Người đàn bà
Người đàn bà ôm hợp tan
trên môi đượm mùi muối mặn
câu ca dao không đầy đặn
ướt mềm thảm cỏ thời gian
Người đàn bà giữa cơn giông
gánh trên vai đầy ước vọng
với từng bó buồn cô đọng
lầm lụi bước dưới trời không
Người đàn bà thả vần thơ
vá tình yêu bằng nỗi nhớ
định hình trong ngàn con chữ
chập chững với tình ngu ngơ
Người đàn bà đánh rơi mình
sụt sùi trên đầu ngọn sóng
vô tình mùa yêu lồng lộng
vượt sóng ùa - cơn khát xanh.
Bản du ca ngày thứ bảy
Nỗi nhớ người dưng
âm âm bản du ca ngày thứ bảy
mưa chiều vỡ nước
phố bạc đầu
cánh cửa khép, thế giới biến mất
tình kiêu căng khai sinh ngổn ngang nước mắt
quá khứ phỉnh phờ và ngôn từ giăng bẫy
mơ ước dội
miên man hạnh phúc đổ hạt
Tất bật ngày
quất buồn vào con nhạc
thảng thốt bật lên
người đàn bà mút tình yêu bằng lời cầu nguyện
trang kinh gói mưa nhỏ giọt bốn mùa
nhật tụng
Mảnh vỡ về biển
Ơ hờ những giọt mưa lậm vào đáy mắt
ơ hờ run cánh gió sông Hàn
đời người lặng lẽ in bóng
phố bụi tràn nghẹn thở thơ em
nơi - ngôn từ thầm lặng ngóng theo mùa
nơi - dòng sông và tấm lòng em nông sâu
có mạch nước ngầm rợn sóng thời gian cầm đêm sương khói
vẩy vào tháng ngày thắp lửa buồn vui
Tháng 3 em không về
hương nắng Tiên Sa nỗi buồn đến trọ
hành lang Bạch Đằng lạnh dấu chân thưa
gương mặt chiều ngẩn ngơ phía không mặt trời
khản giọng gọi người ơi
trễ tràng - muộn mỏi
Mặt trăng lên - trôi
em mượn hồn sóng
gửi về biển những mảnh vỡ khứa lên hành trình cay xé
đắp lên con hẻm hao gầy
làm đầy lời rao phố
bằng tiếng thở dài nén ngạt - làm sao em về
nằm nghe nến chảy dọc triền xanh thơ
đàn khát khao loáng nhịp
yêu thương
gặm mòn từng đầu mút tay
Tháng 3 vắng
trong khoang đêm im lặng
dìm tâm tư trong sắc màu hư ảo
vắt khô giấc mơ - kiệt sức cuộc tình
run lên trên từng nét cọ
những lát cắt
cớ chi lời thưa - nhắn
trầm lặng chảy lời rao phố bụi
cớ chi tiếc nuối
cớ chi em
ngổn ngang trang viết
Đêm
âm âm cát gội chân cầu
quỳ xuống tháng 3
chưa kịp nói với bầy đom đóm về khái niệm của dòng sông yêu thương và nhớ
làm sao thắp lửa
em về.