BẠN GÁI
Bạn điện thọai, khi ngày gần hết.
Lâu lâu rồi chưa gặp bạn, người bạn gái thân thiết. Sau lời chúc mừng muộn màng nhân “ngày của chúng mình”, sau những hỏi thăm về con cái, công việc, về vài người quen, "tám" đủ thứ chuyện rồi mà nghe giọng bạn vẫn như muốn nói điều gì... Khẽ hỏi, có gì không vậy? Đằng kia bạn im lặng. Mình như nhìn thấy bạn mệt mỏi lắc đầu và đôi mắt to không giấu được nỗi buồn...
Mình vẫn biết gia đình bạn không mấy khi vui vẻ (bạn bảo, chỉ cần vui vẻ thôi, hạnh phúc xa vời lắm...), dù vật chất đủ đầy do cả hai vợ chồng cùng tạo dựng. Vậy nhưng những lời nói nặng nề, thái độ lạnh nhạt thờ ơ, những cử chỉ vô tâm vô ý của người ấy cũng chẳng hề thiếu trong cuộc sống của bạn, hàng ngày… Bạn đã bỏ qua những sự vô tâm, bạn đã tha thứ những lần xúc phạm... Vết thương trong trái tim nhạy cảm của bạn đang lên da non cứ tiếp tục bị tổn thương, không sao liền sẹo. Lấy nhau sau một thời gian dài yêu nhau, đã tưởng tìm được một nửa của mình, vậy mà đến giờ vẫn chông chênh hai nửa…
Hôm nay, chắc bạn chạnh lòng khi vẫn một mình, như mọi hôm.
Mình không biết phải chia sẻ với bạn thế nào, đành im lặng…
Chúng mình đã im lặng suốt đọan đường hun hút phía sau, nhưng còn cả một con đường dài, phía trước…?
QUAY QUA QUAY LẠI
Mỗi sáng đi chợ, quay qua quay lại số tiền mang theo bỗng hết vèo... Than với con gái, con gái nói: thì mẹ đứng im, đừng quay nữa... Vậy cả nhà treo nồi lên hết, khỏi nấu gì khỏi ăn gì, nhé?!
Một ngày làm việc, quay qua quay lại thấy thời gian đã hết mà công việc vẫn chưa xong... Than với lính, lính nói: thì cô cứ ngồi im, đừng quay nữa... Vậy các kế họach đề tài, dự án, hội thảo tọa đàm... khỏi làm, lính khỏi lãnh lương lãnh tiền, nhé?!
Một đời, quay qua quay lại đã thấy sang bên kia con dốc, sống hết mình với người mà vẫn không hiểu được con người... Than với bạn, bạn nói: thì đầu óc cứ "treo máy" lên, đừng nghĩ ngợi gì cả... Vậy mỗi đứa bọn mình sẽ sống một mình, đừng thèm liên hệ, đừng thèm quan hệ với ai với cái gì, được không?!
Chỉ riêng thời gian... quay qua quay lại, ngày tháng mất đi nhưng mình lại được thêm nhiều thứ... Tự nói với mình: đừng bao giờ cho rằng mình chỉ bị mất, mất được khôn lường, được đấy mà cũng là mất đấy... trả vay cũng không đợi đến kiếp sau...
Ráng sống sao để trả, và ráng đừng để phải vay...
Nợ tiền nợ bạc chưa hẳn là đã nợ, trả tình trả nghĩa biết bao nhiêu cho đủ...
Phải không?
BIỂN
Biển vẫn thấy mình dài rộng thế
Xa cánh buồm một chút đã cô đơn…( *)
Lần đầu tiên ra biển, khi một ngụm nước biển tràn vào miệng, cô bé 5 tuổi kêu lên nước canh ở đây mặn quá! Nhưng từ đó vị mặn mòi của biển đã trở thành ký ức trở về mỗi khi lòng cô không yên tĩnh.
Mười lăm tuổi ra biển, cô thiếu nữ mơ ước một cánh buồm đỏ thắm cô đơn hiện ra nơi đường chân trời và mặt biển xanh thẳm không còn ranh giới.
Hai mươi lăm tuổi ra biển, đêm không trăng trên bãi cát dài, lắng nghe lời khuyên của sóng, cô hiểu mình cần phải đi tiếp quãng đời còn lại, dù chỉ một mình…
… Nhiều năm trôi qua, không còn ở tuổi 15 mơ mộng, không còn ở tuổi 25 đầy kiêu hãnh, lần này chị ra với biển, với núi, với trăng 14 nguyên vẹn như ký ức. Sóng vẫn bình yên như thế, bình yên ngàn năm như thể một ngày. Cảm giác bình yên của sự tỉnh táo, cánh buồm đỏ mãi chỉ là ước mơ…
Từ biệt biển của ngày đã qua… ./.
* thơ Hữu Thỉnh