Tưởng Tượng Mùa Đông
mở trang sách mùa đông
đầy bụi
tiếng quạ kêu chì chiết nỗi nhớ
trên ngọn sầu đông sau vườn
trầm kha con bệnh
sẽ một ngày trí tưởng tượng thành dao
lẻn vào thớ nghĩ với đường đi zic zac
một ngày núi mềm hơn cả bầu ngực em
rỗng toác
chảy tan như que kem trong bầu trời nóng ngột
anh chìm vào màu đen của góc khuất
bóng cô gái ngập ngừng run rẩy
chạm vào khẽ tan
khói đùn cả một chiều đầy mây viễn tượng
bọt bèo trôi sông
mùa đông
con dế lạnh vùi mình trong đống cành khô ươi mục
hát ru người
ca dao và cả đồng dao đều đã mất trên đầu môi nứt những vết chân chim
trầm thâm màu khói thuốc
bỗng mơ
sáng nay con dế chết
có người ôm mùa đông chật chội
hai tay thừa
bồng bế một đời cuộn thành gói phế phẩm
xe rác đến
chở đi...
Siêu Chữ
giống nhau như đúc
bằng nhau chằn chặn
những con chữ vô tính
được thụ tinh trong ống nghiệm
những phôi thai không bắt đầu bằng hứng tình giao hợp
chỉ bằng trò đùa của những cái đầu lý thuyết giăng đầy mạng nhện nhiễm sắc thể tượng trưng
Những đứa chữ không biết mặt cha
nội kết nỗi buồn Ơđip cùng chứng nhiễu tâm
chữ hiếp dâm
chữ giết người và
chữ tự sát
Những thằng cha luôn tránh mặt những đứa con
luôn phồng mũi tự sướng
phải đủ chiều cao
phải mạnh khỏe như trâu
đẹp trai như Dicapiro Mặt Nạ và IQ quá ngưỡng
mới làm cha được những những thằng
cho đến một ngày bị chữ con giết ở ngã sáu con đường
Những đứa chữ đã ra đời
dù trước dù sau
dù chữ Neurosis hay là chữ Narcissism
tự hào mình là nòi siêu chữ
phủi đít bảo nhau
đừng cho lũ lùn và xấu mọi đẻ con
bĩu môi
giống ấy bỏ đi
bất chấp trò gian và bảo thế là hiện sinh
Những đứa chữ ấy
không đứa nào vô sinh vì tốt giống
lại cùng nhau giao cấu
cha chúng dạy chẳng ai xứng ngoài loài chữ đúc chúng ta
từ đó loài chữ dị dạng và nhìn nhau ngơ ngác
đồng huyết là điều duy nhất không có trong khái niệm của loài siêu chữ
Đêm Nhảy Mình Ra Khỏi Xác
Đêm ủ giấc mơ thành gió
Tôi về
Nỗi buồn như sóng nước lia thia
từng viên cuội lướt
ngày ướt bốn bề liếp hú giật từng cơn
tiếng sấm làm nhạc đệm
đầy vết rạch trên má bầu trời
em mắt tím cộng môi hồng
làm bầm nát con gió trên hè đường buổi chiều nhiều lá rớt
vàng vọt những ngón tương tư điên dại chống vào đêm chếnh choáng
mụ người
và mỗi ngày biến thành những đêm dài vô vọng
cơn mộng tinh nửa chừng bị phá rối bởi một kẻ người vô ý giẫm bàn chân
và mỗi đêm điên dại cũng trở thành tội ác
khi trách nhiệm bắt đầu từ những ý niệm
trên con ngươi trắng dã trong con mắt thui nòng dưới những mũi tên nơron khát vọng
tôi tự biến mình thành người-quên-kí-ức thành kẻ-nhớ-những-kiếp-đã-qua-đi thành tên-đứng-bên-lề-cuộc-chơi-sấp-ngửa
và em hóa hình làm nữ hoàng của những thành cát tôi xây
những ngón chân riết róng dí vào ngọn cỏ trong thành
bỗng nhiên nhàu nát
tôi nhảy mình ra khỏi xác
thấy kẻ đối diện nhăn nhở cười với hai hàm răng khỉ đột
trắng nhỡn như đêm
...