Bài “Thơ Tặng Cô Giáo”của Nhà thơ Hoàng Lộc tôi vừa tìm được trong ngăn tủ sách cũ sau đây- có lẽ đã được anh viết từ rất lâu rồi-khi còn là cậu học sinh, hay sinh viên ? Nhất là hãy còn ở vào cái tuổi tình thơ mơ mộng của “ cái thuở ban đầu” bước vào những cuộc tình “ mây gió” xa xôi? Thế mới có…” thơ tặng cô giáo” chứ nhỉ? ( nếu viết sau khi HL làm Thầy giáo thì chắc là sẽ khác rồi?).
Vẫn giọng “ thơ tình” hồn nhiên mà sâu-cười cợt mà đau/HL viết:
“ Đã biết rằng yêu nữ sinh rất khổ…
Nào hay yêu cô giáo lại khổ hơn?
Ta,trái đất- một vòng đời lảo đảo,
Một đời yêu mà chẳng thể tròn vòng!
HL có trái tim rất “ nhạy cảm” với chuyện yêu thương-nên điều anh trải nghiệm đã giải bày thật chí lý: “ Yêu nữ sinh-khổ! Yêu cô giáo-càng khổ! “-Tại sao vậy? Bởi một lẽ đơn giản mà như một định luật “ Yêu là chết ở trong lòng một ít”( XD) ! Chết nhiều hay chết ít-cũng là chết rồi! Biết vậy-nhưng có mấy ai không yêu? “. Nhà thơ Dương Kiền có cả một tập thơ với nhan đề “ Thú Đau Thương” là vậy.HL không nói thẳng ra, nhưng lời thơ anh cũng quá ngậm ngùi: “ Ta, trái đất -một vòng đời lảo đảo/ Một đời yêu mà chẳng thể tròn vòng”.Một đời yêu-trân quý Tình Yêu-mà vẫn chưa hề tròn mơ ước? Hãy theo dõi nhà thơ tâm sự:
“ Ai áo trắng của ngày xưa biền biệt,
Vang trong hồn nỗi nhớ cuối tà huy…
Để thơ dại tưởng sắc màu chỉ một,
Trắng không màu là màu trắng không phai!
Nhà thơ dẫn chứng cho chúng ta biết “ yêu nữ sinh rất khổ” ấy mà! Lời trách thầm rất êm -mà cũng lắm da diết như vọng lại từ chốn “ cuối tà huy”xa xưa nào của một thời kỷ niêm khó mờ phai! Vì “ thơ dại tưởng sắc màu chỉ một” nên tận trong lòng vang mãi nỗi niềm đau! Màu trắng ( không màu) của tà áo dài nữ sinh thướt tha của một thởi thương thầm nhớ trộm cũng đã tàn phai theo tháng năm để nhà thơ phải bàng hoàng kêu lên:” Một đời yêu mà chăng thể tròn vòng”!-Yêu nữ sinh khổ là vậy!
Còn yêu cô giáo thì sao?
“ Em mùa Thu áo vàng, mùa Đông áo tím,
Và mùa Xuân cũng trắng nõn sân trường!
Mỗi sắc áo-mỗi sắc đời lồng lộng…
Ta bốn mùa sững sốt những trầm luân!
Cô giáo đài các thục nữ thay đổi màu áo theo mùa-mỗi sắc màu là một “ sắc đời lồng lộng”-như những mơ ước kia cao xa mãi với cuộc tình mà nhà thơ hàn sĩ thì “ bốn mùa sững sốt những trầm luân” ! Những lận đận chìm nỗi của dòng đời cứ mãi ập đến xô dạt người thơ suốt tháng năm dài lang bạt để bao lần phải “ sững sốt” tra vấn :
“Một sắc áo một đời không giữ nổi,
Huống chi em trăm thứ áo trăm màu?
Nên yêu nữ sinh khổ sao bằng yêu cô giáo…
Ta điếng hồn thêm mấy cõi xưa sau! “
Đọc đến đây-tôi hiểu HL dù có “ điếng hồn” -thì tâm hồn nhà thơ chắc cũng sẽ luôn rộng mở để đón những cái “ thú đau thương “kia tràn ngập hồn mình- Cái tâm hồn thi sĩ vốn suốt đời vẫn hồn nhiên phiêu lãng ước mơ! Vẫn mãi xanh niềm khát vọng Yêu Thương cho đến ngàn “ cõi xưa sau” ấy…
Xin chia sẻ đôi điều thô thiển cùng Nhà Thơ cho vui nhân ngày 20 tháng 11 khó quên! Cám ơn H L vậy…
Quê Nhà 19 th 11-2009
thơ tặng cô giáo
đã biết rằng yêu nữ sinh rất khổ
nào hay yêu cô giáo lại khổ hơn
ta, trái đất - một đời quay lảo đảo
một đời yêu mà chẳng thể tròn vòng
ai áo trắng của ngày xưa biền biệt
vang trong hồn nỗi nhớ cuối tà bay
để thơ dại tưởng sắc màu chỉ một
trắng không màu là màu trắng không phai
em mùa thu áo vàng, mùa đông áo tím
và mùa xuân cũng trắng nõn sân trường
mỗi sắc áo - mỗi sắc đời lồng lộng
ta bốn mùa sững sốt những trầm luân
một sắc áo một đời không giữ nổi
huống chi em trăm thứ áo, trăm màu
nên yêu nữ sinh khổ chi bằng yêu cô giáo
ta điếng hồn thêm mấy cõi xưa sau...
hoàng lộc