Lặng Lẽ Qui Nhơn
Khi tôi biết yêu, Người đã ở đó rồi
Một thành phố nhỏ nhoi và bình lặng
Thành phố không dèn mầu và âm âm tiếng sóng
Bạn bè đông vui
Rồi chúng tôi chia tay, mối đứa một góc trời
Thi thoảng gặp nhau thường nhắc
Ly rượu ấm trong chiều gió bấc
Nụ cười giêng hai
Đi hết thanh xuân, ngừoi vẫn mong ngừơi
Thương nhớ quá mà không tìm nhau được
Thành phố đồi thay nhiều, ai cũng khác
Bạn bè dần vơi
( Lòng vẫn yêu hoài một thành phố nhỏ nhoi
Thành phố không đèn mầu, và em bình lặng
Sóng cứ vỗ mênh mang vào xa vắng…)
Tôi lại về trong buâng khuâng đêm
Năm tháng như mây trời phiêu dạt
Sợi tóc trắng cầm tay soi dưới nguyệt
Trăng không mầu, em trong chiêm bao
Những con còng se cát đã về đâu?
Đạo Đi Chơi
Tặng cậu Thái Thành Đôn
Ta có “ đạo “ đi chơi
Vui cùng nước non hoa cỏ
Cái đẹp vẫn thiường sẵn có
Ẩn tàng trong đá trong cây
Đói, mệt-tìm nơi quán gió
Có hôm trời đổ mưa mây
Gặp em trên dường thiên lý
Tặng ta một khóm hoa này
Nào biết ta về đâu nhỉ?
Bồi hồi tay nắm bàn tay
Ngẫu gặp nguời xinh bên tháp
Thương trao mấy trang sách vàng
Chiều muộn nụ cười không tắt
Qua đồi lòng thật xốn xang
Vui cùng nước non hoa cỏ
Ô hay mua hạ đã tàn
Còn lại dăm cành phượng sót
Phố phường xe ngựa xênh xang
Chào người , lên lưng ngựa sắt
Xuôi theo gió nội hương ngàn
Ta như con chim bay liệng
Như vầng mây trôi lang thang…