Sau bão
Rồi cũng trả cho bãi cát vàng
mảnh buồm tả tơi và thanh gỗ mục
biển - lặng yên phờ phỉnh
như em
Đưa nhau một chặng
lầm lỡ thanh xuân
ngôi nhà xa xứ mặt trời
xây trên mơ màng cát đụn
vãi số phận lên sóng
tiếng khóc thôi nôi
bập bềnh…
Chia tay
rong rêu lưu vết
ngày tự do đặt vào bàn tay người khác
chỉ còn là giọt cường toan kỷ niệm mọc gai
Đêm
hững hờ chân bước
hoang liêu phố rộng
cúi nhặt mảnh buồm tả tơi và thanh gỗ mục
nhặt tiếng khóc thôi nôi
giữa bốn bề sóng vỗ.
Ví dụ
Anh giấu mặt
đóa cúc vàng
li ti nỗi nhớ
tháng bảy không về
giọt mưa thu đơn côi
làm sao dừng thở chung bầu khí quyển
khi hơi thở còn có chỗ hòa nhau
làm sao ví dụ ban sơ
hừng hực tim người lửa đốt
Mây không mưa
ai háy dài đôi mắt
kéo tiết trời về phía giáp đông
tàn nửa canh thâu
hoài hoài ví dụ
ví dụ nào
Cúc nở dưới rèm môi
Dẫu một lần thôi
xanh đến nghìn sau
đành cứ lặng yên
mưa úp mặt
hôn cúc vàng trổ sớm giữa chiêm bao.
Cảm ơn bụi lắng
Mưa - quất vào mặt em tôi từng cơn rát mặt
em cảm ơn vì không khóc mà mắt môi cứ đầm đìa
Nắng - quất vào em đôi môi khô ruộng tháng năm
em cảm ơn người dù tóc khô che không đủ
còn hơi mồ hôi tỏa ướt nụ cười
Giông bão quất vào em
da thịt đẹp hơn sóng vỡ
em cảm ơn người nhờ thấy phía bên trong
Đêm - quất vào em
bến thứ mười ba bụi lắng
Gió - quất vào em
hây hây cảm ơn mùa hội tụ
Ngày - quất vào em
nắng và gió
xô nghiêng ngày hôm trước.
Ngựa gỗ
Quất ngựa
Chân mây ngun ngút
tiếng hí ngưỡng trời
bờm rung mặt đất
nào hay giật ngửa
bút-nghiêng
cười
Vùn vụt ngang tai
bờm không lay trước gió
nước kiệu... nước đại
những cơn lốc cuộn lên lồng ngực
những tia nắng xô kẻ lá sân vườn
bay... bay...
bay... bay
phi hoài sao không về nguyên quán
Đêm thì ngủ đứng
ngày vội phi mau
tìm hoài chẳng đến
mưa nguồn chớp bể
mệt quá
chùn hơi
mới hay ngược vó
Nước kiệu... nước đại
nước đại...
nước kiệu...
nhầm phải ca dao
ngựa rơi đáy giếng
cầm lòng móng vỡ
đưa chân lên trời
hí tìm...
yên cương.