1.
Nơi Tôi Đi, Biến Mất.
về cả hai phía nơi con đường tôi đi
những người đàn ông và đàn bà
cầm những đóa hoa lạ và ác
chúng ngấu nghiến nhìn
trên đường tôi đi
vĩnh cửu và thời gian dẹp đường
bụi và nước mắt thấm đẫm
trong những chiếc khăn tang chúng cầm
rẩy ngột ngạt vào phổi
trên đường tôi đi
mọi người gào thét
và nhiều người gãy gập trong đau đớn
họ nhìn tôi
họ nhìn vết thương của chúng tôi
những đôi cánh và đầu lâu điên loạn
trên đường tôi đi
không có gì hết
cái bóng trùm lên tôi
đen và đen sâu hơn, bên hai bờ vực thẳm
đất sụp xuống dần
treo cổ tôi trong hư không
những con thú trong tôi mọc cách bay và biến mất
những con chữ làm móng vuốt
bấu kí ức khi tôi làm người
rồi quên hết đi.
chẳng còn gì.
2.
Những Ngày Cát Bụi
bình minh sắp lặn trên quê hương tôi
khi tôi ra đi và không bao giờ còn nhớ lại được nữa
con đường với những đóa hoa cúc dại sau lưng
đằng trước tối và lạnh lùng
một cơn bão thét
một ngôi nhà hoang
trên sườn đồi nơi tôi vươn tới
những đám cỏ rung chuông màu máu
và mùi dĩ vãng ngập ngụa hối tiếc tôi
những đánh đổi và những chu kì
bừng sáng
lặp lại
tiến lên
mẹ sẽ không còn nơi đó
và cha
và gia đình
sự vĩnh cửu trong bàn tay đánh mất
và cơ thể rồi cũng bỏ đi
trong bình minh rất xa
lẻ loi tìm ánh sáng.
chúng ta rồi sẽ tìm lại
3. Chúng Ta Trở Lại
chúng ta trở lại
với đôi bàn tay rét đẫm
và hai con mắt lồi
chúng ta quay lại
với sự cầu xin cứu vớt
thượng đế và linh hồn
bị cắt tan tành dưới những lằn roi
chúng ta quay lại
với chúng ta
khi mọi giá trị vỡ nát và ta nhìn hư không
như một nhân chứng
sắp tuyệt chủng
chúng ta quay lại
gào thét và đui mù
điên và trống rỗng
cuộc đời tan
thời gian tan
không gian tan
kí ức tan
con người tan
giới tính tan
và chúng ta chạy trốn
một thực thể điên loạn trong ta.
4. Ám Ảnh Trong Tôi
ở khu phố trên đường Cộng Hòa
tôi rẽ vào một quán café bên đường và gọi một ly café sữa
với rất nhiều thời gian
tôi chìm đắm trong cái màu nhiệm của tỉnh thức
và những bước chân tôi thôi di động
vào quá khứ nơi tôi tồn tại và đi mãi
như bước lùi đến tương lai
ly café rất đặc
tiếng nhạc trong căn phòng vắng
như hồn ma của hiện tại
những chiếc lục lạc nó đeo
dưới chân một cô gái nhỏ có những chiếc kiềng to xung quanh
và biển rộng lớn đánh sập khu rừng và những ngôi nhà nhỏ
những mái thuyền vượt đại dương và những thân người buông xuống
như một cơn đánh đổi cho cá mập và những con cá chuồn
bay lên và xa hơn nữa
những ngọn núi âm trong sương với tiếng vẳng của tù và
trăng sáng trong tiếng sói rừng và những con sóc nhỏ
chạy nhảy qua những bậc cấp dưới căn lầu này
chúng sắp nhảy xổ vào tôi và những chiếc thuyền sắp
đứt dây neo cuốn phăng ra biển
thượng đế đang về và những buổi lễ đang đến
đứa bé gái dừng chân
tôi trả tiền và đứng dậy
đất chao đảo tôi lại bước vào một cuộc thánh chiến
với những con cá mập di chuyển linh hồn người chết dưới chân.
5.
Bán – Mua
chúng tôi thỏa thuận về hiện thực và những giọt nước mắt
áo quần, tiện nghi, đất đai và ngôi nhà với thân thể và linh hồn này
một cuộc ngã giá rất lâu
đến bây giờ
tôi vẫn không biết mình đã chọn điều gì.
6. Anh – Em
và những đóa tinh trùng bắt đầu ngày mai
khi trời vừa sáng
mọi thứ trắng tinh , không vang vọng
phủ xuống rèm
nhanh như vệt dao
mọi thứ học cách cứa.
và những ngọn trứng bắt đầu ngày mai
vươn vào xanh thẳm
ngột ngạt chờ đợi
ngột ngạt chuyển màu
đen u tối
đại dương
bầu trời và thế giới bị cắt
cửa sổ đóng lại
thời gian
cửa sổ khép lại
không gian
nơi mọi thứ mở và đóng
lớn và phai tàn
nhầy nhụa
bên kia
những làn da đất cất tiếng tìm nguồn
chặn lại
bên này
những da thịt cất máu tìm lời
dừng lại
tiếng đợi
trong đêm
mọi thứ vẫn trắng tinh và vươn vào ý nghĩa
cự tuyệt của thế giới lệch
xáo trộn mặc sức dâng lên
chúng ta chin nhau qua đôi mắt khép. .
7. Lại Ngày Mới Bắt Đầu.
ngày bắt đầu từ một tiếng rên
khi trời mở mắt và giấc ngủ khai sinh
sự tỉnh
ngày bắt đầu từ một vành môi hé mở
và những chiếc răng câm
cái đầu rỗng và một nỗi buồn không thể tả
ngày dâng lên
cho đến ngập màu cái buồn đau của nó
quá nửa chảy
len dần trong từng tia máu
thời gian
không gian
tiếng gọi
ngày mở cửa của cho nó
một nắm mồ
cho tôi sợ hãi
cho tôi đứng đó
cho tôi chạy trốn
ngày nói ra
tiếng của nó
ồn ào
buồn não
đu đưa cái nhịp
buông thõng
ngày
ngày
ngày
những ngày liên tiếp
vạch mặt sự sáo rỗng của những thân tôi
chạy vào bóng tối
và ngày
và ngày và ngày...
8.
Sự Sống
chạy vượt qua tôi
là một chiếc cầu
chạy
vượt qua tôi
là một cuộc đua
không hình tượng, không màu sắc, không cảm xúc
tôi biết, chạy
vượt qua tôi và
tôi đang dần bị bỏ lại
chạy vượt qua tôi
là chạy mãi của
một cái chết một thời gian
mọi thứ biến đổi
chúng sẽ nhìn tôi
chạy vượt
một vòng tròn
chạy vượt qua tôi
không níu kéo
sự hối tiếc bắt đầu
bằng làn da đang bị đất hóa
linh hồn đang bị đất hóa
một nấm mồ sẽ chạy
một giọt nước mắt sẽ chạy
hối tiếc sẽ chạy
rồi mọi thứ sẽ chạy
chạy vượt mãi qua tôi
cho đến lúc thời gian và mọi thứ dừng lại.
khoảng ấy ngắn cho một cái chết làm sao!
9. Kẻ Phản Bội Suy Nghĩ [ Hay Con Người Của Hiện Thực ]
lũ quỷ sẽ bắt đầu
hát ca
khi ta biến mất
lũ quỷ sẽ bắt đầu len vào giấc mơ
khi ta biến mất
lũ quỷ sẽ điều khiển và âm mưu làm điều gì đó
khi ta biến mất
lũ quỷ đang toan tính
chúng sẽ toan tính từ từ
trong im lặng .
cầu chúa.
chúng sẽ làm gì đó
chúng nhất định sẽ làm điều gì đó
mà ta không biết được
hoàn toàn không biết được
trong ta
trong đầu ta
trong óc, tủy, não, mắt, máu ta
trong giữa hai khóe mắt ta
chúng sẽ làm gì đó
khi ta ngơi nghỉ đi
khi ta quên lãng đi
chúng sẽ làm điều gì đó.
nhất định
mà ta không thể chống hay phản khan được gì.
10. Điều Gì Trong Đôi Mắt Tôi
tôi có một đóa hoa
nó nở khi tôi khóc
tôi có một đóa hoa
nó nở khi tôi im lặng
tôi có một đóa hoa
nó nở khi tôi đi một mình, cô độc
nó nở khi tôi lẩn quẩn với những ngớ ngẩn, với mình
trong ngôi nhà nhỏ bé
không còn ngôi nhà nào nhỏ bé hơn.
nó vẫn nở, dù tôi làm gì
tôi có một đóa hoa
rễ nó ở đó
từ khi
tôi còn nhỏ
đất của nó ở đó
nó ở đó, cho đến khi
tôi không còn suy nghĩ nổi nữa
tôi chết đi
nó vẫn ở đó
cả linh hồn, tôi là
nó ở đó
len và nhìn vào hai thế giới
lỗng lẫy, kiêu hãnh, kì diệu
đóa hoa trắng tinh không thể chạm, bao giờ
không chạy trốn
đất nó ở đó
rễ nó ở đó
nó nói ở đó
và làm những điều gì ở đó
thoát khỏi mắt tôi và đẫm tràn mắt tôi
đóa hoa trắng tinh
tôi sở hữu.
bức tường tôi không thể vượt qua
trừ một cú đổ, hụt nhào vào điên loạn
sâu hơn trong điên loạn
nơi ấy, đánh đổi có một bông hoa
một bông hoa trắng tinh
tôi sẽ có nó
như thế.
11. Thành Phố Giấc Mơ Và Hiện Thực.
thành phố của những giấc mơ
bừng dậy những áo ngủ màu trắng
cao tầng và nhiều bệnh nhân
thân thể trắng, đầu trắng, nụ cười trắng
linh hồn trắng, thành phố
của những ước mơ
sẽ mọc lên rất nhiều ước mơ trắng
khao khát trắng
niềm tin trắng
kĩ thuật trắng, nghệ thuật trắng
khoa học trắng.
và một thế giới đen thui với những con người đen thui
ước mơ đen thui, tủi hổ đen thui, tự hào đen thui
thành phố mọc lên, chạy nhảy, múa hát, khoa học, nghệ thuật đen thui
nhộn nhịp đen thui, sống đen thui, chết đen thui, mua bán
sầm uất , tình dục đen thui
và giữa hai thành phố ước mơ ấy
hiện thực sập xệ bắt đầu hiện lên
một thành phố
với những con người và sự vật đầy màu sắc
áo ngực, quần lót, nhà hàng, nghĩa địa sống động
đôi dép, bàn chải, xe lửa, con chó
màu sắc, màu sắc sặc
sỡ
trên hình dạng cả những con người đang sống, đang chết, hay chết hay sống hay chưa.
12. Thượng Đế Trong Chiếc Khăn Tang
thượng đế trong chiếc khăn tang
ngài ngột ngạt với cái chết ngài đang đội trên đầu
hàng ngày hắn luôn phải mang
vì tôi đã cho hắn chết.
13. Cái Chết.
lúc bấy giờ có nhiều người đến bên tôi
tôi không sao hiểu nổi
nhưng tôi sẽ nhận ra họ , từng người, có lẽ tôi sẽ nhớ đầy đủ tên của họ
nếu tôi từng nghe qua một lần và từng cố nhớ
sao nhỉ? đó có thể là giây phút cuối cùng tôi nhận ra
mình cũng có một điều đáng yêu biết chừng nào
khi tôi chết.
14. Cái Chết và Sự Sống [ hay Lý Lịch Của Tôi ]
suốt nhiều năm và nhiều thế kỉ
tôi di cư
cho đến khi tôi đâm đầu vào một tảng đá
bang thẳng vào tôi trong vũ trụ
cái chết của tôi khiến tôi
ra đời nơi đây.
15. Tự Do.
sự tự do được lặp lại
nhưng ở đất nước hay môi trường xã hội này
hay nơi nào khác tương tự
lặp lại cũng là một niềm an ủi lắm rồi.
16. Mặt Trời, Nhiệt Đới.
khó lòng mà nói mặt trời nơi này ra sao
nó mọc khi tôi ngủ và nó ngủ khi tôi mọc
khó lòng mà nói mặt trời nơi này ra sao
sự thật và tưởng tượng
những bức vẽ đẹp hơn nhiều
nhất là những bức vẽ của trẻ thơ
với những vòng tròn hình cây kẹo và tia nắng
tô vàng
khó mà nói mặt trời nơi này ra sao
mây đen che mất
hiện thực che mất
nhìn qua tấm gương và nhìn để làm gì
xứ nắng, mặt trời chói chang
nhìn để làm gì
mặt trời không ngơi nghỉ
mặt trời bắt đầu một ngày và mặt trời như bao mặt trời
hiện thực
bụi bám
mặt trời
sáng
mặt trời
râm
mặt trời
rọi giữa người người
và thời gian và không gian
và sắp qua
một mặt trời
nhìn đâu cũng không thoát.
17. Bình Thản, Chả Có Bình Thản Bao Giờ.
ta sẽ sống bình thản
ta nói
ta sẽ không suy nghĩ, không suy nghĩ nữa
và ngay lúc ấy
cái chết của ta đang bóp cổ ta
và ta đang giãy giụa, kêu cứu
thả tôi ra!
thả tôi ra!
18. Thế Giới
tất cả người sống
tất cả người chết
họ thật tuyệt vời
họ đều biến mất
biến mất tiêu
còn những kẻ vật vờ
nửa điên nửa lạ
nửa cuồng nửa ma
xoay mòng mòng trong những bãi tha ma
máy móc và vô nghĩa
đấu tranh và cố có ý nghĩa
thời gian và không gian
còn những bãi tha ma đầy ý nghĩa
chữ nghĩa và chữ nghĩa
lại đàn đàn những con kiến sinh ra
trên tay tìm về những gì còn lại
những gì còn lại
những con kiến sinh ra.
19. Hoa Ác
điều đào xới tâm hồn tôi
là
không gì cả
chúng âm thầm từng đêm
phân bào sự trống rỗng
đầy ngợp tôi
cho đến khi tôi nuốt mất chính mình
đuổi ra khỏi khu vực sống
và những gì còn lại là
một bông hoa
một bông hoa khổng lồ đang dần dần đến
20. Chúng Đang Trò Chuyện Với Nhau
Những chiếc ghế đang bàn chuyện xung quanh cái bàn
chúng ầm ĩ và không muốn ai phá bĩnh chuyện của chúng
về những chiếc ghế và cái bàn
tuần hành trong một vòng tròn
hội kín của chúng về
những cái ghế và những cái bàn
âm thanh thủ thỉ của chúng đôi khi
thé rít lên theo luồng gió làm tôi giật mình, sợ hãi
căn phòng ấy
những chiếc ghế và cái bàn
chúng trò chuyện với nhau
chiếc khăn bàn phủ kín xuống gương mặt của vị trưởng lão
nó lén nhìn tôi.
như bắn một hạt cát vào tôi với tốc độ ánh sáng và
những chiếc ghế căng cứng người, giãn ra
chúng chợt cười váng lên
tôi đã bị lừa
căn nhà này đang nuốt chửng tôi
với hai cái tay trong bầu trời tối này
nó, chiếc lồng và miếng mồi dụ đằng trước
tôi biết chúng bàn chuyện gì.
tôi đã biết chúng bàn chuyện gì.
21. nhà thương điên: những kẻ tù thế hệ.
tiếng nhạc sến đưa tôi về lại con đường mòn trong khu phố
nhỏ, bụi và rác
và những chiếc áo quần đầy màu sắc treo lủng lẳng cạnh lan can
đó là một khu phố chưa sập xệ lắm, hoàn toàn
vẫn còn thuộc về đời sống bên trên.
bên dưới
tất nhiên là những thân thể đàn bà, chuột cống và gián
vẫn mùi cống và rác
ống tiêm và ngu dốt và bạo lực và những con chó ghẻ cắn thuê…
chúng biết mình bị dại.
và ai cũng biết.
nhiều, rất nhiều linh hồn biết khóc.
tiếng nhạc sến
trôi từ một đầu cầu lịch sử đến một đầu cầu lịch sử
chưa thoát được dòng sông đen
nơi chúng tôi không biết làm gì
sinh và tồn tại và mọi thứ cứ mặc nó sinh ra và tồn tại
mọi thứ vào một cái khung
chết và tồn tại
bởi vẫn những người đó
thế hệ sau những người đó
những người đó
vẫn y nhau, vẫn những người đó
muốn văng cặc.
bên một dòng người và những căn nhà mọc lên
to và lớn hơn
đổ nát và tàn lụi hơn,
vùn vụt thay đổi
chúng không cần chúng tôi
luôn được mặc danh là cho chúng tôi
nhưng, chúng tôi, khác
tâm hồn và sự yêu tự do khác
không khí khác, niềm tin khác
có thể chúng tôi ích kỉ.
muốn một sự vẫy vùng.
tiếng nhạc sến như vẫn là không gì hết
vẫn như thế trong cái cầu này
trên cái thành cầu này
nhiều bàn tay đã nhảy xuống và bị quên biệt trong thế giới hôm nay
như một bịch rác thải.
dành cho chúng tôi
dành cho chúng tôi
một thế giới y nguyên như không cần thay đổi.
22. Bể Chứa.
xé toạc những cánh tay
những cái gai lưng nhức nhối và những tấm màng nhớp nhúa
đậy óc sọ
phủ kín hơi thở của máu và trục nguồn
tôi dùi sâu vào trí nhớ
mở toanh cái thế giới thơ
nơi tôi chưa từng đến
nơi tôi chưa từng biết
nơi tôi chưa từng mơ
chỉ biết mình từng cảm nhận
đâu đó
khi mình viết
như là viết như là viết
như là rơi giữa nguồn
nơi nhắm mắt và chờ một cuộc tuột rơi
sâu và êm và
bão tố
23. Đêm, Khi tôi Ngủ.
những con dã nhân tràn vào thành phố khi tôi ngủ
những tấm lưới kéo vào thành phố khi tôi ngủ
trên những mái nhà quạ kêu
lũ kền kền và cái mỏ của nó
rỉa rứt những hơi thở khò khè.
không có âm thanh nào
chúng giết dần từng người
bình thản lật ngược kiểm tra,
nhiều người bỏ chạy
tiếng ngáy càng to hơn
và tiếng nghẹt
tiếng la hét.
vài người mộng du.
chúng lôi những xác người đi
chúng lôi rất xa
khi tỉnh dậy
xác người đầy thành phố
giấc mơ của tôi thành sự hoảng loạn
khi chúng luôn rà soát những kẻ cuối cùng.