Ký ức mẹ
những chuyến tàu vùn vụt trôi qua cuộc đời tôi
trôi qua những đám cỏ gà vườn mẹ tôi tuổi mười bảy
bây giờ chúng vẫn ầm ì như thế
mẹ tôi tóc bạc nằm nghỉ trên đồi
những chuyến tàu đánh thức tôi chạy hoang trưa hè nung lửa
mẹ tôi khóc nhớ trăng xưa
tôi cù lần nằm nhai chữ nghĩa
mẹ tôi buồn ngày tảo mộ cỏ xanh
tôi vẫn luôn quay về nơi cuộc đời đã được sắp đặt
không hề nghĩ có một nơi khác
mẹ tôi hoa lá lan man giấc mộng cánh đồng
vẫn mong ngóng tôi vượt qua những cám dỗ tầm thường nhạt nhẽo
khi âm thanh rin rít cát bụi ném vào gương mặt tôi
những người thân yêu hoa rụng tơi bời
sấp ngửa đôi bàn tay nhân thê
gieo đôi bờ chiếc bóng mẹ thực, hư.
Viên bi tuổi thơ
Tôi đánh mất viên bi trong cỏ
mười mấy năm thờ thẫn, vật vờ
lục lọi mãi, dán mắt từng bụi nhỏ
thấy đâu nào đôi cánh tuổi thơ !
để thương tiếc nhiều đêm mơ sắc biếc
đôi mắt buồn ngơ ngác nhìn tôi
và đôi lúc muốn vò đám cỏ
nát tươm ra, vơi nỗi ngậm ngùi
rồi đôi lúc muốn quên, xí xoá !
rồi mơ màng, rồi lại đăm chiêu
chuyển hạnh phúc sang một bờ sông khác ?
hay tình yêu hoá đoa bến cô liêu ?
choàng áo cũ, cợm viên bi trên ngực
lạ lùng sao ? hư thực thế này ?
ồ ! có phải tôi chẳng từng đánh mất
bao mộng đời xao xuyến, nồng cay ?