Chúng ta hãy gọi hai nhân vật chính trong câu chuyện này là sếp trưởng và sếp phó. Họ là Tổng giám đốc và Phó Tổng giám đốc của Tổng Công ty…. Tổng Công ty nào? Không quan trọng, chỉ biết đó là một Tổng Công ty lớn, có tầm ảnh hưởng trong nền kinh tế nước nhà. Sếp trưởng năm nay 58 tuổi, sếp phó trẻ hơn, 52 tuổi. Sếp trưởng nằm bệnh viện đến nay đã là tháng thứ ba, cách đây hơn một tháng đã phẫu thuật lồng ngực để lấy khối u, ban đầu bác sĩ xác định đó là khối u lành tính, sau ca mổ tình hình có vẻ tốt, đã có lúc ăn được ngủ được, nhưng thời gian gần đây bỗng dưng tình hình xấu đi nhanh chóng.
Từ ngày sếp trưởng lâm bệnh, niềm tin và hi vọng trong lòng sếp phó cứ lớn dần. Phỉ thui cái đầu nghĩ bậy, cái mồm nói bậy, nhỡ sếp trưởng có mệnh hệ gì thì cái chức Tổng giám đốc ngoài ta ra thì có thể lọt vào tay ai được. Ta, với tài và đức nhường ấy, với thời gian ngồi ở ghế Phó Tổng giám đốc lâu nhường ấy, chỉ có ta mới xứng đáng ngồi vào chiếc ghế mà sếp trưởng sắp bỏ trống. Ôi! Quyền lực là cái gì mà như một chất men say, chỉ mới nghĩ đến thôi mà ta đã rạo rực cả người. Có chức ta sẽ có quyền, có quyền ta sẽ có tiền, là cái đà danh vọng, là cái lọng che thân, là tất cả! Vả lại vừa rồi phu nhân ta đi xem bói, lão thầy bói vận dụng Chu dịch dự đoán đã phán chắc như đinh đóng cột rằng cuối năm nay số ta phát to về đường công danh sự nghiệp, sai làm sao được.
Phòng bệnh của sếp trưởng rộng khoảng 14 mét vuông, chỉ đặt một giường bệnh. Bên cạnh giường là chiếc tủ cá nhân, trên mặt tủ đặt chiếc đèn bàn để khi cần sếp có thể chong đèn đọc sách. Sếp có thể nằm ở giường bệnh với chiếc remote tắt mở và chọn chương trình trên chiếc tivi LCD 21 inchs treo trên tường, cũng với chiếc remote sếp có thể chọn chế độ làm việc của máy điều hoà để duy trì nhiệt độ và độ ẩm trong phòng một cách thích hợp. Hoa quả quà cáp của những người đến thăm được cất giữ trong chiếc tủ lạnh. Bên cạnh sếp lúc nào cũng có một người thường trực, không phu nhân thì con gái lớn, ngoài ra khi cần thì với tay bấm chuông ở đầu giường, sau 10 giây hộ lý sẽ có mặt.
Quanh giường bệnh của sếp trưởng hôm nay có đông người. Ngoài phu nhân của sếp trưởng, còn có vợ chồng sếp phó cùng anh thư ký vừa mới đến thăm. Sếp phó đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt người bệnh, trong lòng không khỏi dấy lên một niềm thương cảm. Khuôn mặt trước kia phương phi đầy đặn, lúc nào cũng đỏ au, đôi mắt sáng quắc, giọng nói sang sảng khi phát biểu hay tranh luận, nụ cười hiền khi an ủi vỗ về cấp dưới. Bây giờ thay vào đó là nước da vàng ệnh, khi mới chớm cười thì một hệ thống nếp nhăn xuất hiện trên trán như những đường cày, giọng nói yếu ớt thì thào như từ một cõi xa xôi nào vọng lại còn đôi mắt thì lờ đờ hết nhìn người này đến người khác trong số những người có mặt xung quanh. Thấy sếp trưởng muốn đưa tay với cái cốc đặt trên mặt tủ, sếp phó nhanh nhẩu nói với phu nhân sếp trưởng:
- Kìa chị! Anh muốn uống nước. Mà thôi, chị để em rót.
Nói xong, cầm chiếc cốc ra bình nước lọc hứng lưng cốc đem lại giường bệnh, một tay luồn sau gáy nâng đầu, tay còn lại đưa cốc nước sát môi, mắt chăm chú nhìn từng hớp nước trôi qua cổ người bệnh.
Xong cái đoạn uống nước, câu chuyện chuyển sang tình hình gia đình sếp trưởng. Cậu quý tử du học ở Bắc Kinh mới về nước rồi sẽ làm việc ở đâu, việc làm ăn ở cửa hàng kinh doanh áo cưới của cô con gái lớn thành đạt ra sao. Phu nhân sếp trưởng miệng ậm ừ, mắt nhay nháy ra hiệu với sếp phó đừng đi sâu vào câu chuyện, vì cậu quý tử từ ngày về nước đến giờ chỉ nghĩ đến chơi bời, cậu đã bán đến chiếc xe @ thứ hai để lấy tiền tiêu xài, cậu thay người yêu như thay áo, đến cô hiện nay đã là người thứ ba; còn chuyện kinh doanh của cô con gái lớn thì đi vào ngõ cụt, số vốn 5 tỷ đồng đầu tư ban đầu có nguy cơ mất trắng. Sếp phó nghĩ rằng âu cũng là dậu đổ bìm leo, vắng mặt người là trụ cột trong gia đình nên mới sinh ra thế.
Cuộc viếng thăm bệnh nhân dẫu tình cảm có bịn rịn đến đâu thì cũng đến lúc sếp phó cùng phu nhân và anh thư ký ra về:
- Anh yên tâm tĩnh dưỡng, chóng khoẻ rồi về lãnh đạo Tổng Công ty, ở nhà mọi người đều mong anh chóng bình phục và trở lại công tác.
Cửa phòng bệnh khép lại giống như tấm màn nhung trên sân khấu buông xuống chấm dứt màn diễn trong đó sếp phó là một diễn viên kịch nói đại tài. Bộ mặt sầu thảm-là bộ mặt giả- thích hợp với những lời thăm hỏi an ủi người bệnh biến mất, bây giờ thay vào đó là một bộ mặt hân hoan, tươi cười, bộ mặt thật. Nhân đây ta hãy luận bàn một tí về cái sự thật và giả. Bây giờ có nhiều thứ giả: bằng cấp giả, thành tích giả, đạo đức giả, đến yêu thương nhau mà cũng có kẻ giả vờ yêu. Nhiều bộ phận trên cơ thể con người cũng có thể là giả: tóc giả, răng giả, lông mi giả, ngực giả, mông giả…Vậy thì sếp có hai bộ mặt, một giả, một thật âu cũng là lẽ đương nhiên. Người ta nói trở mặt như trở bàn tay, nhưng sự hoán vị hai khuôn mặt giả và thật của sếp còn nhanh hơn cái trở của một bàn tay. Bên giường bệnh ngoài mặt sếp tỏ ra âu sầu nhưng trong lòng sếp cố nén lại một niềm vui âm ỉ. Cái niềm vui ấy bây giờ chợt trào ra trên môi thành nụ cười rất tươi, da mặt sếp giãn ra, đôi mắt nhay nháy ra hiệu với phu nhân và anh thư ký:
- Sắp chết rồi!./.
Hà Nội 2010