Hồn nhiên vang niềm vui được yêu!
Bất hạnh im lìm nếu chẳng còn yêu nữa
đóa thơ thôi nở xôn xao mỗi sáng chiều
hết thơ yêu - vạ vật hồn không điểm tựa
Lên đường!
thân đã xa nhau, hồn dường như lần lữa
để như còn tiếng chân hai đứa bước chung
Âm ong ong diều sáo (đã cùng tung thả)
cung trầm bổng trên cao điệu mung lung
Phần phật rung
diều rách, yêu hết mình
gió phiêu lãng vút diều lên đỉnh tiết trinh
nằm thoảng nghe hai quả tim - khe khẽ gõ
hay động cựa lá cây? thân cành nứt vỏ?
Nghe nắng úa sương giăng, nghe trăng tỏ trăng lu
nghe hương rừng căng thổi 'hoa nhũ ngục tù'
nghe bóng mây lướt thịt da thơm mát rượi
nghe nắng lửa cát rang - ghen tưới khói mù
Nóng hỏa thiêu mê sảng - nghẹn lời, ngưng thở
loạt miếng hôn, nghe rõ
như mưa rát mặt
như nghe tiếng lệ tình - tim thác ứa ra
bắn tung tóe cát bờ êm mịn tuổi hoa
Nghe sét tình bửa trán kiêu căng bướng bỉnh
sét nổ tím gương hoa bạn trẻ vào đời
yêu mãnh liệt, kết thông vang vọng tim người
tiếng nghiêm trang như nhận bảng vàng súng sính
Không giảm mức đam mê dù tính tự kiêu
cũng không nhường mẫn tiệp cao siêu có hạng
yêu càng đằm sau sột soạt rắn trong đầu
sau quá nhức dằm lim lâu lắm cứa đau.
Giọt nguồn yêu tí tách - đã suối từ lâu
giọng hào sảng thơ yêu - đã trang vàng lấm
tình mai trắng - đã chiều đông tối sập mau!
tình băng băng thác đổ - đã sông trôi chậm.
Riu ríu chim say đắm tình thiên phú
vạn lứa đôi dâng tiếp nhạc con tim.
Duyên không muộn, trời cho, chẳng bao giờ cũ
dẫu chòng chành, thuyền khẳm yêu - chẳng sợ chìm.
HÈ 2010