Cho Riêng Em
Quay lưng với bãi bờ,
Anh lặng lẽ vẽ biển xanh mênh mông,
Vẽ đường chân trời xa tít tắp,
Vẽ cái chấm nhỏ nhoi có hình cánh buồm cô độc,
Cánh buồm mang anh và niềm kiêu hãnh đi vào cô đơn…
Em cúi xuống nỗi buồn.
Nỗi buồn dâng trào lên chóang ngợp.
Nỗi buồn có màu xanh của sóng,
Có vị mặn biển khơi.
Nhưng chìm trong nỗi buồn trùng trùng bủa vây
Em không thể nhìn ra đường chân trời xa tít tắp.
Nỗi buồn tràn ra từ khóe mắt
Rơi xuống bàn tay em như một nốt nhạc trầm.
Chấm vào giọt nước mắt âm thầm,
Em vẽ một nụ cười cho riêng em…
Riêng em…
Gửi Anh
Em viết cho anh vào một sáng trong veo. Gió tháng năm thổi qua vườn, lá hát. Hoa nhãn rơi, hoa nhãn rơi trên tóc, rơi cả vào trang thư…
Em chợt nghĩ về Luxembourg mùa thu, và lá vàng rơi trên bờ vai tượng đá. Không biết khi chạm vào đôi vai trần lạnh giá lá có rùng mình!
Ở bên này hoa nhãn dịu dàng thơm, dịu dàng đậu xuống bờ vai em rồi thiếp ngủ. Em sẽ gửi cho anh một chấm hoa bé nhỏ để anh đừng quên mùa trái ngọt đang chờ. Cái chấm hoa nở ra từ giấc mơ, hé môi uống giọt mặt trời nhiệt đới. Anh biết đấy, nắng xứ mình cứ óng vàng như mật, nên lòng hoa say…
Gió tháng năm vẫn thổi qua vòm cây, thổi qua lòng em, thổi căng làn áo mỏng. Dòng thư viết nửa chừng bỗng ngập tràn bóng nắng, nên nửa chừng… em chẳng biết viết gì thêm…
Thôi thì gửi anh chấm hoa còn thiếp ngủ trên vai em, như một chấm mặt trời bé bỏng. Anh nhớ đánh thức hoa bằng nụ hôn nồng ấm. Hoa sẽ hát anh nghe tiếng hát của lòng em…
Khỏang Trống
Chiếc ghế dành cho hai người,
Nhưng em chỉ ngồi một nửa
Cứ như thói quen ngày cũ,
Nửa kia riêng để một người.
Chiếc lá rơi xuống chỗ ngồi
Chiếc ghế bỗng thành trống trải.
Ngòai kia nắng vàng bờ bãi
Mùa thu đi đâu về đâu?
Chiếc lá rụng vào lòng nhau
Tiếng ngân vọng từ xa ngái.
Em như con sâu cuốn chiếu,
Cuộn tròn nỗi đau!
Thôi thì cảm ơn chiếc lá
An cần ghé lại đời nhau
Nhưng mùa thu mênh mông quá
Trời xanh, xanh đến bạc đầu.
Những gì thuộc về vĩnh viễn
Môi em đã ngọt lời ru
Thì đừng rơi nữa, lá khô
Dẫu bên em là khỏang trống.