Có những dáng hình mà mãi mãi còn đọng lại trong tâm trí, có những con người phải mất rất lâu mới nhận ra đó là Tình Yêu, trong triệu triệu người đã có hai người như thế.
Tôi và em cùng học chung trường cấp 3, cùng sinh hoạt trong một câu lạc bộ. Nhưng khi đó tôi không dám đến gần em, chỉ dám đứng xa nhìn em như bao kẻ khác.Tôi dời trường trung học vào đại học, cất giấu hình bóng em như một kỉ niệm đẹp.2 năm sau vào đại học tôi tiếp nhận vị trí chủ nhiệm câu lạc bộ Báo chí của trường, chúng tôi tuyển thêm thành viên mới.Trong buổi gặp mặt, bất ngờ người đạt được đánh giá cao trong cuộc phỏng vấn không phải ai khác mà chính là…em.Tôi ngỡ ngàng và không biết có nằm mơ hay không, tôi đứng lặng trước em, trong tim tôi những cảm xúc trước kia ùa về.2 năm không gặp em, em giờ đã khác đi nhiều, cứng cáp và trưởng thành hơn nhưng vẫn mang vẻ đẹp kiêu sa như ánh mặt trời…Tôi hạnh phúc khi gặp lại em nhưng giấu kín trong lòng. Im lặng. Đó là tất cả.
Em đang ở bên tôi thật gần nhưng tôi chỉ biết im lặng. Cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ nên tôi có nhiều cơ hội gặp em nhưng đa số là trao đổi công việc. Em làm việc rất có hiệu quả và có những ý tưởng rất mới. Một hôm khi cuộc họp câu lạc bộ đã kết thúc, tất cả mọi người đã ra về hết, tưởng rẳng chỉ còn mình tôi, không ngờ em đứng đợi tôi ngoài cửa.
- Em chưa về à, có vấn đề gì chưa bàn bạc xong sao?
- Em đợi anh, nói chuyện một chút thôi.
- OK, em nói đi.
- Anh..có phải là anh không?Anh không nhận ra em à?
- Anh..
- Em tham gia câu lạc bộ được 1 tháng rồi, em nhận ra anh ngay từ hôm đầu tiên, nhưng có vẻ anh không nhớ ra em.
- Anh có nhớ..ngay từ hôm em đến phỏng vấn.
- Vây sao?
- Vậy sao anh không tỏ thái độ đúng không? Có thể đó là cách của riêng anh.
- Em còn nhớ anh rất rõ, khi còn sinh hoạt trong câu lạc bộ trường trung học.Thơ anh viết rất hay.
- Thơ, lâu rồi anh không còn cảm xúc để viết, thật khó cho cái gì đó gượng gạo.
Chúng tôi đi bên nhau cùng trò chuyện, em dễ gần hơn cái vẻ ngoài kiêu sa kia. Tôi đã chỉ biết im lặng 2 năm trước, nhưng có lẽ là đến lúc này có thêm 1 điều gì đó để cho tôi không còn muốn như vậy nữa. Có lẽ, lần gặp lại em này lại là cơ hội mà ông trời dành cho tôi chăng? Tôi cữ ngỡ mặt trời ở trên cao và xa nhưng đâu có biết rằng ánh sáng của nó đang chiếu sáng lên tôi, thật gần, như em vậy, bây giờ em đang ở bên tôi….
Tôi nhận ra rằng, sau cuộc nói chuyện với em, tôi nghĩ về em nhiều hơn, đôi khi trên giảng đường cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi là em, khi đêm đến khi vừa chợp mắt hình ảnh em ùa về, khi đi trên đường bỗng bắt gặp một dáng hình giống em…Tất cả xuất hiện trong cuộc sống của tôi, đảo lộn, có thể đó là những gì mà tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng bấy lâu nay. Phải chăng, đó là em?
Một buổi chiều nắng nhạt mang sắc tím, tôi vội vã chạy thật nhanh khi thấy dáng em ở cổng trường.Trên tay tôi là hộp kẹo ngậm, tôi muốn đưa nó cho em vì tôi biết em đang bị mất giọng trong khi cuộc thi tiếng hát của Khoa sắp diễn ra.Chiếc hộp tôi đã kì công làm cho thật đẹp và chọn những viên kẹo có vị ngậm em thích. Bất chợt, tôi nhìn thấy em đi về phía cổng trường, nhận trên tay một người con trai một bó hoa hồng nhung rực rỡ, hộp kẹo trên tay tôi rơi xuống, vỡ tan, những viên kẹo đầy màu sắc văng tung toé trên mặt đất. Tôi cứ đứng như thế, giống như một thằng ngố…
Một lần nữa tôi lại cảm thấy mình giống như một kẻ chiến bại trước em. Có cái gì đó làm cho tôi thu mình lại. Tôi im lặng, một lần nữa....
Một buổi chiều, cơn mưa đầu Đông mang theo hơi lạnh, bầu trời ảm đạm và xám xịt. Điện thoại tôi rung bần bật, em gọi cho tôi, giọng em lạc đi, tôi chạy ngay đến bên em,nước mưa xối xả, em ngồi trên đất, ướt nhẹp và gục ngã...Nước mắt hòa với nước mưa chảy xuống mặt, em lịm đi trên tay tôi...
Em tỉnh lại trong bệnh viện, đôi mắt nhìn tôi yếu ớt, tôi cũng không cố gắng hỏi em sau những chuyện xảy ra, em nói, từng lời rời rạc nhưng tôi thấu hiểu.
- Anh ấy đã nói dối em..tất cả chỉ là sự dối trá..
Tôi ôm em vào lòng, gạt đi những giọt nước mắt.Cố gắng giữ em thật chặt bởi tôi sợ em sẽ đau khổ thêm nữa.Cố gắng tôi mang cho em cái cảm giác còn có tôi, bên em...
Em và người con trai ấy đã yêu nhau 3 năm nay, tôi chăm chú lắng nghe từng lời em kể, tôi biết được em yêu người ấy hơn là người ấy yêu em, người ấy bận rộn, người ấy không có thời gian để hiểu được xem em đang nghĩ gì, nhưng có lẽ sự khác nhau không phải là rào cản quá ghê gớm, em vẫn bên cạnh người đó, đơn giản..là yêu.
Người ấy và em là hai thế giới khác nhau, em phát hiện ra rằng trong thế giới của người ấy không còn chỉ riêng mình em nữa. Em gục ngã thật sự và chính lúc đó em cần có tôi bên cạnh em. Và tôi đã làm như thế, tôi luôn ở bên em...
Tôi bên em trong những giây phút đau khổ tuyệt vọng ấy...
Tôi bên em, im lặng lắng nghe tiếng em khóc, tôi biết không cần phải nói nhiều hay phải làm điều gì quá lớn lao cho em, chỉ cần em biết được vẫn có tôi, bên em...
Sau khi chia tay mối tình đầu ấy, em dường như khép chặt trái tim lại. Em là người mạnh mẽ nên cũng không lâu sau đó tôi lại được nhìn thấy nụ cười của em, nhưng tôi biết trong sâu thẳm trái tim, có những vết thương mà thời gian khó hàn gắn, có lẽ sẽ là rất lâu nhưng tôi vẫn luôn bên em và vẫn đợi em...
Ai đó bảo tôi là ngốc, bảo tôi sao vẫn mãi đợi chờ một người không thuộc về mình, nhưng tôi tin rằng trong tim em tôi không phải là một bóng dáng quá mờ nhạt...
4 năm học đại học cũng qua nhanh, tôi ra trường với tấm bằng loại ưu. Những ngày tháng tươi đẹp của thời sinh viên khép lại. Tôi bận rộn với công việc, em bận rộn với việc học hành nhưng không quên nhắn tin hỏi han nhau hàng ngày. Cuối tuần, tôi và em lại cùng lang thang trên những con đường quen thuộc, tận hưởng mùi hoa sữa thơm nồng... đơn giản là thế, tôi và em vẫn luôn bên nhau....
Tôi và em đã có bao nhiêu những cuối tuần như thế, không ai nói với ai đó là gì, không ai nói với ai đó có phải tình yêu hay không?
Một ngày, cũng một ngày lang thang như thế........
- Tuần sau anh sang Mĩ rồi, có lẽ đây là tuần cuối cùng sau 2 năm nữa mình ở bên nhau....
- Anh, anh nói gì?
- Anh sẽ sang Mĩ 2 năm, cơ quan mới có quyết định cho anh đi nghiên cứu.
- Sao bây giờ anh mới nói cho em?
- Anh xin lỗi...
Tôi không nói thêm được gì nữa, chỉ thấy trên khuôn mặt em những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Tôi biết em sẽ khó chấp nhận được cuộc sống nếu như thiếu đi tôi và có lẽ tôi cũng vậy, tôi sẽ nhớ em biết bao, nhớ giọng nói, tiếng cười, dáng hình thân thuộc, nhớ cả những giận hờn vu vơ của em, nhớ Hà Nội, nhớ những ngày cuối tuần lang thang...
Nhưng có thể chúng tôi cần phải xa nhau như thế, cần để nhận ra nhiều thứ hơn...
- "Anh luôn tin vào mặt trời giống như tin em." Đó là điều duy nhất tôi nói với em lúc chia tay.
Tôi đã đến Mĩ.........
Người ra đi...
Người ở lại..
Trong tim là những khỏang trống, những nỗi nhớ da diết...
Chỉ có mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ, chói chang..
....
....
Chỉ khi anh đi rồi, cô gái mới nhận ra được mình yêu người con trai đó như thế nào. Cô nhớ anh, nhớ tất cả, nhớ đến run rẩy từng đầu ngón tay...
Nhưng khỏang cách lại cứ sâu và rộng mãi, cô nhận ra được Tình Yêu chính là lúc nó dời xa cô...
Cô gái nhỏ nhắn tự nhủ với lòng mình sẽ tìm lại Tình yêu đó bởi cô biết nếu không tìm lại nó cô sẽ mất đi Tình Yêu đích thực của cả cuộc đời
1 ngày, 2 ngày, 3 ngày....6 tháng.
Không một sms, mail, một cuộc điện thoại...
Một ngày...
"Mai em sẽ đến Mĩ, khóa học chỉ diễn ra trong 2 tuần thôi nhưng em đã quyết tâm lắm mới dành được nó để được gặp anh đấy, anh có thể đón em ở Sân bay không? Xin lỗi vì 6 tháng vừa qua không reply lại cho anh. Mình gặp nhau rồi em sẽ tiết lộ một bí mật vô cùng quan trọng với cả anh và em anh nhé. Hẹn gặp anh sớm !"
Tin nhắn được gửi đi lúc 0h01'