Nháp
Vạch nét chì lên vầng trăng 16
nháp
những cuộc tình trên trang đời
tẩy – xoá
rách lòng trang giấy trắng
Em
rụng lá trụi trần thảng thốt như cây
đằng sau mùa khô rốc
lời của gió càng phơi năm tháng
mệt mỏi khua những bước chân rời
em
cánh rừng hoang thưa lá
không bật nổi gió
nhìn trước – sau
ngơ ngác
những câu thơ nháp
Úp bụng vào thân đêm
nuốt giấc ngủ
nghe đêm qua đi với tất cả động tĩnh
đôi khi chẳng nghe thấy gì
ngỡ rằng mình đã hóa đất
ngả ố
nháp
bao nhiêu lần nháp
Bàn tay sạm vuốt thẳng tờ giấy
nhúng bút
mực
ngày… tháng… năm
Vũ điệu sói
Hy vọng mắc lên rỗng chiều
chú cào cào lục xục gỡ
mạng thời gian chằng chịt
ngược gió
thảng thốt em
phiên bản đời mình đừng chòng chành từ khuớc
lốc đam mê
không thể tự túc trong cõi trơ trọi
mảnh đời từng rách nát được khâu vá
lần khần - trắc trở
những đêm thậm nhớ, độc thoại với nội tâm
chiếc bóng ngáp dài, ngập ngụa sóng dung nhan
Giấc mơ vét
sóng ngầm vực lên màu sắc
lăng kính tình hâm nóng khung chiều độ lượng
em hồi quang từ phế tích
vô cực run dựng đồi ngực trẻ
mụ mị bàn tay
rờ rẫm tâm tư khát cháy
tẩm độc môi tình
em chết tự nguyện vào mối hoài cảm sâu kín
anh
… mười ngón tay lắp bắp gõ
phiên bản thứ hai không lập trình
không lý lịch gốc
không giá thú
Ngày bắt đầu cụng cựa
anh trong loạn gió
vũ điệu sói đeo tạp dề tình điên mê
múa đau - ẩn
Máng xối đêm
Thay những mảng lông mượt mà ngây thơ
lần đầu linh miêu vò đau nước mắt
chưa từng biết kêu gào mùa động
máng xối đêm hứng tình đỏ ối
ghi vào chứng tích một lần cuộc đời
lát cắt ngày âm thầm rỉ giọt
Bật thức ô cửa - khoang trời riêng trùm tím cả chiều
thèm chút môi khuya khuất lấp ánh đèn
tơ nhện mịn màng nhốt linh miêu cô độc
bước nhảy tuyệt vọng
sương cúi buồn lên mái ngói màu trăng
Meo meo
meo meo
vuốt móng, vuốt buồn lên phím
ngân run kỷ niệm
cược với hốc mắt thời gian bằng ảo ảnh
gõ lên mặt trống thanh tân - nụ cười
lung linh chiếc bóng phù dung
phố cạn lòng chi - trách cứ
Mùa động
cấu cào
trên máng xối cuộc đời
bước chân linh miêu gõ hư thực vào con lốc
bão địa đàng lùa dấu chân lạnh tháng ngày đi
Ôi những đêm hoang cho loài linh miêu
thèm bàn tay ủ ấm
bên kia bờ tuyết
có một thứ xác ướp của quá khứ cần chôn vùi
ùa vọng những âm thanh ngủ mê
khảo cổ trong đống đổ nát
níu lại bóng mình
lẩy bẩy
gọi
Diễn giải sông Hồng
Anh là quê hương của em
quê hương là nụ cười
quá trình sinh ra nụ cười là nơi chôn rau cắt rốn…
… chiều lang thang trên Sông hồng
em quỳ trước bơ vơ nhận lãnh vết cứa
quê hương xót xa
khi anh quay lưng lòng mắt sáng kéo theo những nông nỗi
trong mọi biến cố vô lý và hợp lý
em
hải đảo cô đơn bị rứt lìa khỏi thân thể đất nước
trơ gốc như những cột mốc trong cơn bão địa hình
và bóng mắt sông Hồng vẫn cay cay mùi Bauxite
Lời ai điếu tôi
em nhỏ giọt nước mắt đời
anh – quê hương
những phản biện mục ruỗng mùi cháo Khổng
đạo đức – luân lý – quân thần
ơi nhũng ảo ảnh khẽ khàng giả định
rơi vào bao ô rỗng thời gian
làm sao em vác nổi
anh như cổ vật mất đi tính lịch sử
em cố rướn mình chụp bắt các khả năng chưa tới
cố tái chế về một hiện thực mang những hy vọng
và âm vọng một loài Rùa phi thường đã ngàn năm nguy nga bên tháp nắng
Chợt nở nụ cười bất bình nhưng cũng chợt nhận ra bản thân rồi cũng sẽ chìm vào quên lãng,quên trong im lặng hoảng loạn
Nơi sàn diễn cuộc đời
anh là quê hương của em
và những ý niệm hoá hiện thực đang chết
bởi những định nghĩa và diễn giải sai lệch anh