khoảng trống ngoài sân khấu
sân khấu không còn ai biết
khán giả đã bỏ về nửa chừng
người kéo màn đắp tấm bố rách ngủ dưới chân
cầu thang
tôi nhìn chung quanh trước mặt sau lưng
tôi đeo mặt nạ vẽ tôi là hề
rồi thổi kèn nhảy múa một mình tôi
này bài tuổi thơ tôi Nghi Xuân Tấn Lực những
ngày lang thang không có cơm ăn
khóc không ra nước mắt
cha mẹ ơi chết đi bỏ con tồi tàn
tôi dốc cây kèn lên trời
tôi thổi cho hết hơi tôi cho tiếng tắt nghỉn đứt
đoạn không đành
tôi cong người lại
tiếng kèn thở dốc ra
tôi làm con lợn lòi giận dữ
đâm đầu vào gốc cây vỡ nát óc không chết
tôi trợn mắt đứng sững
con lợn lòi không có răng nanh
khán giả vỗ tay la ó
tôi cười thật to
người nào thù ghét tôi lúc này sẽ nhảy lên sân
khấu xỉ vả tôi ngu đần
còn tôi
tôi xin cất mặt nạ ra cúi chào mọi người thân
mật
không có ai ở trong và ở ngoài sân khấu này
đêm có mùi cỏ khô và rơm ướt
trước mắt tôi khoảng trống tối tăm
người kéo màn động đậy hai chân dưới tấm bố
rách
tôi thổi rống lên
bốc máu trong mắt
nghẹn cuống họng
tiếng tức tối oan ức thù ghét
những cái mặt ở hàng ghế đầu láng mỡ
những bữa ăn dư thừa cá thịt
những giọng nói dài nhọn như kim
da thịt tôi nổi ốc
tôi cúi xuống
la hét chưởi độc
tôi thổi một mình tôi
ti toe kèn lá chuối
này hỡi các con
tiếng cười trong miệng ăn khoai mắc nghẹn
con châu chấu sành nửa đêm kêu lách chách sau
kỉnh dựng trên bàn thờ
tiếng la hét đuổi bắt nhau giữ cột đình ngoài chợ
ngón tay chỉ thẳng vào đứa đã chết ăn gian còn
sống
tiếng khóc bị đánh đi chơi lâu kêu không về chùi
nước mắt không kịp
tôi cuốn mình làm con sâu đo và nhăn mặt sợ hãi
(sợi tơ dài gió bay sợi tơ đứt)
người kéo màn còn ngủ như chết
sao băng trên trời
chung quanh tôi bóng tối và ếch nhái kêu
tôi bỗng đứng thẳng người ôm cây kèn trước
ngực
tôi mở to hai mắt
đằng xa khoảng trống không không biết trời đất
ở chỗ nào
tôi khóc
tôi khóc to như một đứa trẻ mất trí
phía sau sân khấu không có ai hết
tôi đưa kèn lên miệng
và rống lên
con lợn lòi bị đâm ở cuống họng thở hộc
tôi xả hết hơi mình vào ống sắt
tiếng ré to
những mũi nhọn chọc sâu xuống ngực
này tôi thằng hề hôi hám đói rách
này những đứa con ghẻ sài đau ốm của tôi
này những thằng hề đói bụng làm trò cho mọi
người coi chơi
trời hãy mưa hãy mưa cho to
mầy đói mà có chết được đâu
hề ơi
con lợn lòi vật vã thân thể
kêu thét từng cơn
tôi không thấy gì nữa
tôi la thật to
và bước ra ngoài sân khấu
tôi rớt hoài trong một vũng đen sâu
trời vẫn không mưa được cho mát
ngày 2 tháng 10 năm 1986
nhớ Ức Trai
lòng nước nhớ đất còn gang tấc
sách ngâm ngọn cỏ đầm sương
người xưa đi từng bước hạc
bài bình ngô biểu cả nối đường
một tôi nhà đất cỏ liếm vách
cách song tùng xanh bốn mùa
tóc chưa bạc thu về thân thục đế
đậu cành nam chim nhớ cội xưa
người dãi gió ruộng hoang chẳng về
ao cá mây đêm khôn khuây nỗi quê
lời suông nhạt nhớ người áo vải
năm trăm năm rồi Côn Sơn đất lạnh tê
1968
tôi được ăn thịt
tôi hãy tưởng tượng một hôm tôi được ăn thịt
tôi vui vẻ nói cười
miếng thịt có khúc mỡ dày
chảy tuột qua cuống họng tôi
hai mắt tôi mở to
tôi ngồi dưới đất và
đĩa thịt rất nhiều trước mặt
những lá hành dài nổi
trong nước mỡ
tay tôi cầm đĩa và miệng tôi nhai
mặt trời chói trong lá cây
buổi trưa mùa hè không có gió
tôi ngủ dậy đưa tay cào cổ
nước sông mặn
tôi ra ngoài cửa ngõ đứng hút thuốc
rồi nói to một mình
đến chiều trời sẽ mưa dông rất mát
ngày 19 tháng 8 năm 1982
thổi chai
người thổi chai thổi cái chai qua lỗ trống
người thổi chai thổi từ cái không ra cái có
người thổi chai thổi cái không để đựng cái có
người thổi chai không thổi được chất chai chỉ thổi
được hình chai
người thổi chai thổi mình vào cái chai
đứa bé thả diều trên đồng và vắt cơm cúng mả mới
không có ai đi ngang qua đây để thấy con diều
của tôi
buổi trưa đứng bóng trên trời rất nhiều gió
tôi nằm ngửa nhai mấy cọng cỏ gà
nước cỏ non mát trong cổ
tôi đói bụng và muốn nhắm thật lâu hai con mắt
lại rồi ngủ quên
gió rớt lào rào trong lá tre trên đầu
tôi không thấy mặt trời đâu hết
chỉ có mấy con châu chấu nhảy trong tóc
và mùi trú ngún trong bếp ở xa
tôi nhớ những miếng sắn khô luộc chấm với muối
sống
bây giờ thì không còn gì nữa
tôi nằm nghiêng co người lại nhìn con diều
buồn quá nằm lâu không được
tôi đi lên cồn mả ngồi cho cao
nhiều người đứng đông đang cúng lạy
những đứa con nít bằng tuổi tôi bịt khăn đỏ khăn
vàng đi giày dép đưa tay che mắt nhìn con
diều giấy của tôi trên trời
tôi không nói gì hết
tôi cầm một cục đất ném vào bụi dứa
gió nhiều thêm
con diều của tôi quạt hai cánh bay giật lên rồi
đứng yên
tôi đợi lâu cho mọi người đi hết
cho mấy cái khăn vàng khăn đỏ hết ngoái lại
nhìn tôi con ai dại trời nắng không có mũ nón
trên đầu
mấy cây hương còn cháy cắm lên vắt cơm để
trên miếng lá chuối hơ vừa héo
tôi ngồi xuống đất
những hột cơm trắng và khô
tôi ăn cả tàn hương phẩm đỏ vào bụng
liệu ai ở nhà tôi chết có được một vắt cơm to
trắng thế này để trên mả không
tôi phủi hai bàn tay vào nhau
đến chiều gió rất to
hai cái đuôi con diều muốn đứt
nhưng tôi không còn giây nữa
ngày 13 tháng 5 năm 1983
lời khai của một thằng hề mất trí
phần khai bổ sung
vào sơ yếu lí lịch của tôi
kính thưa toàn thể khán giả
đầu tiên tôi xin chúc hết mọi người
bữa ăn nào cũng dư cơm dư cá
con cái sạch sẽ thơm tho học hành tới nơi
tới chốn
chết đi có vàng bạc con nghê thả ngoài
đường
như tôi đây tên là nguyễn văn h
một thằng hề điên tàn
không mẹ nõ cha
buồn không thể tưởng được
bốn năm chục tuổi đầu ăn cơm cứ dọn ra giữa
đất
suốt ngày chạy theo mấy đứa con nít trong xóm
thổi bong bóng
chơi đuổi bắt
đánh cò cò
đạp mạng
đầu hôm
mới sáng
đứng bóng giữa trưa
trời nắng trời mưa
không mũ không nón
bong bóng dài bong bóng tròn
bong bóng vẽ mặt tôi xanh đỏ tím vàng mèo chó
heo thỏ
bong bóng phình to
hụt hơi nửa chừng bong bóng nổ bụp
tôi lượm mấy miếng bong bóng rách ngậm trong
miệng thổi phù phù
không có đứa nào nhìn tôi
đứa dựa cột điện cà lưng cho đỡ ngứa
đứa cởi áo quơ lên trời giả đò phi ngựa bắn súng
đứa bẻ lá dỗ em nín cho chị chơi cò cò
bây giờ tới lúc đạp mạng
bảy tám đứa tụm lại
năm mười mười lăm
hai mươi một trăm
xa mạng ba bước phải đi tìm
tôi đứng trời trồng cho một đứa núp sau lưng
chết rồi
sau lưng ông điên
đừng ăn gian
tôi bị xô ngã chúi cười không được
bọn trẻ chạy hết còn một đứa đứng chống nạnh
đạp một chân lên lon sữa bò rét
năm mười mười lăm
một trăm một ngàn
không thấy thằng nào
chết hết cả rồi bây ơi
thôi thôi các con ơi
đừng buồn phiền điên tàn chi như tôi
đừng khi không nói không ra giữa năm bảy tiếng
đừng nghe người lớn đứng ngoài xúi giặc
rồi ăn gian phá đám
bỏ cuộc chơi xấu
lại đây các con ơi
tôi sẽ nhăn mắt méo mồm làm chó làm mèo làm
khỉ cho tụi bây cười chơi
vui buồn chi mặc kệ
tôi khóc
tôi cười
tôi nhăn răng hả họng
tôi ăn đất ăn đá
tôi làm mặt tôi phung hủi mủ máu
tôi làm mặt tôi ông vua hát bội vuốt râu giá giá
tôi đi một chân đạp mẻ chai
tôi trồng cây chuối đi đầu xuống đất
tôi leo cây bắt bọ xít làm xe cho các con bay qua
dốc
rồi tôi hết hơi tôi đói bụng tôi nằm dài tôi thở tôi
rệu nước miếng
không nói năng chi được
các con đi đâu hết
tôi không biết chơi với ai nữa
có đứa nào không có việc chi làm vác đá đôi tôi
bể đầu
tau đã xanh xương mét máu
ăn chi nơi tau
mà một con mắt ngó một con mắt trừng
còn một mình giữa nắng tôi hát bài chú chuột
cắp trứng ra không biết làm sao kéo đi
bây giờ mà có một cục cơm nguội ăn không cũng
được
lí lịch của tôi đã khai rõ ràng ngang đây
tôi làm dấu một gạch chéo để sau đừng ai thêm
thắt
ngày 4 tháng 4 năm 1990
Trích trong : Bài thơ của một người yêu nước mình -Tác phẩm thơ Trần Vàng Sao
Nhà xuất bản Giấy Vụn