Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.181
123.147.695
 
Tam Động Kiếm Tiên -2
Văn Việt Tử

Hồi thứ V

Quần tiên hội yến phá trận Mê hồn

Hảo hớn Trúng Phong lột xiêm Thị Mịch

 

Lại nói về quân sư Tứ Tử Ly, sau khi chủ tướng Nguyễn Tề Tam đem tướng sĩ vào phá trận rồi thì vội vàng độn thổ đi cầu cứu chư tiên các động. Đến đâu cũng được tiếp đãi tử tế và các tiên hứa sẽ đến giúp. Quân sư Tứ Tử Ly mừng rỡ, lại độn thổ một mạch đến Cội Sơn yết kiến Đạt Ma Lão tổ, thưa rõ mọi việc và khẩn cầu Lão tổ hạ sơn gọi hai đồ đệ về.

 

Đạt Ma Lão tổ thấy hai đồ đệ mình làm bậy bèn nói với Tứ Tử Ly rằng:

− Ta nay đã lánh ra ngoài cõi tục không còn mảng đến những việc dưới trần nhưng vì hai đồ đệ ta cậy có pháp thuật cao cường, định cưỡng cả mệnh trời, nên ta phải hạ sơn một phen, cũng là vạn bất đắc dĩ. Vậy nhà ngươi phải mau mau đến Thôn Sơn cầu Lý Toét Lão tổ là sư phụ Nguyễn Tề Tam, nói rõ đầu đuôi nhờ người đến giúp, và ngay đêm nay, ngươi phải về lập trên núi Nùng một chiếc thảo lư bày hương hoa lên để chư tiên đến phó hội.

Quân sư Tứ Tử Ly vâng lệnh lui ra, lại độn thổ đến Thôn Sơn ra mắt Lý Toét Lão tổ. Lý Toét Lão tổ đang ngồi trên tòa sen thấy Tứ Tử Ly đến, thì nổi giận mắng rằng:

− Hỡi đồ súc sinh kia! Tại sao lũ ngươi dám nay vẽ hình ta lên mặt báo, mai vẽ hình ta lên mặt báo để cười cợt với nhau, bây giờ còn vác mặt đến đây làm gì hử?

Tứ Tử Ly thưa:

− Bẩm sư phụ, đó là tự con khỉ Đông Sơn từ ngày uống trộm rượu của sư phụ, sợ sư phụ phạt phải trốn xuống trần, hắn uống nhiều quá nên mấy năm nay vẫn say la đà sinh ra vẽ nhảm, chứ lũ đệ tử thì không bao giờ dám thế, xin sư phụ xét lại mà tha tội cho.

Lý Toét Lão tổ nghe nói cũng nguôi cơn giận bèn hỏi:

− Thế bây giờ ngươi đến đây có việc gì?

Tứ Tử Ly bèn đem chuyện khởi binh đánh động Hồng Kê bị Đoản Kiều bầy trận Mê hồn thuật rõ một lượt, rồi như muốn làm cho Lý Toét Lão tổ phải cảm động, Tứ Tử Ly cứ ôm lấy tòa sen khóc sướt mướt. Lý Toét Lão tổ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi gọi tiên đồng Xã Xệ đến trao cho chiếc ô thần, phán rằng:

− Ta cho nhà ngươi đem bảo bối của ta theo Tứ Tử Ly về trước, đến canh hai đêm nay đợi ta hạ sơn sẽ liệu.

 

Tiên đồng Xã Xệ vâng lệnh cầm bảo bối cùng Tứ Tử Ly độn thổ về trại.

Về đến trại, quân sư Tứ Tử Ly sai quân đến trại Bách Thú, lập trên núi Nùng một chiếc thảo lư. Tiên đồng Xã Xệ bàn rằng:

− Bên chân núi Nùng có mấy gian chuồng khỉ còn bỏ không, nay ta mượn lấy một gian để đón chư tiên càng đỡ tổn phí, Quân sư nghĩ sao?

Quân sư Tứ Tử Ly khen phải, sai quân quét dọn một gian chuồng khỉ cho sạch sẽ để canh hai đêm ấy chư tiên đến phó hội.

 

Thấm thoắt đã đến canh hai, Quân sư Tứ Tử Ly mặc áo đạo sĩ chực sẵn ở chân núi chờ đón chư tiên. Một lúc sau, khắp bốn phía có những làn kiếm quang đủ mọi sắc vun vút bay đến đều chui vào trong chuồng khỉ. Khi các vị tiên đã đến đông đủ cả rồi, Đạt Ma Lão tổ nhiều tuổi nhất được cử lên chủ toạ phiên Hội đồng tiên, thứ đến Lý Toét Lão tổ, còn thì cứ so tuổi hơn kém mà ngồi trên dưới. Khi chư tiên đã yên vị, Đạt Ma Lão tổ đứng dậy nói:

− Thưa chư tiên, bần đạo chẳng may dậy lầm phải hai đồ đệ là Đoản Kiều và Lưu Trọn Lừa có tính ngang tàng bướng bỉnh, trốn bần đạo xuống phàm trần, dỗ ngon dỗ ngọt tên Lề Cang lòi tiền ra làm báo, nêu hắn lên làm cái bung xung, rồi trăm tội đổ đầu lang lậu! Thật là tội của chúng to lắm vậy thay! Nay chư tiên đã hạ cố xuống đây, xin hết sức giúp bần đạo bắt chúng về giam vào nhà pha trong động, bạt ba năm không cho trông ánh mặt trời, để chúng cải tà qui chính cũng là một thiện quả vậy.

 

Đạt Ma Lão Tổ nói dứt lời, chư tiên đều vỗ tay hoan hô ầm ỹ, làm lũ khỉ chuồng bên đang ngủ choàng thức giậy, sợ hãi kêu chí choét.

Nghe thấy tiếng lũ khỉ kêu, Quân sư Tứ Tử Ly lại chạnh nhớ tới anh mình là Đông Sơn (biệt hiệu của chủ tướng Nguyễn Tề Tam) hiện giờ còn bị khốn trong trận không biết sống chết thế nào, trong lòng thương cảm vô cùng, bất giấc khóc chu chéo lên như bị ai đánh. Chư tiên phải khuyên giải một hồi, Quân sư Tứ Tử Ly mới gạt nước mắt rót bia mời chư tiên uống, uống được vài cốc thì đã sang canh ba. Chư tiên đều sắp sửa bảo bối để cùng nhau đi phá trận. Quân sư Tứ Tử Ly đằng vân đi trước dẫn đường. Khi cách trận Mê hồn chừng dăm trăm thước, Đạt Ma Lão Tổ cùng Lý Toét Lão Tổ dắt tay nhau tiến đến trước trận gọi Nguyên soái Đoản Kiều ra hỏi rằng:

− Bớ Đoản Kiều! Sao ngươi giám cậy có pháp thuật, đặt ra trận Mê hồn để hãm hại những kẻ mà trời chưa bắt chết? Tội ngươi thật đáng bỏ vạc dầu. Nay nếu ngươi biết điều triệt trận ấy đi và thả các tướng bên động Phong Hoả ra, theo ta về núi tu luyện thì ngươi được toàn thân, bằng trái lệnh ta, ắt ta phải ra tay trị tội.

Nguyên soái Đoản Kiều vòng tay thưa rằng:

− Dám bẩm sư phụ! Tụi Nguyễn Tề Tam là những đồ vu cáo hèn. Chúng giám vu cho Lề Cang Chân nhân là ngốc, là dốt đặc cán mai. Chúng lại còn oẻ họe rằng là lang thì không được ra làm báo. Chúng có biết đâu rằng là lang có khi còn làm chết được người, chứ là chủ báo thì dù dốt đến đâu cũng chẳng chết ai. Nay đệ tử muốn ra tay cho chúng biết, kẻo chúng cứ dìm giá trị của Lề Cang Chân nhân, là bậc vĩ nhân trong làng báo. Thôi, xin sư phụ trở lại núi tu luyện để muôn năm hưởng lấy tuổi trời, để mặc đệ tử với chúng, kẻo khi đã giao binh, lại phạm đến tình sư đệ.

 

Đạt Ma Lão tổ nổi giận mắng rằng:

− Hỡi đồ súc sinh kia! Ta lấy lời phải bảo ngươi, ngươi lại dám doạ cả ta à? Hãy trông bảo bối của ta đây.

 

Đạt Ma Lão tổ nói xong, tung vòng càn khôn nguyện lên trời, nhằm đầu Nguyên soái Đoản Kiều đánh xuống, Nguyên soái Đoản Kiều vội chạy thẳng vào trong trận. Đạt Ma Lão tổ truyền Chư tiên vây chặt lấy bốn cửa, mồm lẩm bẩm niệm chú rồi hét to lên:

− Các Thiên thần đâu?

Các thiên thần đang canh gác trong trận nghe tiếng Đạt Ma Lão tổ gọi thì vội vàng chạy đến bẩm:

− Bẩm Lão tổ chúng tôi đây.

Đạt Ma Lão tổ phán:

− Các Thiên thần phải lập tức về trời, không được giúp tên Đoản Kiều làm bậy. Nếu trái lệnh, ta sẽ tư giấy lên trời phạt bốn ngày lương.

 

Các thiên thần thấy Đạt Ma Lão tổ doạ “cúp” lương thì cả sợ, vội vàng cùng nhau bay thẳng về trời.

Đạt Ma Lão Tổ lại làm phép giải tán oan hồn các báo, rồi quay lại nói với Lý Toét Lão Tổ:

 − Bây giờ xin Lão Tổ đằng vân đi bốn mặt trận ra lệnh cho chư tiên cùng tung pháp bảo lên và cùng xông vào phá trận.

 

Lý Toét Lão Tổ y lời, bèn cưỡi mây bay đi bốn mặt trận ra lệnh cho chư tiên. Chư tiên được lệnh, cùng tung kiếm quang lên và ùa cả vào trong trận. Đoản Kiều Nguyên soái biết cơ nguy biến, vội vàng bấm Quân sư Lưu Trọn Lừa hoá ra hai làn kiếm quang chạy trốn, bỏ mặc Lề Cang Chân nhân và các tướng sĩ ở trong trận. Lề Cang Chân nhân thấy trận sắp vỡ mà Nguyên soái Đoản Kiều và Quân sư Lưu Trọn Lừa thì đã trốn rồi, trăm phần lo sợ, mếu máo nói với Giang hồ Hảo hớn Võ Trúng Phong rằng:

 Hảo hớn ơi, hảo hớn! Hãy cứu lấy tính mệnh ta.

Giang hồ hảo hớn Võ Trúng Phong nói:

 Chân nhân cứ theo tôi mà chạy.

Nói xong Võ Trúng Phong vác đòn gánh cố đánh tháo lấy một đường để chạy.

 

Chư tiên đã vào cả trong trận rồi, Lý Toét Lão tổ sai tiên đồng Xã Xệ tung chiếc ô thần lên, hoá làm muôn đạo hào quang chiếu sáng cả một vùng, và làm tan khí lạnh, rồi Lão tổ lấy một viên linh đan sai Thạch Lâm tiên múc chén nước lã mài ra đổ cho chư tướng của động Phong Hoả. Khi chư tướng đã tỉnh hẳn đều kéo nhau đến tạ ơn Lý Toét và Đạt Ma Lão tổ, Đạt Ma Lão tổ nói:

− Các ngươi bất tất phải thủ lễ quá. Bây giờ hãy bắt cho hết các yêu tiên ở động Hồng Kê giải về cho ta xử tội.

Chư tướng vâng lệnh kéo nhau đi lùng bắt các tiên của động Hồng Kê.  Lý Toét Lão tổ nói với Bình Minh tiên:

− Tiên ông hãy bắt cho hết lũ kiếm tiên, quái hiệp mang về để chúng ta xử tội.

 

Bình Minh tiên nghe lời, cưỡi con Xích-Phanh bay lên trên không đọc mấy câu thần chú, tức thì lũ kiếm tiên quái hiệp tự nhiên như có người trói lại, đều đến trước mặt Bình Minh tiên, khóc sướt mướt thưa rằng:

 − Thưa tiên trưởng, chúng tôi vốn con nhà lương thiện, chỉ vì bị Đoản Kiều Nguyên soái dỗ dành nên mới nhắm mắt làm liều, xin tiên trưởng tha tội cho.

 

Bình Minh tiên cười nhạt mà rằng:

− Lũ ngươi là đồ mạt kiếp, lười biếng quen thân, chẳng chịu kiếm lấy một nghề, cứ “lia” cái kiếm tiên quái hiệp ra để rắc vào óc người đời những điều dị đoan nhảm nhí mà lấy tiền, lũ ngươi vô lương tâm đến thế là cùng, tội các ngươi như thế ta tha sao được?

 

Nói xong Bình Minh tiên điệu lũ kiếm tiên quái hiệp ấy đến trước Lý Toét Lão Tổ, Lý Toét Lão tổ sai Hàn Đãi Đá tiên dẫn về chuồng khỉ để lát nữa chư tiên về hội họp đông đủ cả rồi sẽ xử tội.

Đó thật là:

 

Đã tưởng yên thân gieo hại mãi,

Ai ngờ tội vạ đến sau lưng

 

Đạt Ma Lão tổ tìm khắp trong trận không thấy Lề Cang Chân nhân, Đoản Kiều Nguyên soái, Quân sư Lưu Trọn Lừa và Giang hồ hảo hớn Võ Trúng Phong đâu, thì biết rằng họ đã trốn cả rồi, bèn sai Thạch Lâm tiên, Lê La tiên, Xã Xệ tiên và Tù Mờ tiên đi lùng khắp bốn phương hễ thấy chui rúc vào xó nào thì phải lập tức bắt lấy, nếu biết sức mình không địch nổi thì phải về báo để chư tiên đến bắt.

 

Bốn vị tiên lĩnh mệnh kéo nhau đi. Đạt Ma Lão tổ mời chư tiên quay về chuồng khỉ yên nghỉ.

Lại nói về Giang hồ hảo hớn Võ Trúng Phong phò Lề Cang Chân nhân chạy ước hơn ba mươi dặm mới dám quay đầu nhìn lại, thấy không có ai đuổi theo bèn nói với Lề Cang Chân nhân rằng:

− Từ đây đến nhà tiểu tướng cũng gần, xin Chân nhân chịu khó đi lát nữa kẻo nghỉ giữa đường lỡ quân do thám bên Phong  Hoả trông thấy thì nguy.

 

Lề Cang Chân nhân được thoát nạn trong bụng rất mừng, quên cả khó nhọc, cứ lẽo đẽo chạy theo sau Võ Trúng Phong tìm nơi ẩn tránh.

Hai người cầm đầu chạy tới một thôn trang, Giang hồ hảo hớn Võ Trúng Phong dẫn Lề Cang Chân nhân vào trong thôn, đến một túp lều tranh, Giang hồ hảo hớn Võ Trúng Phong nói với Lề Cang Chân nhân rằng:

− Thưa Chân nhân đây là nhà của tiểu tướng, xin Chân nhân vào lánh tạm trong này để rồi ta sẽ bàn kế phục thù.

Nói xong, Giang hồ hảo hớn Võ Trúng Phong đi thẳng vào nhà cất tiếng gọi:

 Mẹ cái đĩ ơi! Mẹ cái đĩ có nhà không đấy.

 

Trong nhà bỗng có tiếng đáp:

  Tôi có nhà đây, bố thằng cu đã về đấy à?

Dứt lời, từ trong buồng chạy ra một người đàn bà nhà quê vừa thấp vừa béo, hai con mắt cặp kèm, vận quần một ống. Giang hồ hảo hớn Võ Trúng Phong trỏ Lề Cang Chân nhân giới thiệu:

− Tôi xin giới thiệu với mẹ cái đĩ đây là Lề Cang Chân nhân chủ Hồng Kê động, tác giả “số 30”.

Rồi quay lại nói với Lề Cang:

− Đây là Nguyễn Thị Mịch, mẹ cái đĩ Nhớn nhà tôi.

 

Nguyễn Thị Mịch và Lề Cang Chân nhân cùng nhã nhặn sẽ cúi đầu chào nhau, và cùng nói hai tiếng “hân hạnh” rồi Võ Trúng Phong bảo Nguyễn Thị Mịch đi làm rượu thết Lề Cang Chân nhân. Một lúc lâu mâm rượu đã dọn, hai người cùng ngồi vào ăn uống rất vui vẻ.

Trong khi hai người đang cùng nhau chén chú chén anh bỗng có mấy viên đá xanh ném vào giữa mâm rượu, làm đổ vỡ lung tung. Võ Trúng Phong biết rằng có biến, vội đứng dậy vớ lấy chiếc đòn gánh bảy gióng chực nhẩy xổ ra cửa, Lề Cang Chân nhân cũng sợ run lên cầm cập, líu lưỡi hỏi Võ Trúng Phong rằng:

 − Tướng quân ơi! Bỉ nhân trốn vào đâu cho khỏi bị đá ném bây giờ?

 

Võ Trúng Phong đang lúc cuống chí cũng không biết làm thế nào, sau đành phải bảo Lề Cang Chân nhân chui vào hòm rồi khoá kỹ lại. Xong đâu đấy, Võ Trúng Phong nhảy ra cửa trông thấy Thạch Lâm tiên đang lần cạp quần lấy đá ném, thì múa tít đòn gánh quát to lên rằng:

− Bớ nghịch tặc! Có giỏi ra đây giao chiến với ta.

Thạch Lâm tiên cưỡi trên mình hổ, thấy Võ Trúng Phong thì cả cười mà rằng:

− Ngươi đấy à? Chắc ngươi chưa quên mấy hòn đá ta tặng ngươi hôm nọ chứ?

 

Võ Trúng Phong chẳng nói chẳng rằng, giơ đòn gánh lên đánh Thạch Lâm tiên. Thạch Lâm tiên cũng đưa bát xà mâu ra đón đỡ. Hai người đánh nhau một trận rất kịch liệt. Võ Trúng Phong sợ đánh lâu, Thạch Lâm tiên lại giở thuật ném đá ra chăng, bèn né mình tránh khỏi mũi mâu, rồi quay luôn đòn gánh nhằm đầu Thạch Lâm tiên đánh miếng “độc mãng xà”, Thạch Lâm tiên vội vàng từ trên lưng hổ nhảy xuống đất tránh thoát, rồi lần một viên đá ném thẳng vào mặt Võ Trúng Phong, Võ Trúng Phong nhanh mắt giơ đòn gánh lên đỡ trúng hòn đá rơi xuống đất. Nhưng Thạch Lâm tiên lại ném tiếp bốn, năm hòn nữa, làm Võ Trúng Phong đỡ không kịp phải chạy vào trong nhà. Thạch Lâm tiên cũng đuổi theo vào đến nơi thì Võ Trúng Phong đã nhanh chân bước vào buồng đóng cửa lại.

 

Thạch Lâm tiên toan phá cửa buồng xông vào bắt, chợt thấy chiếc hòm tự nhiên có tiếng lịch kịch ở trong thì lấy làm lạ, nghĩ bụng:

− Chắc là có tên yêu tiên quái hiệp nào rúc trong này đây. Ta phải bắt lấy để mang về cho Lý Toét Lão tổ xử tội mới được.

Nghĩ vậy, Thạch Lâm tiên tay bắt quyết miệng lẩm bẩm mấy câu thần chú, bỗng có tiếng sét đánh chiếc hòm vỡ tan ra, Lề Cang Chân nhân ngồi ở trong sợ chết ngất đi. Thạch Lâm tiên thấy vậy cả mừng, vừa toan lấy dây trói lại, thì Giang hồ hảo hớn Võ Trúng Phong ở trong buồng nhảy ra quát to lên rằng:

 − Không được hỗn với Chân nhân ta.

 

Nói xong, Võ Trúng Phong cầm đòn gánh phang tới. Thạch Lâm tiên không muốn đánh nhau lâu, bèn lần lưng lấy một viên đá xanh ném vào giữa mặt Võ Trúng Phong. Võ Trúng Phong vội vàng giơ bảo bối lên đỡ, hòn đá đụng phải bảo bối tự nhiên hoá thành mảnh giấy vụn rơi xuống đất. Thạch Lâm tiên thấy vậy sợ toát mồ hôi, trưng mắt nhìn xem bảo bối của Võ Trúng Phong cầm là thứ gì lại lợi hại đến thế. Khi nhận biết bảo bối ấy là một cái xiêm thì cả sợ, nghĩ bụng:

− Nguy tai! Nguy tai! Cái xiêm kia vốn là của Thị Mịch tiên cô đã luyện hàng mấy trăm lần với các tiên ông. Nay tên Võ Trúng Phong mượn được, không khéo tính mệnh ta nguy mất.

Nghĩ vậy rồi sợ bảo bối úp chụp lấy đầu, Thạch Lâm tiên bèn co cẳng chạy biến.

 

Số là Võ Trúng Phong bị Thạch Lâm tiên ném đá phải bỏ chạy vào trong buồng gặp Thị Mịch tiên cô đang thắt giải xiêm. Võ Trúng Phong trông thấy mới sực nhớ ra rằng chiếc xiêm của Thị Mịch tiên cô là một vật rất quý, có nhiều phép nhiệm mầu, mỗi khi phất lên chẳng những phá tan được pháp thuật của bên địch, nếu khi tung lên lại có thể úp lấy đầu quân địch, dù người tu luyện lâu năm đến đâu cũng khó lòng tránh thoát. Chính Võ Trúng Phong trước kia đã bị Thị Mịch tiên cô tung xiêm lên bắt hai lần, và lôi về Tiểu Vạn thành ép duyên phu phụ.

Đến nay nhân lúc kế cùng lực kiệt, Võ Trúng Phong phải nói với Thị Mịch tiên cô mượn chiếc xiêm ấy để ra phá phép ném đá của Thạch Lâm tiên và để phò Lề Cang Chân nhân khôi phục lại cơ đồ. Thị Mịch tiên cô nói:

− Phu quân ôi! Thiếp cũng chẳng tiếc gì chiếc xiêm, nhưng mệnh giời đã tuyệt động Hồng Kê, phu quân dù cố sức giúp Lề Cang Chân nhân, thiếp e rằng chỉ nhọc lòng vô ích mà thôi. Chi bằng phu quân ở lại đây sớm hôm bầu bạn cùng thiếp, chúng ta như đũa có đôi, như cá có nước như mây có rồng, chẳng hơn đem thân ra nơi chiến địa đeo lấy cái khổ vào mình hay sao?

Thị Mịch tiên cô nói xong, liếc khoé mắt toét ba vành đưa tình mấy cái, khiến Võ Trúng Phong say sưa ngây ngất, đến gần Thị Mịch tiên cô vuốt ve mà rằng:

− Hiền thê ơi! Kẻ nam nhi đứng ở trên đời há có sợ gì súng đạn? Anh nay giúp Lề Cang Chân nhân giết loài loạn tặc, cũng mong một ngày kia thành công thì đôi ta sẽ được mở mặt mở mày. Nào ngờ đâu tụi Phong Hoả là những tay pháp thuật cao cường chúng ăn trộm thuốc tiên, toàn thắng trận gậm cầu, phá vỡ trận Mê hồn, khiến Nguyên soái Đoản Kiều phải vác sừng trốn chạy. Còn Lề Cang Chân nhân hiện đang ẩn núp trong hòm, tình cảnh rất là khổ sở. Nay ta nỡ lòng nào lại bỏ không cứu sao đành? Thôi em cứ cho anh mượn pháp bảo, nếu sau này thành công thì phu quý phụ vinh, chúng ta cùng nhau trăm năm hưởng lộc.

 

Thị Mịch tiên cô không biết tính sao, đành để cho Võ Trúng Phong lột lấy bảo bối. Võ Trúng Phong vừa lột xong bảo bối của Thị Mịch tiên cô thì nghe bên ngoài có tiếng hét, vội mở cửa chạy ra thấy Thạch Lâm tiên đã phá vỡ hòm và toan trói Lề Cang Chân nhân, bèn giơ bảo bối ra đuổi Thạch Lâm tiên và vực Lề Cang Chân nhân dậy. Thấy Lề Cang Chân nhân còn mê man, Võ Trúng Phong khẽ gọi:

− Chân nhân lai tỉnh! Chân nhân lai tỉnh!

Lề Cang Chân nhân dần dần tỉnh lại, thở dài nói với Võ Trúng Phong rằng:

− Hảo hớn ơi! Có lẽ là tại số mệnh của bỉ nhân xui ra thế. Chi bằng nay ta viết biểu đầu hàng, Hảo hớn đưa bỉ nhân đến tạ tội với Nguyễn Tề Tam, cam đoan từ nay không “lia” kiếm tiên quái hiệp ra để rắc hại cho người đời nữa thì mới yên thân được. Nếu không, cơ đồ của bỉ nhân bao năm gây dựng sẽ tiêu mất cả thì thật là đáng tiếc! đáng tiếc!

 

Võ Trúng Phong nói:

− Tiểu tướng xin tuân lệnh. Chân nhân cứ viết hàng biểu đi, tiểu tướng sẽ phò Chân nhân đến ra mắt Nguyễn Tề Tam, còn Nguyên soái Đoản Kiều không biết ngày nay chui rúc ở phương mô?

Lề Cang Chân nhân nói:

− Có lẽ Nguyên soái Đoản Kiều bị bắt và bị cưa cụt mất sừng rồi cũng nên.

 Nhân lúc cảm xúc, Lề Cang Chân nhân ngâm:

Thương thay một đấng anh tài,

Sa cơ một phút, ôi thôi! cụt sừng!

Ngâm xong Lề Cang Chân nhân than tiếc mãi không thôi.

Đó thật là:

Thế gian để một trò cười,

Trị người chẳng bõ khi người trị ta.

Người ta có thơ than rằng:

Bổ phải mình, chẳng bổ được người,

Trong làng báo… bổ loạn như rươi!

Những bầy quỷ, quái như tôm tép,

Thả sức ra thì được mấy hơi.

 

 

 

ÔNG LÊ CƯỜNG VỚI LỀ CANG CHÂN NHÂN

Hôm vừa rồi chúng tôi xuống thăm Hà Nội báo. Ông Lê Cường chủ nhiệm kiêm quản lý báo ấy có nhờ chúng tôi cải chính với độc giả Bắc Hà rằng: Ông đánh nhau với ông Nguyễn Tường Tam ở báo Phong hoá trận nào cũng được, chứ không phải chui vào bồ. Còn ông Lê Tràng Kiều vẫn chưa bị cưa sừng, và ông Vũ Trọng Phụng không lột xiêm Thị Mịch. Ông Lê Cường còn đe chúng tôi rằng nếu không cải chính, ông sẽ kiện tôi tại toà án quốc tế La Hay về tội thông tin…vịt.

Vậy chúng tôi cải chính để các bạn đọc Tam động kiếm tiên biết rằng: Ông Lê Cường đã thắng được ông Nguyễn Tường Tam nhiều trận chứ không phải chui vào bồ lần nào, ông Lê Tràng Kiều vẫn chưa bị cưa sừng và ông Vũ Trọng Phụng không lột xiêm Thị Mịch.

Chỉ có Lề Cang Chân nhân là chui vào bồ, Đoản Kiều nguyên soái bị cưa mất sừng và Giang hồ hảo hớn Võ Trúng Phong lột xiêm Thị Mịch mà thôi.

Chúng tôi cải chính rồi đấy, ông Lê Cường đã bằng lòng chưa?

VĂN VIỆT TỬ

Đặc phái viên Bắc Hà  tại mặt trận Phong Hoả − Hồng Kê

 

 

 

Hồi thứ VI

Tản Dân động quái tiên nổi loạn

Phong Hoả thành quần hiệp dương oai

 

Từ ngày động Phong Hoả đề binh đánh động Hồng Kê, phá vỡ trận Mê hồn, Nguyên soái Đoản Kiều và quân sư Lưu Trọn Lừa kẻ ôm sừng người ôm đầu trốn chạy, Lề Cang Chân nhân phải viết biểu cầu hoà. Lũ quỷ tiên quái hiệp bị Bình Minh tiên bắt về cho Lý Toét Lão tổ chém chết quá nửa, thì dân trí cũng hơi được mở mang đôi chút.

 

Lũ quỷ tiên quái hiệp tuy bị chết nhiều, nhưng chưa tuyệt giống, chúng lại quay về tụ tập ở động Tản Dân, phun nọc độc ra khắp Hà Thành, khiến cho óc người đời lại bị một phen mê loạn.

 

Viên chủ tướng động Tản Dân họ Võ tên Đình Luông, vốn trước là con lợn lòi, được đức Phật tổ thu làm đồ đệ, tu luyện ngót trăm năm đã hoá được tinh người. Một hôm đức Phật tổ đi dự phiên Hội đồng thường niên của hội Bụt ốc Ái hữu, Võ Đình Luông nhân lúc ngồi buồn, rủ mấy đạo hữu là Nguyễn Đỗ Nát quỉ tiên và Nghiêm Hà Lạm quái hiệp cùng nhau đánh cắp mấy thứ pháp bảo của đức Phật tổ rồi trốn xuống trần. Khi đi lang thang đến phố Lông Bông, cả ba cùng trông thấy một cái động đỏ lòm, cạnh động lại có một cái hang đen kịt, Đỗ Nát quỷ tiên ngắm nghía hồi lâu rồi nói với Võ Đình Luông và Hà Lạm quái hiệp rằng:

− May lắm thay! May lắm thay! Chúng ta đang không nơi trú ẩn, nay Phật, Trời run rủi cho chúng ta tìm thấy chốn này, thật là một sự tình cờ hiếm có. Thưa hai hiền huynh, đây là chốn thuỷ giao long tế, khí vượng phong thoát, tiến lên có thể mưu đồ nghiệp lớn, lui xuống có thể phú quý vinh hoa, xin hai hiền huynh cùng đệ thử vào trong động xem xét hình thế, rồi chúng ta sẽ ở lập nghiệp lâu dài.

 

Võ Đình Luông và Nghiêm Hà Lạm nghe nói cả mừng, cùng nhau chui vào trong động. Thế là từ đấy Võ Đình Luông tiên ông, Nguyễn Đỗ Nát quỉ tiên và Nghiêm Hà Lạm quái hiệp cùng nhau sửa sang lại động, tu luyện pháp thuật, xưng hùng xưng bá một phương.

 

Một ngày kia, Võ Đình Luông tiên ông đang ngồi uống thử chén thuốc độc của mình để thí nghiệm xem có lợi hại không thì bỗng có một tiểu yêu vào báo rằng:

− Thưa tiên trưởng, bên ngoài có một lũ tiên ông xin vào yết kiến.

 

Võ Đình Luông tiên ông nghe báo, truyền tên tiểu yêu ra mời lũ tiên ấy vào. Khi lũ tiên vào trông thấy Võ Đình Luông thì chắp tay vái dài mấy cái mà bẩm rằng:

− Thưa tiên trưởng, chúng tôi là lũ yêu tiên quái hiệp, trước giúp Nguyên soái Đoản Kiều gác trận Mê hồn, nhưng chẳng may bị Lý Toét Lão tổ phá vỡ và bị Bình Minh tiên lùng bắt, chúng tôi phải chui rúc vào các bờ bụi mới được toàn mạng đến đây, mong tiên trưởng rộng lòng dung nạp.

 

Nói xong lũ yêu tiên quái hiệp đều mếu xệch miệng gầu trông rất thương hại. Võ Đình Luông tiên ông thấy thế, trong lòng bùi ngùi cảm động, an ủi lũ yêu tiên quái hiệp hồi lâu rồi nói rằng:

Chư tiên hãy cứ yên lòng ở đây luyện thêm pháp thuật, và “lia” kiếm của mình ra cho thiên hạ biết tài biết mặt, rồi ít lâu nữa ta sẽ báo thù cho.

 

Lũ yêu tiên quái hiệp nghe nói, thảy đều vui mừng hớn hở, đều vái tạ Võ Đình Luông tiên ông rồi kéo nhau cả lại sau động.

 

Khi lũ yêu tiên quái hiệp đã kéo nhau vào sau động rồi, Võ Đình Luông tiên ông bèn nói với Đỗ Nát quỷ tiên và Hà Lạm quái hiệp rằng:

− Tụi Phong Hoả thật là đáng ghét! Chúng cậy có pháp thuật cao cường, không kiêng nể gì ai hết. Nhân dịp này ta phải ra tay cho chúng biết, kẻo chúng cứ được thể khinh nhờn mãi lũ “kiếm tiên” chúng ta. Hai hiền hữu nghĩ sao?

Đỗ Nát quỷ tiên nói:

− Hiền huynh dạy rất phải. Chúng tôi xin hết sức giúp đỡ hiền huynh để trừ hậu hoạn, dù phải bỏ thân ở nơi chiến địa cũng chẳng dám từ.

Võ Đình Luông tiên ông nghe nói mừng rỡ, bèn gọi lũ yêu tiên quái hiệp lên trướng bảo rằng:

Chư tiên trước kia đã giúp Nguyên soái Đoản Kiều để trừ loạn tặc, chẳng may bị bại trận đến đây, ta chẳng hẹp hòi gì mà không thu dụng. Nay ta muốn cất quân đánh động Phong Hoả, trước là tiệt trừ kẻ hay rêu rao đến công việc luyện kiếm…tiên của chúng ta, sau là báo thù cho Lề Cang đạo hữu. Vậy chư tiên hãy cùng ta đồng tâm hiệp lực phen này, nếu thành công được thì không khi nào ta dám quên công trạng của chư tiên.

Lũ quỷ tiên nghe nói thẩy đều mừng rỡ, hoa chân múa tay mà rằng:

− Thưa tiên trưởng, chúng tôi lại sẽ xin cố sức giúp tiên trưởng một phen để trừ tiệt nạn Phong Hoả.

Võ Đình Luông tiên ông bèn kiểm điểm binh mã trong động Tản Dân, thấy binh hùng tướng mạnh thì cả mừng, bèn chia ra hai đại đội, đội thứ nhất lấy tên là “Tiểu thuyết thứ mười bảy” do Nguyên soái Ngốc Giao quản đốc, yêu tiên có: Lề Văn Trưởng, Nguyễn Con Hoang, Hà Lạm quái hiệp dẫn binh mã lên vườn Bách Thảo hạ trại, để đánh vào phía đông động Phong Hoả.

Đội thứ nhì lấy tên là “Vô ích Hữu” do Nguyên soái Hiển Chỳ quản đốc, yêu tiên thì có Đãng Tử tiên, Mi-cô-lô quái tiên và Đỗ Nát quỷ tiên dẫn đại đội binh mã kéo đến đóng ở hồ Trúc Bạch để đánh vào phía tây động Phong Hoả. Còn Võ Đình Luông tiên ông và vợ là Thị Hụi yêu bà thì tự dẫn lũ yêu tiên quái hiệp mới ra hàng, đến khiêu chiến trước, lừa cho quân Phong Hoả ra khỏi thành rồi thì hai đạo binh kia ùa vào cướp lấy.

Đó thật là:

Mưu trừ những kẻ dèm pha để

Kiếm tiên, kiếm hiệp, kiếm tiền tiêu.

 

Lại nói về động Phong Hoả từ ngày nhờ Đạt Ma và Lý Toét Lão tổ phá vỡ trận Mê hồn cứu chủ tướng Nguyễn Tề Tam và các tướng ra, thì quân sư Tứ Tử Ly độn thổ xuống âm phủ chơi quần vợt với Diêm Vương, còn chủ tướng Nguyễn Tề Tam ngày ngày lên vườn Bách Thảo hiện nguyên hình là con Đông Sơn vào chuồng bắt rận cho đồng loại, Tù Mờ tiên thì xuống Nam Thành bắt chim Mốc Thếch tiên cô, Lê La tiên lúc buồn đi ngồi lê la ở đầu đường xó chợ kể chuyện ông Chân tìm được của, Khái Huyết tiên chiều chiều gánh hoa héo đi bán cho các thiếu nữ lỡ thời, Hàn Đãi Đá vào rừng chọn đá cho Thạch Lâm tiên luyện thêm pháp bảo, còn các tướng và quân sĩ thì rủ nhau đến những nơi Gậm Cầu Chợ Gạo chơi bời, thật là một cảnh thái bình vô sự.

 

Một hôm chủ tướng Nguyễn Tề Tam đang ngồi một mình than thở vì thu đến phải chịu lạnh lùng, bỗng có một tên quân canh thành hốt hoảng chạy vào báo rằng:

− Thậm cấp! Thậm cấp! Chí nguy! Chí nguy! Có Tản Dân động cử đại hùng binh xâm lược biên thuỳ, tiểu tốt tốc lai phi báo.

 

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam nghe báo, giật mình đánh thót một cái, mắt trợn ngược, tóc dựng đứng, trỏ về phía Tản Dân động mắng lớn lên rằng:

 − Bớ Võ Đình Luông tặc tử! Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi dám mang lũ tiểu yêu đến xúc phạm oai…Đông Sơn! Phen này ta phải ra tay cho mi biết.

 

Nói xong sai Khái Huyết tiên phải lập tức đáp ô tô tốc hành Hanoi – Chín Suối xuống điện Diêm Vương mời ngay quân sư Tứ Tử Ly lên bàn cách đối phó.

 

Ngay chiều hôm ấy, Quân sư Tứ Tử Ly lên đến nơi vào trướng vấn an chủ tướng Nguyễn Tề Tam, chủ tướng Nguyễn Tề Tam cả mừng nói:

− Động Tản Dân vừa mang binh đến khiêu chiến, quân sư bàn nên đối phó bằng cách nào?

Quân sư Tứ Tử Ly nghe nói thì lo sợ mà rằng:

− Động Tản Dân không như động Hồng Kê, vì có rất nhiều yêu tiên quái hiệp pháp thuật cao cường. Ta phải mang toàn lực ra đánh với động này mới được. Bởi vì ở đấy có hai tên: một là Đỗ Nát quỷ tiên, tự là Hi-ef Di-nef, hắn có môn khôi hài rất khá đã một lần hắn nói một câu mà con rùa thần của Cống Tiễu tiên ông phải rụt cổ vào cười sằng sặc, và một lần nữa hắn lại khôi hài câu nữa, làm cho con gấu hai mõm của Lê Đại Gàn tiên ông cười lăn ra chết; hai là Hà Lạm quái hiệp, quen sử chiếc dọc tẩu nặng ngót nửa cân lúc múa lên như trò múa rối và phun trong mồm ra một thanh bảo kiếm chém đầu quân địch dễ như bỡn. Đó là chưa kể Ngốc Giao Tiên, Hiển Chỳ tiên, Mi-cô-lô tiên là những tay rất lợi hại.

 

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam sợ thất sắc bèn hỏi quân sư Tứ Tử Ly rằng:

− Động Phong Hoả ta vừa trải qua một cơn binh biến. Hiện nay lương thực ít, quân sĩ nhọc mệt, mà động Tản Dân quân sĩ tinh nhuệ, lương thực đầy đủ, lại được những tay kiếm tiên lợi hại giúp đỡ thì phần đại bại động ta đã cầm chắc. Vậy quân sư có kế gì không?

Quân sư Tứ Tử Ly nói:

− Đêm qua khi ngồi uống “Banh banh cốt mìn” với Diêm Vương dưới âm phủ, tôi thấy một ngôi sao rất sáng từ phía đông bay sang phía tây rồi biến mất. Cứ như điềm ấy, thì nhân tài ẩn ở phương tây. Nay chủ tướng phải mau mau cho treo bảng và lập một cái lôi đài để chọn lấy những tay hiệp sĩ mới có thể chống nổi được với động Tản Dân.

 

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam khen phải, bèn một mặt sai lập lôi đài và một mặt viết bảng cầu hiều treo ở cửa động Phong Hoả: nếu ai võ nghệ tinh thông sẽ biếu sách của văn đoàn. Chẳng bao lâu lôi đài đã lập xong, hiệp sĩ bốn phương kéo đến đông như kiến. Ngày 23 tháng mạnh thu niên hiệu Bảo Đại thứ mười (tây lịch là năm 1935 sau Thiên Chúa giáng sinh), chủ tướng Nguyễn Tề Tam thân ra chòi cao xem tỉ thí.

Khi hiệp sĩ đã đến đông đủ cả rồi, thì bỗng từ trên trời có tiếng loa truyền xuống rằng:

− Hỡi các hiệp sĩ! Nay các yêu tiên quái hiệp trong động Tản Dân nổi loạn, đến xâm phạm bờ cõi ta. Vậy ta phải yết bảng triệu các vị đến đây, lên tỉ thí trên lôi đài, nếu vị nào tài năng xuất chúng ta sẽ trọng dụng.

 

Các hiệp sĩ nghe nói, cùng nhau mừng rỡ, ai cũng lăm le lên đài tỉ thí cho tỏ mặt anh hùng.

Đó thật là:

Nhờ tay quần hiệp trừ yêu quái,

Làm tụi kiếm tiên khó kiếm tiền

Người ta có thơ vịnh rằng:

Lớp ấy tuyệt rồi lớp khác ra,

Việt Nam sao có lắm yêu, ma!

Bao giờ cho nước văn minh được

Để lũ yêu tiên về cái nhà …bò 

(Câu thơ này thừa một chữ, nhưng cũng chả sao!)

 

 

 

Hồi thứ VII

Đả lôi đài, Ba Vành nương nương phô tài năng xuất chúng;

Phun bạch kiếm, Xã Xệ đồng tử khoe pháp thuật siêu quần

 

Lại nói về chủ tướng Nguyễn Tề Tam vừa bắc loa lên nói dứt lời, thì từ dưới đài có một người nhảy vọt lên vòng tay nói rằng:

− Thưa các hiệp sĩ! Vị nào có thực tài xin mời lên đây cùng tôi tỉ thí.

Mọi người ngẩng trông lên thì đó là Nguyên Výy. Nguyên Výy người ở động Khâm Thiên trong hang Bạch Lộ, trước có 12 chân cả thảy, nhưng bị Khái Huyết tiên cưa mất 10, nay chỉ còn 2. Nguyên Výy vừa nói dứt lời bỗng có một người nhảy phắt lên đài quát to lên rằng:

   Có ta đây, ngươi chớ khoe tài.

Nguyên Výy vội nhìn xem ai thì ra người ấy họ Hoãng tên Huỳ, vốn là tay bán thịt chó chết ở xứ Đông Pháp. Hoãng Huỳ vừa nhảy lên đài liền hươi quyền xông đến đánh liền. Nguyên Výy dùng miếng “quặp đuôi” tránh thoát và dùng luôn miếng “ngỗng trắng” đánh lại. Hoãng Huỳ cũng vội vàng né mình theo thế “xả thịt chó” nằm lăn ra và giơ tay lên nắm lấy chân Nguyên Výy, trổ hết cân lực, ném bổng Nguyên Výy lên cao đến ba nghìn thước, khi Nguyên Výy rơi xuống trúng ngay một vị hiệp sĩ đang ngồi ngủ gật ở dưới gốc cây. Vị hiệp sĩ ấy giật mình mở choàng mắt ra, cả giận cất giọng lè nhè như giọng người say rượu hỏi Nguyên Výy rằng:

− Sao ngươi dám đạp chân vào đầu ta.

Nguyên Výy lúc ấy đau quá không nói được câu nào, hai mắt trợn ngược, mồm há hốc. Vị hiệp sĩ ấy định thần nhìn kỹ một lượt vội kêu to lên rằng:

− Trời ơi! Ngô huynh! Ngô huynh làm sao thế?

Lay gọi một hồi Nguyên Výy mới dần dần tỉnh lại, khi trông rõ vị hiệp sĩ ấy thì rên rỉ mà rằng:

− Kìa! Trương hiền đệ! Sao hiền đệ lại ở chốn này?

Vị hiệp sĩ ấy nói:

− Thưa ngô huynh! Tiểu đệ nghe thấy Nguyễn Tề Tam lập lôi đài cầu hiệp sĩ nên đến tỉ thí, khi đi qua đây, nhân khí trời nóng bức, tiểu đệ ngồi nghỉ và uống mấy chén rượu, lúc ngà ngà say, thiu thiu ngủ gật. Chẳng hay ngô huynh tại sao lại rơi xuống đầu tiểu đệ làm vậy?

Nguyên Výy bèn đem việc bị Hoãng Huỳ tung bổng lên ba nghìn thước cao, thuật lại một lượt. Vị hiệp sĩ ấy nghe xong đùng đùng nổi giận mà rằng:

− Đáng ghét thay quân bán thịt chó chết! Vừa hôm nọ anh em ta vào uống rượu hàng nhà ngươi, mà nhà ngươi nỡ vô tình tung hiền huynh ta lên trời suýt nữa thì bỏ mạng, thù này ta phải báo mới xong.

Nói rồi, quay lại bảo Nguyên Výy rằng:

− Thưa ngô huynh! Xin ngô huynh cứ ngồi đây an nghỉ, để tiểu đệ đến báo được thù này mới nguôi cơn giận.

Vị hiệp sĩ ấy nói xong cắm đầu chạy một mạch đến lôi đài.

Vị hiệp sĩ ấy vốn là cháu bảy mươi đời cụ Trương Phi, tên là Tỷu, tính nóng như lửa, vốn là anh em kết nghĩa của Nguyên Výy, người tuy thấp loắt choắt nhưng sức khoẻ vô cùng, quen sử một lưỡi tầm sét nặng ngót một cân, mỗi khi múa lên thì muôn người khôn địch. Khi chạy đến bên lôi đài, Trương Tuỷ quát to lên một tiếng, nhảy vọt lên đài bảo Hoãng Huỳ rằng:

− Ngươi đã cả gan dám tung anh ta lên trời, nay ta đến báo thù. Biết điều xuống đài cho mau, kẻo lúc ta đã ra tay thì tan xương nát thịt!

Hoãng Huỳ nghe nói cười ha hả mà rằng:

− Chú bé đừng nói khoác kẻo lại mất mạng toi. Ta tha cho về bảo người lớn ra đây tỉ thí, chứ sức chú được là bao cũng lên đây làm bẩn tay ta.

Trương Tỷu cả giận, gầm lên một tiếng dùng thế “chổng ngược binh” đá cả hai chân vào mắt Hoãng Huỳ, Hoãng Huỳ mỉm cười cũng dùng thế “chả chó rựa mận” tránh thoát, nhưng chưa kịp trở tay, thì nhanh như cắt, Trương Tuỷ dùng luôn thế “Tản Đà ngũ chai bố” xông tới hất Hoãng Huỳ lăn xuống chân đài. Tiếng vỗ tay ở dưới đài lừng nổi lên như sấm dậy. Trương Tỷu thích chí, vòng tay trông xuống đài nói:

− Nào, còn vị nào xin mời lên đây so tài cao thấp.

Nói dứt lời, bỗng có tiếng oang từ dưới đài văng vẳng đưa lên:

− Có ta đây!

Tức thời một người con gái nhảy vọt lên đài, đến trước mặt Trương Tỷu ỏn ẻn nói:

− Ngươi có dám cùng ta tỉ thí chăng?

Trương Tỷu nhìn kỹ, thấy người con gái ấy môi son má phấn, mắt loe ba vành, thì cười tình mà hỏi rằng:

− Nàng là ai vậy chứ?

Người con gái nói:

− Ta là trưởng nữ Lý Toét Lão tổ ở Thôn Dân sơn, tự là Ba Vành Nương Nương.

Trương Tỷu vòng tay nói:

− Tôi có lời kính chào Nương Nương, xin Nương Nương hãy lui về núi theo Lão tổ tu luyện, chớ nên vướng đến việc phàm trần, kẻo lúc dụng võ thì không ai ngại cả, lỡ ra nhỡ quá tay xúc phạm đến mình Nương Nương chăng thì thật là bất tiện lắm.

Ba Vành Nương Nương nói:

− Trương Tỷu! Ta cho ngươi cứ ra tay.

Trương Tỷu nói:

− Nếu Nương Nương cứ cố chấp thì xin chớ trách ta là kẻ vô tình.

Nói xong đứng thủ thế chờ Ba Vành Nương Nương. Ba Vành Nương Nương bèn dùng miếng “Lý Toét bái Thành Hoàng” đánh tới. Trương Tỷu nhanh mắt cúi đầu theo thế “Ngả vọ” vờ ngã soài ra tránh khỏi. Ba Vành Nương Nương dùng sức quá mạnh lúc kìm lại không được nên lao người nhảy qua đầu Trương Tỷu và suýt ngã xuống dưới đài. Ba Vành Nương Nương nổi nóng dùng luôn thế “thoát xiêm nhượng vị” úp lấy đầu Trương Tỷu. Thế này rất hiểm độc khiến Trương Tỷu tối tăm cả mặt mũi không biết đường nào mà tránh, lúng túng mãi không gỡ được ra, bị ngay Ba Vành Nương Nương đá ngã xuống đài. Tiếng vỗ tay dưới đài lại nổi lên như sấm. Trương Tỷu bị ngã đồng kềnh dưới đài, lúc lổm ngổm bò dậy được thì xấu hổ lẩn vào đám đông người chuồn thẳng.

Ba Vành Nương Nương đứng trên đài vòng tay nói:

− Còn vị nào nữa xin lên đây tỉ thí với ta.

Hỏi năm, bảy lần không có ai dám lên tỉ thí, Ba Vành Nương Nương mỉm cười nhảy xuống đài đến trước mặt chủ tướng Nguyễn Tề Tam và quân sư Tứ Tử Ly thi lễ mà rằng:

− Ngu muội xin kính chào hai thế huynh.

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam và quân sư Tứ Tử Ly cùng đứng dậy đáp lễ, rồi vui mừng nói:

− Ô! Hiền tỉ! Hiền tỉ chẳng ngại đường xá xa xôi xuống đây giúp lũ đệ, lũ đệ thật lấy làm cảm kích vô cùng.

Nói rồi Chủ tướng Nguyễn Tề Tam thân kéo ghế mời Ba Vành Nương Nương ngồi. Ba Vành Nương Nương nói:

− Ngu muội bấy lâu vẫn khoá kín cái xuân, tu trong động. Nhân một hôm thân phụ gọi ngu muội đến nói rằng ngài bấm độn biết lũ yêu tiên bên động Tản Dân nổi loạn và bên ấy có nhiều tay yêu quái pháp thuật cao cường, động ta khó lòng địch nổi. Ngài có cho ngu muội cùng Xã Xệ tiên đồng xuống giúp chư hiền huynh tiệt trừ những quân yêu tiên quái kiếm để chúng khỏi gieo hại vào óc người đời. Ngu muội cùng Xã Xệ tiên đồng vâng lệnh đằng vân đến đây, may đâu lại vừa gặp lúc chư hiền huynh lập lôi đài kén người tài giỏi, thật là tiện dịp để ngu muội thi thố một chút tài năng mà bấy lâu học tập.

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam và quân sư Tứ Tử Ly rất cảm động, đều giơ tay lên giời vái lại Lý Toét Lão tổ rồi hỏi Ba Vành Nương Nương rằng:

− Thưa hiền tỉ, chẳng hay, còn Xã Xệ đạo hữu hiện nay ở nơi nào?

Ba Vành Nương Nương nói:

− Xã Xệ đạo hữu hiện còn ở ngoài nhà trọ, để ngu muội xin gọi lại đây.

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam nói:

− Hiền tỉ bất tất phải nhọc công, để tiểu đệ sai người đi mời đến đây cũng được.

Rồi chủ tướng Nguyễn Tề Tam gọi một tên quân lên bảo rằng:

− Ngươi phải lập tức đi tìm khắp các quán trọ hễ thấy vị nào to béo, tay cầm chiếc quạt giấy đầu có một cái tóc như lò xo chổng ngược lên trời thì phải lập tức mời về đây.

Tên quân vâng lệnh lui ra.

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam say sưa nhìn Ba Vành Nương Nương rồi nói khẽ với Quân sư Tứ Tử Ly rằng:

− Quân sư ơi! Sao lại có con người tuyệt đẹp nhường kia, nhan sắc khiến lòng ta rạo rực, tâm hồn ngây ngất đê mê. Thật ai đã khiến ta cảm…

 

Quân sư Tứ Tử Ly nghễnh ngãng không hiểu chủ Tướng Nguyễn Tề Tam nói gì, sau nghe thấy tiếng “cảm”, thì sợ hãi hỏi rằng:

− Trời ơi! Chủ tướng bị cảm ư? Chủ tướng bị cảm từ bao giờ? Chủ tướng bị cảm nặng, hay nhẹ?

Và cuống quít gọi quân lấy gừng đánh gió ầm lên.

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam vội xua tay nói:

− Không! Không! Ta không bị cảm! Ta chỉ…

Rồi nghẹn ngào không nói nên lời. Ngay lúc ấy thì Xã Xệ tiên đồng đã vào đến trước mặt ba người. Quân sư Tứ Tử Ly mừng rỡ mà rằng:

− Đạo hữu cũng vâng lời sư phụ xuống giúp chúng tôi. Thật là hân hạnh! Hân hạnh!

Xã Xệ tiên đồng bắt tay mọi người rồi nói:

− Thưa các vị đạo hữu, tôi ngày ngày ở núi tu luyện thì cũng buồn nên có xin với sư phụ xuống đây, để giúp các đạo hữu, để trừ loài yêu quái.

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam đứng dậy mời Ba Vành Nương Nương và Xã Xệ tiên đồng về sảnh đường, rồi sai quân giết voi mổ ngựa làm tiệc thết đãi.

 

Trong khi yến tiệc, chủ tướng Nguyễn Tề Tam luôn luôn đưa mắt liếc Ba Vành Nương Nương và thỉnh thoảng lại ấp tay lên ngực như để vỗ về an ủi trái tim đang rạo rực bồi hồi.

Còn Ba Vành Nương Nương thì vô tình không biết, thỉnh thoảng nàng chỉ liếc cặp thu ba nhìn chủ tướng mà cười tít lên.

Đến nửa chừng tiệc, đôi má phấn của Nương Nương đã hây hây nhuộm mùi hồng phớt, đôi mắt càng long lanh như khoé phượng. Chủ tướng Nguyễn Tề Tam càng bàng hoàng tấc dạ…

 

Mọi người chén tạc chén thù mãi đến lúc mặt trời xế bóng. Ba Vành Nương Nương say rượu quá, chủ tướng Nguyễn Tề Tam phải gọi lũ a hoàn vực vào phòng riêng an nghỉ. Khi mọi người đã đâu về đấy cả rồi, chủ tướng Nguyễn Tề Tam bèn thực tình kể chuyện cho quân sư Tứ Tử Ly nghe, rồi thổn thức nói:

− Quân sư ơi! Nếu ta không lấy được Ba Vành Nương Nương thì ta thề sẽ “đoạn tuyệt” hẳn với tình duyên, đành suốt đời cam chịu “lạnh lùng”, về núi tu luyện chứ cũng chẳng dấn thân vào “đời mưa gió” nữa làm chi!

 

Quân sư Tứ Tử Ly giơ tay lên bấm độn một lúc, rồi cười hà hà nói với chủ tướng Nguyễn Tề Tam rằng:

− Thật là đại phúc! đại phúc! Nếu chủ tướng được kết duyên cùng Nương Nương thì chẳng những ta phá tan được động Tản Dân mà thôi, lại còn có thể khiêu chiến với hết các báo ở Đông Dương này cũng không sợ nữa. Vả lại Nương Nương vốn người tỉnh Hà Đông mà bản mệnh thì cầm tinh sư tử, còn chủ tướng cầm tinh Đông Sơn (khỉ độc). Sư tử với Đông Sơn phối hợp thì còn gì hay bằng.

 

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam nghe quân sư Tứ Tử Ly nói, lòng mừng hớn hở, rồi đứng dậy bắt tay quân sư Tứ Tử Ly và lẻn đến phòng của Ba Vành Nương Nương.

 

Ba Vành Nương Nương từ lúc a hoàn vực về phòng riêng, thấy mình say rượu quá, bèn lần trong lưng ra lấy viên thuốc giải rượu hoà vào nước uống, một lúc sau thì tỉnh, bèn một mình lững thững ra ngoài vườn ngoạn cảnh. Bấy giờ trời đã tối hẳn, mảnh trăng thượng tuần treo lơ lửng trên đầu ngọn tre, toả xuống thứ ánh sáng êm dịu và trong suốt như pha lê, chiếu vào mắt Ba Vành Nương Nương, làm nổi hẳn ba chiếc vành son lẫn trong đôi mắt biếc, lại càng tăng vẻ nõn nường của con người ngọc, khiến ai trông thấy cũng phải ngây ngất thẫn thờ.

 

Ba Vành Nương Nương đang lững thững trong vườn hoa, chợt Lê La tiên ông đi qua trông thấy thì ngây người ra đứng ngắm một hồi, rồi gật gù ngâm:

 

Mắt như nước lặng in trời,

Cánh đào thắm nét miệng cười như mơ.

Khiến ta lòng những say sưa,

Phải người ta vẫn đợi chờ đây chăng?

(Mấy câu thơ này của Thế Lữ).

 

Ngâm xong, Lê La tiên ông toan bước lại gần, nhưng chợt nhớ đến trong bữa tiệc chủ tướng Nguyễn Tề Tam như đã để ý đến người ngọc ấy thì thở dài mà than rằng:

Mà biết vô duyên vẫn cứ mong,

Trăm năm ôm mãi khối tình không…

(Mấy câu thơ này của Thế Lữ).

 

Vừa ngâm đến đấy đằng sau bỗng cổng có tiếng động. Lê La tiên ông hoảng hồn quay lại trông xem thì là Tù Mờ tiên ông. Tù Mờ tiên ông hỏi Lê La tiên ông rằng:

− Chẳng hay tiên ông than thở gì vậy?

Lê La tiên ông toan chối nhưng Tù Mờ tiên ông đã trông thấy Ba Vành Nương Nương ngồi dưới ghế đá cạnh hòn giả sơn trong vườn hoa, thì trỏ mặt Lê La tiên ông, mắng:

− Ải! Ải! Đồ bội phản! Nhà ngươi lại định bắt chước như Võ Trúng Phong hiếp dâm Thị Mịch đấy chăng? Này ta bảo cho mà biết: Nương Nương đây đã được chủ tướng để ý, ngươi có muốn mất đầu thì hãy trêu vào. Ta phải đem việc này thưa với chủ tướng trị tội nhà ngươi mới được.

Nói xong vùng vằng ra đi, Lê La tiên ông cả sợ, vội níu Tù Mờ tiên ông lại mà năn nỉ rằng:

− Tiên ông hãy xét rõ lòng ta. Ta thật quả không có bụng nào định hiếp dâm Nương Nương cả. Chẳng qua ta thấy người đẹp nên ngâm vịnh chơi đó mà thôi, chứ ta đã thừa biết chủ tướng đã định cùng Nương Nương kết duyên phu phụ.

Lê La tiên ông vừa nói vừa móc túi lấy ra một gói kẹo tạc đạn dúi vào tay Tú Mờ tiên ông. Lúc ấy Tù Mờ tiên ông mới dìu dịu nét mặt, nói rằng:

− Ta đùa tiên ông đó mà thôi, chứ ta còn lạ gì bụng dạ tiên ông nữa.

Tù Mơ tiên ông bóc gói kẹo lấy ra một chiếc bỏ vào mồm vừa nhai vừa hỏi:

− Kẹo tiên ông mua ở đâu mà cắn không vỡ thế?

Lê La tiên ông chưa kịp trả lời, bỗng một tiếng nổ rất dữ dội phát tự trong mồm Tù Mờ tiên ông ra. Lê La tiên ông cười ha hả mà rằng:

− Đáng kiếp đồ hay ăn của đút. Kẹo tạc đạn mà ngươi dám ăn thì ngươi to gan thật.

Nói xong độn thổ chạy mất. Tù Mờ tiên ông bị tạc đạn nổ trong mồm làm gẫy mất một chiếc răng. Tuy đau đớn vô cùng nhưng cũng không dám hé răng cho ai biết, sợ lại lòi tội ăn của đút của mình ra chăng.

Rõ thật là:

Ba Vành liếc khoé thu ba,

Tề Tam ngây ngất, Lê La thẫn thờ

Đau đớn thay! phận Tù Mờ

Ham ăn của đút ai ngờ gẫy răng!

 

Lại nói về chủ tướng Nguyễn Tề Tam lên đến phòng riêng của Ba Vành Nương Nương, nhưng không thấy nàng ở trong phòng bèn rón rén ra vườn hoa, thấy Ba Vành Nương Nương ngồi bên hòn núi giả, bèn rón rén lại gần. Ba Vành Nương Nương lúc ấy biết chủ tướng Nguyễn Tề Tam tiên lại phía mình, thì trong lòng bỗng thấy hồi hộp rung động, người run lên vì sung sướng, tim đập mạnh mặt nóng bừng, cúi gằm xuống, chân di di dưới đất, tay vân vê mãi mép váy.

Sau Ba Vành Nương Nương định ngửng đầu lên nói mấy câu bảo Nguyễn Tề Tam ra ngay khỏi vườn, nhưng nàng không có đủ can đảm để ngửng đầu lên, nhìn rõ mặt Nguyễn Tề Tam lúc đó. Thấy bàn tay Nguyễn Tề Tam đặt lên cổ tay nàng, nàng mới giật mình và trở nên bạo dạn, toan cất tiếng đuổi Nguyễn Tề Tam ra nhưng Nguyễn Tề Tam đã quỳ hai gối xuống bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, đắm đuối nhìn nàng như van xin. Ba Vành Nương Nương làm bộ đuổi Nguyễn Tề Tam ra để khỏi ngượng với Nguyễn Tề Tam cho nên đến khi thấy Nguyễn Tề Tam đã biết mình có cái ý định ấy rồi thì nàng hết cả ngượng và nhìn lại Nguyễn Tề Tam như một người tình nhân mà nàng đã yêu từ ngày còn cùng nhau học ở trên núi. Nguyễn Tề Tam bỗng nắm lấy tay nàng và mỗi lúc nắm một chặt hơn khiến nàng phải vận nội công mới chịu nổi. Ba Vành Nương Nương ngây dại cả người, mơ màng thấy Nguyễn Tề Tam cúi xuống ôm lấy hai chân nàng, rồi sau đứng thẳng người lên âu yếm hôn vào ba chiếc vành son.

Ba Vành Nương Nương khẽ đẩy Nguyễn Tề Tam ra, đứng ngay dậy khe khẽ nói:

− Tôi van chủ tướng, Chủ tướng hãy ra khỏi chốn này kẻo ai biết thì bất tiện cho đôi ta. (Đoạn [in nghiêng] này phỏng theo truyện “Lạnh lùng” của Nhất Linh).

 

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam nói:

Nương Nương ơi! Nương Nương hãy cùng ta gây dựng lấy cơ đồ. Đến sáng mai ta sẽ họp chư tướng lại giao phó cho Nương Nương chấp chưởng binh quyền và phong cho Nương Nương làm “Bình các báo Đông Dương Đại Nguyên soái”…

Đến sáng hôm sau chủ tướng Nguyễn Tề Tam thăng trướng, sai Quân sư Tứ Tử Ly thảo chiếu sách phong Ba Vành Nương Nương làm Động chủ Phu nhân, sai quân quét dọn động phủ sạch sẽ để làm lễ nghênh hôn.

Cả ngày hôm ấy ở động Phong Hoả tấp nập bộn bề. Chiều tối có cuộc khiêu vũ lớn ở sảnh đường.

Trời tối hẳn. Những ngọc chúc to nhỏ không đều thắp cả lên một lượt như sao sa. Tiếng âm nhạc ở phòng bên nổi vang lừng. Các vị tiên đều ăn bận chải chuốt, những viên bích ngọc đính ở tà áo phản chiếu với ánh đèn lấp lánh gợn hào quang. Thật là một cảnh phong lưu đài các, một đám cưới to lớn linh đình.

Hết điệu “Vogue mon coeur” tiếp luôn đến bản Nam ai”, tiếng đàn vẫn dồn dập nổi như ru hồn các vị tiên xuống dưới âm phủ mà say xưa.

 

Chủ tướng Nguyễn Tề Tam mình bận lễ phục thân tiếp các tướng sĩ và các vị tiên ông, tiên bà, tiên cô, tiên cậu trong động Phong Hoả.

Tiếng đàn phòng bên vẫn rồn rập nổi…

Nhưng mọi người đều ngạc nhiên vì từ lâu không thấy Ba Vành Nương Nương đâu. Chủ tướng Nguyễn Tề Tam lo lắng chạy vội lại tân phòng thì bỗng nghe có tiếng quát tháo và tiếng vật nhau huỳnh huỵch từ trong đưa ra, chủ tướng Nguyễn Tề Tam hoảng sợ xô cửa chạy vào thấy Ba Vành Nương Nương đang vật nhau với một người mặt bôi nhọ nồi đen sì, đầu đội mũ như úp chiếc nồi đất, mình mặc áo chẽn thâm, thì đùng đùng nổi giận, phi thân đến trợ chiến. Ba Vành Nương Nương thấy có chủ tướng Nguyễn Tề Tam giúp sức thì tinh thần phấn khởi, chuyển thần lực đánh rất hăng. Tên kia biết mình núng thế, vội vàng vớ lấy chiếc đòn gánh bảy gióng dựng ở tường và cắm đầu chạy ra phía cửa rồi dùng phép phi hành thuật nhảy lên nóc nhà chạy trốn.

 

Xem tiếp phần 3

Văn Việt Tử
Số lần đọc: 1456
Ngày đăng: 15.08.2010
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Yêu Nữ - Nguyễn Thạch Giang
Làn Da Kim Khánh - Trần Vũ
Nhân dân ơi, xin chào - Nguyễn Lệ Uyên
“ Anh thì hiểu thế nào là Tình Yêu !” - Đổ Quỳnh Anh
Trưa Nắng Hàm Ninh - Trần Vũ
Những áng mây trôi đi - Nguyễn Hồng Nhung
Trời Rộng Sông Dài - Phan Đức Nam
Một Cho Tất Cả - Đổ Quỳnh Anh
Bằng thật bằng giả - Huỳnh Văn Úc
Ký Tự Ở Đầu Giường - Nguyễn Viện
Cùng một tác giả