ một ánh mắt nhìn sâu hút
anh rơi vào trong biển hương em
anh đang bơi đang trườn trên điệp khúc sóng
ngọt tận cùng vai trần ngực ấm
mùa đông bắt đầu cháy
anh nghe vách núi đang nứt rạn hồng hoang
những phiến đá rên theo tiếng thở của hàng nghìn năm xác ướp
mùa đông cháy khét triền môi.
Trượt trên nỗi nhớ
Anh vừa bước ra ngoài cuộc thăng trầm khói sương huyền ảo của một chiêm bao tan chảy trên vết sẹo hình hài, ngày xa em buồn tênh mảnh vỡ, bàn tay lướt buồn trên sợi ưu tư ngày cũ, anh dang díu với niềm đau mọc cánh trong sự trống vắng tột cùng em, loài lan huệ trầm cảm hương chùng theo vết nhớ chim di. Trong giấc mơ về em, những khao khát vô bờ vô bến đang reo ca về những hoài âm tuyệt diệu, một nét môi hồng thăm thắm đương xuân, một đường cong tuyệt mỹ đến mê hồn, một ánh mắt ứa tình đang quấn chặt thăng hoa, anh nằm nghiêng nghe lá thở, nghe bình yên hát điệu slow, nghe nhựa xuân trẩy hội trên ngực non đăm đắm mộng xuân tình, anh nói tiếng yêu em bằng nụ hôn của trăng ngọc lan huyền nhiệm, bằng sợi vòng tay mê cảm chứa chan, bằng tất cả mùi hương không giới tuyến, anh tan vào em bỏng rát địa cầu. Và cũng chỉ là giấc mơ thôi... anh chợt tỉnh giữa bộn bề câu thơ gấp khúc nhàu nhĩ điệu vần thao thiết, đêm vo tròn tiếng thở loài dơi, anh vội xé tiếng đàn trên năm ngón tay buồn ủ mục, khói thuốc xanh hơn da người vòng vèo dự cảm, anh tự cắn môi mình tứa máu thi nhân và nghe nhịp tim thót lại trượt luân hồi trên nỗi nhớ về EM...
Hoạ khúc nhớ
co người lại
anh nhả ra tiếng ngáp có mùi mạng nhện
buồn hơn tiếng thạch sùng
buổi chiều Hà Nội mưa
như trút vào pho tượng rỗng của tháng ngày xa em
cho nát cho tan ra những mảng thạch cao mệt mỏi
cây ổi lắc lư chùm lá gầy rạc xác xơ
co ro trong mùa đông lạnh lùng kinh khủng
những cơn mưa mọc lên một thế giới thẫm đen đập vào mặt anh ngày khát
bức tường rêu loang mốc câm lặng vẽ từng khuôn mặt anh đã gặp
nhấp nhô những biệt tấu buồn
anh vò buổi chiều trên tay nhão nhoẹt
mùa đông đóng băng trên từng sợi tóc
anh đóng băng trong câu thơ viết về em
chỉ có trái tim anh đang lên cơn sốt.