Phảng phất ngoài hiên tiếng lẹt xẹt của đôi guốc người đi xa dần trong im lặng mùa đông nhà nhà kín cửa
Gió đuổi theo sự cô đơn làm giá băng rụng xuống
bước chân vào đêm
Tôi ngồi nghe ngóng số phận của ai đó
Vừa lướt qua khu chung cư và hình như đang tiến về phía biển
Nhưng giá như cứ ngồi làm thơ vớ vẩn
Thì tôi chỉ gõ được hai chữ An Bài
Tắt điện và đi ngủ
Trong giấc mơ chập chờn tôi bắt gặp một cô gái chết đuối
Đôi tay đưa lên trời như níu lấy khoảng không
Đôi mắt mở to nhìn tôi chằm chằm như nhìn một kẻ vô hồn
Tôi giật mình tỉnh dậy
Bước ra ngoài hiên chợt nhìn thấy đôi guốc ai bỏ quên hình như là từ đêm hôm qua
Tôi lại gõ bàn phím mấy chữ vừa rung lên
Thật tối nghĩa
Lòng tự dặn lòng quẳng bút cho xong
Tôi biết mình sẽ không bao giờ viết những câu thơ đại loại như thế
Nếu như đêm hôm sau và những đêm hôm sau nữa không còn phảng phất tiếng lẹt xẹt đôi guốc người đi xa dần trong im lặng mùa đông nhà nhà kín cửa.
19/3/2010