Bình thơ HOÀNG CẦM
NGÀY GIỖ VỢ LẦN THỨ HAI
Nhớ em từ một đường khâu
Hai năm vai áo toạc đau xé lòng
Nhớ em từ miếng cơm không
Những năm bát mẻ,đĩa còng chia nhau
Em ở đâu tôi ở đâu ?
Hai năm rễ bén cỏ sâu trên mồ!
Đi thăm bụi đất chiều mưa
Giun kêu thăm thẳm còn ngờ tiếng em
Về đâu tiếng nói em hiền
Thảo thơm biền biệt điệu kèn cõi âm
Em đi một thoáng trăm năm
Nơi đâu em ngủ tôi nằm lênh đênh
Đầu nghiêng gối nặng tay mình
Chợt rung mắc áo dáng hình cheo leo
Về khuya mê bóng bóng theo
Nhìn chênh thế kỷ bóng vèo qua mi
Độ rung của nỗi nhớ tràn vào thơ ngay từ 4 câu thơ đầu tiên:
‘’ Nhớ em từ một đường khâu
Hai năm vai áo toạc đau xé lòng’’
Nhớ em từ miếng cơm không
Những năm bát mẻ,đĩa còng chia nhau’’
Cũng là sự kể lể về những kỷ niệm vụn vặt trong sinh hoạt vợ chồng thuở mới ‘’ nâng niu gom góp dựng cơ đồ’’ : ‘’một đường khâu ,miếng cơm không’’ đến ‘’,bát mẻ, đĩa còng ‘’,như bất cứ ông chồng thương vợ ,biết ơn vợ nào khác nhưng ở đây sự chân thành trong ngôn ngữ thơ đã thấm vào người đọc khiến ta không thấy hình tượng thơ nặng tính chất riêng tư nữa mà dường như mang tính phổ quát hơn ,đời hơn . Những hồi ức nho nhỏ đó trong cuộc sống khi đủ vợ đủ chồng không mấy ai để ý nhưng khi một đối tượng mất đi rồi thì những chi tiết cỏn con bỗng thăng hoa trở thành hoài niệm ,những việc không đáng ai quan tâm như khâu một đường kim trên vai áo , ăn chén cơm không nhường thức nhắm cho chồng mời bạn uống rượu hay những vật dụng tầm tầm của cuộc sồng cơ cầu vật lộn kiếm miếng ăn nuôi con nuôi cái ngày xưa của hai vợ chồng bây giờ đã trở thành di vật và người còn lại làm sao không thoáng trông đoái tưởng đến người tao khang .cho đặng.
Khổ thơ thứ hai nối tiếp mạch thơ hoài niệm uất nghẹn:
‘’Em ở đâu ,tôi ở đâu ?
Hai năm rễ bén cỏ sâu trên mồ !’’
Nhà thơ cảm nhận nỗi mất mát một cách thấm thía nên thảng thốt mất phương hướng về không gian khi sử dụng câu hỏi tu từ với từ đâu đến những ba lần , thảng thốt nhận ra rằng ‘’đi thăm bụi đất chiều mưa-giun kêu thăm thẳm còn ngờ tiếng em’’.Em chỉ còn là bụi đất chiều mưa ,trong lòng người chồng cồn cào một sự dằn xé giữa tỉnh và mơ giữa thực và hư giữa tiếng giun kêu và’’tiếng nói em hiền ‘’ đồng vọng.
Vẫn là nỗi buồn đau chia biệt tất yếu của quy luật mất còn ai mà không trải qua chỉ chậm và sớm đó thôi .Biết vây nhưng kể cả những kẻ lạc quan nhất khi đọc đến đây cũng không khỏi bùi ngùi trước sự vang vọng của ;điệu kèn cõi âm’’.Một lần nữa ta lại thấu cảm một điều :sự chân thành khi đã cộng hưởng với tài hoa sẽ có tác động xuyên tầng khơi gợi tình cảm đẹp trong con người nhiều khi vì một lý do khách quan nào đó đã bị khuất lấp .
Khổ cuối dòng xúc cảm được đẩy tới cao trào sâu lắng qua những hình ảnh thơ ‘
Đầu nghiêng gối nặng tay mình
Chợt rung mắc áo dáng hình cheo leo’’
Nhà thơ không thể thoát ra được dòng hồi ức lan tỏa theo hoài niệm nên một lần nữa lại dùng từ đâu ‘’nơi đâu em ngủ tôi nằm lênh đênh’’.’Vế thơ ‘’tôi nằm lênh đênh ‘’ là một ý thơ khẳng định tình yêu bất biến trong lòng chủ thể trữ tình không cần phải nặng lời thề thốt như bất kỳ ai khác .Rõ ràng khi nhà thơ tỉnh thức’’đi thăm bụi đất’’hay lúc chìm vào vô thức ‘’ đầu nghiêng gối nặng tay mình’’ hình bóng người vợ đã quá cố vần khắc vào tâm khảm người còn lại
.
Hai câu cuối bài tác giá đặt hình tượng vào một bối cảnh không gian ‘’khuya’’lúc mà phần huyễn mộng bao giờ cũng lấn phần thực mộng . Nhà thơ từng sống với huyễn mộng ‘’lá diêu bông ‘’từ lứa tuổi lên mười ấy sử dung điệp từ bóng đến những ba lần trong hai câu cuối một lần nữa lại chìm vào cõi huyễn :
‘’Vê khuya mê bóng, bóng theo
Nhìn chênh thế kỷ bóng vèo qua mi’’
‘’Về khuya mê bóng ,bóng theo’’ thì người đọc lờ mờ còn hiểu được sự quấn đuổi của hình và bóng trong cuộc :’’ trăm năm còn có gì đâu’’nhưng câu thơ cuối cùng thì sự hiểu phải nhường cho sự cảm .Sao nhìn chênh vào thế kỷ mà không nhìn thẳng thì mới ‘’bóng vèo qua mi’’nhỉ ? .Nhà thơ dùng từ ‘’chênh’’ ‘’vèo’’ ở đây thật tài hoa bởi tự ‘’xác chữ’’ đã kín đáo hiển lộ một tình yêu sâu nặng với người bạn đời không may mệnh một nhưng càng kín đáo hơn khi ‘’hồn chữ’’ bộc tỏ sự mất mát không làm con người chìm đắm trong bi thương .Một ánh’’ nhìn chênh’’,một thoáng ‘’vèo’’ khoảnh khắc ‘’qua mi’’ con người phải tiếp tục sống cho đáng sống phần đời còn lại chứ đâu có thể mãi mãi ‘’nhìn chênh ‘’!
Có thể như thế mà cũng có thể không phải như vậy .Tuy nhiên có một điều người viết bài này đoan chắc rằng đọc bài thơ’’ Ngày giỗ vợ lần thứ hai ‘’của nhà thơ Hoàng Cầm người đọc kể cả những người đồng cảnh vẫn cảm thấy phần thương lấn át phần bi . Có cần gì phải bày biện tốn kém mâm cao cỗ đầy , có cần gì phải mời mọc thân bằng quyến thuộc khắp nơi cho đông đủ nhà thơ giỗ vợ bằng một mâm chữ đơn sơ mười sáu câu lục bát cũng đủ thù tiếp khách chung tình trong khắp thế gian chẳng những bây giờ mà cả ngàn sau./.