ta cứ mãi đi tìm trong vô vọng
điểm tựa lòng cho dẫu rất mong manh
(thơ biển bắc)
Mưa dày đặc. Màn nước trắng xóa giăng kín vòm trời. Tôi nắm chặt tay lái, giữ cho xe thẳng tới khoảng đường trước mặt. Chiếc xe lao đi. Hai cánh quạt nước gạt hết tốc độ. Nước xối xả đập xuống. Gió quật lên hàng cây ven đường. Những nhánh cây quằn quại, nghiêng ngả chạy thốc về phía sau. Từng đợt sấm vang rền, tiếp nối nhau vang xa, vang mãi. Một tia chớp nhóa lên, xanh rực xẻ ngang bầu trời.
“Em đừng đi.”
Tay tôi lệch đi. Chiếc xe trượt khỏi mặt đường, phóng phăng phăng về phía cánh đồng lầy lội. Tôi đạp mạnh thắng, cố sức bẻ vô lăng về bên trái. Hai bánh xe sau rít lên, nghiến xuống mặt đường. Chiếc xe run lên từng chập như giận dữ trước khi chịu lăn bánh trở lại trên con đường vắng. Mồ hôi túa ra hai bên thái dương. Tôi quay cửa sổ xe xuống. Mưa hắt vào mặt. Mưa hắt vào vai. Những hạt mưa lạnh buốt tan nhanh như ánh nhìn vỡ vụn của anh sáng nay.
Cơn bão tháng hai đang đập xuống thành phố tôi ở. Hồ Lonna có lẽ đang mù mịt trong mưa. Từ một mùa mưa năm nào tôi không nhớ rõ. Khi cuộc sống ngột ngạt nghẹt thở, khi nỗi cô đơn bung ra tựa những hạt mưa tung tóe rơi xuống khoảnh sân sau nhà, tôi đã ra xe, lái lang thang vô định trên những con đường sũng nước. Hồ Lonna hiện ra mênh mông diệu vợi ở một khúc quanh. Thân thiết vỗ về như một người bạn. Êm đềm dịu dàng như một người tình. Tôi thích đến bên hồ một mình, yên lặng để lòng mình trôi giữa thiên nhiên. Những buổi chiều bên hồ, tôi tắm mình trong màu xanh của cây cỏ, hít đầy phổi mùi bùn non hăng hăng. Trong ánh chiều muộn, bầy côn trùng dậy lên khúc nhạc ru êm làm dịu nỗi buồn phiền. Mặt hồ êm ả trong suốt. Như tấm gương lặng lẽ, bao dung ôm lấy cuộc đời.
Nhưng hạnh phúc là điều xa xỉ. Và cô đơn là chiếc áo may vừa vặn.
Tôi đã gặp anh. Người đàn ông dáng vẻ bụi bặm đang miên man trước giá vẽ. Trên mặt vải phẳng phiu là quang cảnh hồ với những mảng màu ghép lại từ nhiều góc độ. Từ lúc bầu trời màu xanh lơ chuyển dần qua xám nhạt cho tới khi những hạt mưa hình nước mắt tuôn xuống từ trời cao. Bàn tay anh không ngừng chuyển động, vạch ngang, xẻ dọc, bay vút, đưa cao, hối hả say mê như muốn thâu tóm vẻ đẹp của thiên nhiên vào khung vải trước khi chúng biến mất. Phong đỏ cùng thông xanh reo đùa. Gió chạy quanh bờ hồ, khua tung lá trên các nhánh cây. Những chiếc lá bay rợp, lao xao trong chiếc lưới mưa trắng xóa đang chụp xuống mặt hồ. Sóc nâu, cò trắng, mặt nước váng sóng lăn tăn cứ hiện ra lồ lộ trên khung vải như được tuôn ra bởi một cây cọ thần. Khi mưa bắt đầu tạt những giọt nước lấm tấm xuống khung vải, tôi chạy ra xe lấy dù che. Anh buông cọ vẽ, ngẩng lên. Trán anh lấm tấm mồ hôi, đôi mắt còn bừng bừng lửa say mê. Chiếc dù bung ra vội vã, màu vàng rực rỡ làm sáng một góc hồ. Ba giá vẽ được thu gọn một bên, anh ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp tránh mưa. Anh lấy bình thủy trong ba lô, rót trà ra hai chiếc ly giấy.
“Cô uống trà nhé. Đây là loại trà mộc, không ướp hóa học, cô đừng lo.”
Tôi đưa tay đón lấy ly trà sóng sánh màu cốm non từ tay anh. Mùi thơm dìu dịu tỏa nhẹ chung quanh. Chúng tôi cùng im lặng, nhấp từng ngụm trà nóng. Mặt hồ trắng xóa trong màn mưa huyền ảo. Anh mơ màng bảo tôi. Giá có sẵn bếp, tôi mời cô uống trà pha bằng nước mưa, tuyệt lắm!
*
Anh có bao giờ pha trà bằng nước mắt chưa? Tôi đã muốn hỏi anh như thế. Trà pha bằng nước mưa tôi chưa được uống; trà pha bằng nước mắt tôi uống đã nhiều. Nước mắt ở đâu mà lắm thế, anh sẽ hỏi. Ừ, nước mắt ở đâu mà lắm thế, tôi cũng hỏi tôi. Một tràng sấm nổ rền trên không, gió gào trên những nhánh cây, và mưa đổ xuống rầm rập như một câu trả lời. Tôi đạp mạnh chân ga. Chiếc xe rú lên, lao đi vun vút trên đường. Những hạt mưa hình nước mắt vẫn phủ từng đợt lên mặt kính. Mây trùng trùng. Chân trời xa tối mù. Thỉnh thoảng lại lóe lên những lằn xương chớp sáng. Văng vẳng có tiếng còi hú lẫn trong tiếng mưa rơi. Tôi nhìn vào kính chiếu hậu và phát hiện xe cảnh sát đang chớp đèn phía sau. Tôi giảm ga, tấp vào lề đường. Viên cảnh sát trong chiếc áo mưa vàng hiện ra bên cửa sổ.
“Cô cho tôi xem bằng lái và giấy lưu hành xe.”
Tôi lục xách tay, đưa cho viên cảnh sát bằng lái xe.
“Tôi cần xem thẻ lưu hành xe.”
Tôi ngẩn người nhìn ông.
“Cô có thẻ lưu hành xe không?” Viên cảnh sát hỏi lại.
“À... ờ, có, tôi nhớ rồi, nó ở trong glove compartment.”
Viên cảnh sát cầm giấy tờ của tôi đi về xe. Tôi ngồi thừ trên ghế, đầu óc trống rỗng. Gió dội thốc từng cơn lạnh buốt vào lòng xe qua khung cửa sổ mở. Người tôi run lên. Vai và đùi trái thấm đẫm nước mưa. Viên cảnh sát lại bất ngờ hiện ra bên cửa sổ.
“Cô có sao không?”
“Xin lỗi ông, tôi vô ý chạy hơi nhanh.”
“Khi trời mưa, con đường này trơn và nguy hiểm lắm, cô phải giảm tốc độ chứ.”
“Vâng, thưa ông.”
Viên cảnh sát đưa cao cây đèn pin quét vào trong xe, nhìn lướt nhìn một vòng.
“Cô định đi đâu trong cơn mưa tầm tã như thế này?”
“Tôi muốn đến hồ Lonna. Ông có biết hồ Lonna? Nó ở trên con đường này phải không?”
Viên cảnh sát ngẩng mặt nhìn ra con đường phía trước.
“Cô chạy độ mười hai dặm nữa sẽ đến, nhưng cô đến hồ để làm gì? Mưa như thế này, lối vào lầy lội và tối đen.”
Tôi bối rối:
“Tôi... chỉ chạy ngang qua thôi chứ không vào đó.”
“Cô cẩn thận nhé, chạy xe chậm lại, mưa thế này cô chạy tốc độ ba mươi dặm một giờ là được. Thôi cô đi đi, lần này tôi chỉ cảnh cáo, lần sau thì tôi sẽ biên phạt.”
“Cám ơn ông.”
“À, mà tôi nhắc cô, khi đến đoạn đường rẽ vào hồ, cô nhớ giảm tốc độ xuống mười dặm cho tôi nhé. Quãng đường ấy tối, đường cong bẻ rất gắt, mà bờ hồ lại sát với mặt đường. Cô cẩn thận và chạy thật chậm.” Viên cảnh sát tốt bụng quay lại dặn dò trước khi lên xe.
Chờ cho viên cảnh sát lái xe đi khuất, tôi mới cho xe nổ máy, trở lại mặt đường.
*
Thế giới sống động đầy màu sắc của những bức tranh anh vẽ đã cuốn hút tôi một cách mãnh liệt. Một sự cuốn hút mạnh và đầy đủ lý do khiến tôi sợ hãi. Anh lang thang vẽ vời, đeo đuổi những giấc mơ, chụp bắt chúng và hất tất cả vào khung vải. Cuộc đời anh là những khung vải kỳ ảo đầy màu sắc. Sự sống hút vào bàn tay anh như một thỏi nam châm. Tôi gọi anh là Phục Sinh. Chẳng phải sao khi anh tạo dựng lại đời sống một cách thần tình trên khung vải. Những con chim giang đôi cánh bay theo sự điều khiển của nét vẽ anh tài tình. Những nụ hoa mở ra khép vào theo vui buồn của anh. Những chú cá con được ngược dòng về sum họp cùng đàn khi anh mở lòng từ bi. Anh bảo muốn tôi ngồi làm mẫu cho anh vẽ. Tôi ngần ngừ đồng ý, nhưng giao hẹn. Không vẽ chân dung. Anh cười. Chấp nhận. Anh vẽ người tình không chân dung. Anh không bao giờ trả lời được rồi, đồng ý, yes, hay okay. Luôn luôn anh nói: chấp nhận. Anh chấp nhận những gì cuộc đời đã ban tặng cho anh. Tài năng. Cô đơn. Hạnh phúc. Khổ đau. Và em.
Nhưng hạnh phúc là điều xa xỉ. Và cô đơn là chiếc áo may vừa vặn.
Phòng tranh anh thuê nằm ngay trên phố chính gần nơi tôi ở. Khu phố cổ nhỏ bé nằm dọc theo bờ biển quanh năm phủ kín sương mù. Thỉnh thoảng mới có những ngày nắng nhẹ, vừa đủ ấm để khách nhàn du túa ra trên đường. Hôm tôi đến là một ngày hiếm hoi như thế. Nắng nhẹ hắt lên khung cửa kính những đốm hoa lung linh. Không gian mênh mông ngai ngái mùi muối mặn của biển cả. Tiếng sóng reo vọng về từ xa. Tôi đặt tay lên nắm cửa bằng đồng, lòng rộn lên niềm vui hội ngộ. Cánh cửa tung ra theo cái kéo tay hơi quá đà của tôi. Trong vũng sáng huyền hoặc, anh hiện ra với nụ cười sáng như sao sa.
Tôi ngồi làm mẫu trên chiếc ghế dài bọc nhung màu mật ong. Lưng xoay ra cửa sổ. Mặt hướng về anh. Cây cọ trên tay anh thoăn thoắt chuyển động. Khung vải trắng hiện lên những sợi tóc dài. Mỏng manh như dây chỉ thả diều, nối dài, dài mãi. Gió biển vi vu như tiếng sáo. Dây diều no gió bay cao. Hôm nay anh chỉ vẽ những sợi tóc. Anh nói với tôi và kéo lại cánh cửa sổ. Sáo diều thôi đùa với gió. Tóc dài chùng trên bờ vai.
“Thế thì bao giờ anh mới vẽ xong?”
Anh chỉ vào đầu mình:
“Anh đã vẽ xong từ ngày đầu tiên gặp em.”
“Em không tin.”
“Em phải có lòng tin vào cuộc đời mới hạnh phúc được.”
Nhưng hạnh phúc là điều xa xỉ. Và cô đơn là chiếc áo may vừa vặn.
*
Mưa nhẹ dần. Gió thôi quật. Mưa cùng mây cùng đất cùng trời bao bọc quanh tôi như bức tranh không màu sắc. Tôi lênh đênh giữa vũng sương mù dầy đặc, chơi vơi huyền ảo như lối vào thiên đàng. Kỳ lạ, không dưng tôi lại mơ đến thiên đàng; nơi chẳng có một chỗ nào dành cho tôi. Những hạt mưa hình nước mắt chảy ngoằn ngoèo trong tim tôi, xót buốt như vết thương dìm vào nước biển. Tôi bật nút máy hát. Một dòng nhạc êm chảy nhẹ trong lòng xe, cô lập tôi với thế giới hỗn mang bên ngoài. Cơn đau đầu của tôi có vẻ dịu lại đôi chút. Hai bên thái dương không còn cảm giác căng nhức.
Anh cũng hay bị những cơn đau đầu hành hạ giữa giờ làm việc. Thời gian ngừng lại khi cơn đau đột ngột chiếm ngự, làm tê liệt mọi cảm giác. Tôi dìu anh lên căn gác bên trên. Những bước chân rời đan vụng về trên bậc thang hẹp. Những thanh gỗ trĩu xuống, kẽo kẹt dưới sức nặng của hai đôi bàn chân. Cửa gác hé mở, tôi lọt vào không gian anh chập chùng âm thanh và hình ảnh. Âm điệu dìu dặt của sóng biển len vào mảng trí nhớ. Tôi ngây ngất bởi dấu ấn của quá khứ. Cũng những cuốn sách vất lung tung trên giường dưới đất. Cũng những ly café uống cạn nằm trên ngạch cửa sổ. Cũng những chiếc gối đệm vuông thay ghế ngồi xếp chồng trong góc phòng. Anh nằm vật xuống tấm đệm kê trên mặt sàn, mắt nhắm nghiền. Một vết nhăn hằn sâu trên trán giữa hai đầu lông mày.
“Để anh nằm một lát, sẽ hết.”
Tôi tìm trong xách tay một ve dầu nóng, thoa lên hai bên thái dương anh. Mùi bạc hà thơm thoảng dễ chịu. Căn gác tĩnh lặng. Ánh sáng dịu dàng của mặt trời quá ngọ rải những vệt nắng trên thành cửa sổ. Gió biển nhón chân khẽ chạy trên những trang sách, rúc rích đùa với con chữ trong không gian trong vắt thủy tinh. Tôi ghé người nằm xuống, trải dài thân mình bên anh trên mặt nệm xanh màu đại dương thênh thang.
Khi tôi mở mắt, anh đang ngồi nơi cuối giường, bình lặng như thể anh đã ngồi ở đó rất lâu. Đốm lửa say mê được thay bằng ánh nhìn dịu dàng phảng phất nét thơ trẻ. Gió biển vẫn rì rào trò chuyện trong căn gác. Buổi chiều vắt ngang khung cửa rộng. Nền trời muốt xanh màu ngọc bích đang ngả dần qua tím nhạt. Những vạt nắng vàng pha sắc tím chập choạng phủ lên mặt sóng, loang dần vào bờ cát mênh mông. Nơi chân trời xa, mặt trời quyện vào mặt nước như đôi môi tình nhân âu yếm hôn nhau. Tôi nhớ đến những buổi chiều tĩnh lặng bên hồ. Biển cũng có khả năng làm lòng tôi thanh thản, nhưng cái tĩnh ở biển chỉ là sự che đậy của những đợt sóng ngầm. Biển lặng nhưng lòng tôi không lặng. Tôi muốn phóng mình bên dưới mặt sóng làm cơn tsunami xói vào bờ cát, bật tung những khung ảnh lệch lạc của cuộc đời. Tôi muốn uống hạnh phúc ngọt ngào của thứ trà mộc pha bằng nước mưa. Tôi muốn làm người đàn bà trẻ con của anh.
“Chỗ nằm của anh thật tuyệt! Ước gì em có thể vẽ lại...”
Anh bật dậy, chạy sầm sập xuống thang gác. Tôi nghe âm thanh của những ống màu va chạm trong hộp. Anh trở lại với khung vải và giá vẽ. Anh ngồi xệp xuống sàn, vén những sợi tóc sau gáy tôi sang bên vai. Tay anh dính đầy màu sơn. Anh bảo, như thể anh đã đọc được suy nghĩ của tôi:
“Anh sẽ vẽ lại cuộc đời cho em!”
Tôi hôn lên đôi môi anh với lòng biết ơn sâu xa. Môi anh có vị đắng của dầu sơn lẫn mùi the của bạc hà. Tôi mỉm cười, sung sướng bước ra từ bức tường trong phòng khách nhà tôi. Tôi nhìn thấy những vết nứt li ti trên mặt khung ảnh và dường như, có cả dáng hình của những con mối gỗ trong đó. Dù sao thì nó đã ở đó trong một thời gian khá dài. Chiếc áo trắng lộng lẫy kim sa tuột khỏi thân hình. Tiếng cười vỡ ra từ thân thể trần truồng. Tôi bay bổng trên bờ cát và đáp xuống làn nước tối đen mù mịt. Những vì sao mở mắt răn đe từ trên cao. Tôi ngụp xuống. Sao đêm ở tít trên cao nhưng biển nồng nàn ngay trong tầm tay. Tôi lặn sâu, mềm người đón nhận muôn ngàn nụ hôn đê mê của biển đêm.
Anh cúi xuống, trần trụi, nóng hực như mặt trời vừa biến mất khỏi đường chân trời. Đôi mắt trẻ thơ rực sáng và nụ cười lấp lánh sa xuống môi tôi. Một cánh lưỡi mềm trơn ướt vẽ những vòng tròn mê đắm trên mắt, lên môi, bên vành tai, nơi ngấn cổ. Tôi rướn lên tìm hơi thở thơm lựng mùi biển. Sóng đẩy tôi dạt về vùng ký ức cảm giác, nơi thân thể được chiều chuộng, khát vọng được no thỏa và cô đơn được vỗ về. Sóng quăng tôi ra xa. Sóng kéo tôi lại gần. Ôi biển. Biển. Tôi cảm thấy sự dịu dàng của biển trên da thịt tôi. Biển chảy vào thân thể tôi với tất cả đam mê. Tôi rúc thật sâu vào ngực anh để chạy trốn đôi mắt của các vì sao. Sóng biển kéo chúng tôi đi trong niềm hoan lạc bất tận.
Nhưng hạnh phúc là điều xa xỉ. Và cô đơn là chiếc áo may vừa vặn.
*
Anh không thích tâm sự lăng nhăng như tôi trong những lúc anh vẽ. Thỉnh thoảng, anh nhắc đến vợ anh. Tôi nghe hờ hững như nghe chuyện-người-ta, không dính dáng gì đến mình, như thể vợ anh không là một người riêng rẽ mà là một phần của con người anh. Tôi mượn những ống màu của anh, tự vẽ cho mình những chiếc mặt nạ màu hồng kim tuyến tuyệt đẹp. Tôi đắm vào hạnh phúc sau những chiếc mặt nạ. Khi những mảng kim tuyến rớt xuống, khi màu hồng trở thành tím bầm, khi không thể đánh lừa được cảm giác, tôi bật khóc.
“Em sẽ không đến với anh nữa.”
Anh thảng thốt nhìn tôi. Cái nhìn đau đớn, man dại. Chiếc cọ vẽ trong tay anh vung lên. Những nét vẽ trên khung vải quệt sâu, quyết liệt.
“Em không muốn thấy anh hoàn tất cuộc đời?”
Tôi nhìn ra biển. Môi tình nhân mất hút dưới vòm trời lóng lánh sao đêm. Cuộc đời không phải là một giấc mơ được đóng khung.
Cuộc đời dường đã hoàn tất. Anh đặt lên giá và phủ bằng tấm vải bố, màu trắng ngà như khuôn vải người ta dùng che quan tài. Tôi rùng mình nhìn cuộc đời từ bên ngoài khung cửa. Phòng tranh đóng cửa đã ba ngày. Điện thoại reo lên rồi hụt hẫng rơi vào im lặng. Lòng thốt nhiên hốt hoảng, tôi dán mắt vào khung cửa, khát khao được đối diện với cuộc đời.
Buổi sáng thứ tư, khi tôi còn đang lơ mơ trên giường thì điện thoại trong túi áo ngủ của tôi rung lên bần bật. Tôi chạy xuống nhà bếp. Số điện thoại của anh hiện lên trên màn ảnh lân tinh bé xíu.
“Hello, anh hả?”
Một giây im lặng, rồi một giọng nói đàn ông hoàn toàn xa lạ vang lên bên đầu giây bên kia:
“Thưa chị, tôi là em của anh Đ. Anh Đ bị tai nạn xe đang còn hôn mê chưa tỉnh. Tôi giữ cell phone của anh ấy mấy ngày nay. Tôi thấy chị gọi nhiều lần...”
*
Em trai anh gặp tôi tại cửa bệnh viện, nét mặt lo âu.
“Anh Đ vẫn chưa tỉnh, tình trạng càng ngày càng xấu đi. Như chị đã đồng ý với tôi hôm qua, tôi sắp xếp để chị gặp anh ấy một lần. Lần cuối. Chị thương các cháu... tôi xin chị...”
Tôi cúi đầu. Anh có bao giờ pha trà bằng nước mắt chưa. Tôi bước theo người con trai trong hành lang bệnh viện dài hun hút. Tiếng guốc gõ lộp cộp vang lên trong sự im lặng khắc khoải đến ngạt thở. Tôi nghe tiếng bước chân mình vang vang, thầm hỏi rằng nó buồn hay vui. Bác Thành thường nói với tôi về âm thanh của những bước chân. Bước đi nói cho ta biết rất nhiều về chủ của nó, cháu cứ thử lắng nghe xem. Con bé Sarah lúc nào cũng vội vã với những bước chân lật đật, lít nhít. Ấy rồi nó sẽ khổ. Thằng Tạo đi như bay, chân không chạm đất. Nó sẽ thành công đó, nhưng rồi sẽ mất hết một ngày. Bà Rose thì ục ịch với những bước đi nặng nề, lười biếng. Ngữ ấy chẳng đời nào có cơ hội tiến thân. Đấy, cháu cứ nghiệm lấy mà suy ra. Tôi chưa bao giờ dám hỏi bác về những bước chân của mình. Nó buồn, cô đơn, và lạc lõng. Tất nhiên.
Tôi gọi anh khi vào đến giường bệnh. Tôi nghe giọng mình lạc lõng dội vào bờ tường. Âm thanh lạ lẫm như tiếng nói của ai đó. Anh nằm mê man trên giường, hơi thở nhẹ và ngắn, nửa khuôn mặt chìm dưới tấm mặt nạ dưỡng khí. Đôi mắt nhắm nhẹ như đang say sưa trong thế giới đầy màu sắc của cuộc đời. Tôi cúi xuống, nắm lấy bàn tay đầy những vết trầy trụa của anh. Bỗng dưng, như lần đầu trên căn gác nhỏ, tôi muốn nằm xuống bên anh, muốn hôn thật trân trọng lên đôi môi anh khô nứt. Nhưng tôi không làm gì cả. Tôi không thể làm gì cả. Tôi chỉ nắm tay anh trong yên lặng. Bàn tay với những ngón dài tài hoa khát khao phục sinh. Tôi mân mê bàn tay anh. Phục Sinh. Tỉnh lại đi. Phục Sinh. Anh tưởng cuộc đời cũng có thể tái tạo được trên khung vải như cảnh mưa trên hồ? Anh thật ngây thơ và ngông cuồng. Vậy mà em vẫn muốn cùng anh đi tìm hạnh phúc ở tận đáy biển. Liệu hơi thở anh có dài đủ để lặn tới đáy biển? Liệu đam mê có đủ mạnh để anh vượt lên những giới hạn? Thở đi anh. Thở những hơi dài dưới nước như loài kình ngư. Một giọt nước long lanh rớt xuống tay anh. Làn da khô khốc nuốt vội hạt nước ấm. Những ngón tay dài nghệ sĩ khẽ lay động. Tôi bóp mạnh tay mình. Phục Sinh. Anh có bao giờ uống trà pha bằng nước mắt chưa. Mi mắt anh nhấp nháy như hai vì sao đêm. Tín hiệu tít tít phát ra từ chiếc máy đo hoạt động của não bộ bỗng trỗi lên, lúc đầu chậm sau rộn rã nhanh dần. Một chiếc áo trắng chạy vội vàng vào phòng. Giọng các cô y tá lao xao. Tôi níu lấy bàn tay anh. Phục Sinh. Mở mắt ra. Phục Sinh. Đừng mở. Hãy nhắm mắt lại. Phục Sinh. Tôi bám lấy những ngón tay anh. Tôi xin chị, chị thương các cháu... Nhắm mắt lại đi Phục Sinh. Tôi nắm tay tôi, hụt hẫng rơi vào khối sương bàng bạc buốt giá trên mặt hồ.
Hạnh phúc là điều xa xỉ. Và cô đơn là chiếc áo may vừa vặn.
*
Mưa bắt đầu rơi từ lúc mười giờ tối đêm qua lúc chồng tôi về nhà từ sở làm. Tôi nằm yên trên giường, lắng nghe âm thanh lục cục của chìa khóa tra vào ổ, tiếng cánh cửa hơi rít lên lúc kéo ra đóng vào, tiếng những bước chân đi vào phòng khách. Tôi có thể hình dung ra những động tác thường làm của anh. Đầu tiên, anh cởi giầy và áo khoác ngoài. Đôi giầy được xếp ngay ngắn ở chân tường, áo khoác được treo lên mắc trong tủ. Sau đó, anh xỏ vào chân đôi dép len đi trong nhà và bước qua gian bếp. Anh có thói quen đứng lại vài phút ở cửa bếp, lướt mắt qua mọi thứ trước khi ngồi xuống cái ghế thứ hai ở bàn ăn. Báo chí, thư từ của anh tôi thường để ở đó. Ngồi xuống, anh sẽ thấy lá thư tôi viết riêng cho anh. Lá thư trang trọng đặt ở giữa bàn, chận lên trên bằng miếng thủy tinh đúc hình con bướm. Anh sẽ đọc, chậm rãi, từ tốn như bản tính cố hữu của anh. Khi đọc xong, anh sẽ ngồi thừ ra đó lặng thinh suy gẫm. Hoặc có thể, anh sẽ nổi giận, sẽ tức tốc vào phòng lôi tôi ra khỏi giường, sẽ giảng cho tôi biết thế nào là sự chung thủy, thế nào là bổn phận của một người vợ. Tôi nằm yên trên giường, chờ đợi. Mưa đã rơi từ chập tối, gió đã khuấy động không gian, giông tố sẽ sập xuống. Đương nhiên. Như tội nhân chờ đợi phút giây xét xử của quan tòa, tôi nhìn kim đồng hồ nhích từng chút một. Một phút. Hai phút. Năm phút. Mười phút. Hai mươi phút. Ba mươi phút. Cánh cửa phòng vẫn đóng im ỉm. Những tiếng động ngoài gian bếp vẫn tiếp tục vang lên, bình thản như cơn mưa tháng hai đang trở về. Tủ lạnh đóng. Chập. Nước chảy. Xèo. Đèn bếp tắt. Phựt. Tiếng dép di chuyển về phòng khách. Tivi được bật lên. Nho nhỏ, vừa đủ nghe. Chồng tôi không thích những tiếng động mạnh trong đêm, ngay cả khi chúng tôi yêu nhau. Chương trình Late Night with David Letterman mở màn. Tiếng vỗ tay rào rào hệt như mưa đang rơi ngoài trời. Tôi bắt đầu bồn chồn. Chẳng lẽ những lời thú tội của tôi không có tác động gì đến anh. Chẳng lẽ anh sẽ để tôi ra đi âm thầm như tôi muốn. Chẳng lẽ anh đã đoán biết trước sẽ có một ngày như thế này và không lấy gì làm ngạc nhiên.... Mặc cho tâm trí tôi sôi động quay cuồng, anh vẫn lặng lẽ với thói quen hàng ngày. Khi tivi tắt, đêm chìm sâu, chỉ còn tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ trên bàn làm việc không ngủ.
Mưa vẫn rơi đều hạt khi tôi thức giấc. Buổi sáng bắt đầu bằng sự tiếp nối của những việc xảy ra trong đêm. Hình như tôi đã thiếp đi được vài tiếng. Chiếc gối kê bên cạnh vẫn phẳng phiu thẳng thớm như bằng chứng thầm lặng của lòng tức giận. Căn nhà chìm trong nỗi im lặng bất thường. Mưa rơi rì rì bên ngoài cửa kính. Tôi nằm lì trong giường cho đến khi cánh cửa phòng ngủ bật mở. Anh đứng nơi khung cửa, áo chemise nhầu nát, quần xộc xệch không thắt lưng, tóc rối bù. Tôi ngồi bật dậy, ôm chiếc gối vào lòng, hoang mang nhìn anh.
“Đêm qua anh không ngủ được tí nào, nằm đó suy nghĩ mãi về những gì em viết. Anh tưởng tượng ra sự cô đơn của em trong những năm qua. Những ngày anh đi công tác xa, những lúc anh mải mê với công việc, những buổi tối vắng nhà vì tiệc tùng, anh đã bỏ em lạc lõng. Ngày xưa, anh yêu em vì em lãng mạn, vì em mơ mộng. Chính em đã làm đời sống của anh thơ mộng hơn. Nhưng... nhưng anh đã quên mất điều đó khi chúng ta lấy nhau. Anh đã quay lưng lại với hạnh phúc của mình. Anh đã quên đi những mơ ước của em. Dù em có nhận hết tất cả lỗi lầm thì anh cũng có lỗi với em rất nhiều. Anh xin lỗi em.”
Anh ngừng nói, đứng lặng nơi khung cửa, mắt nhìn mãi vào khoảng tối nơi góc phòng. Một lát, anh ngẩng lên:
“Em đừng đi.”
*
Mưa lại tiếp tục rơi. Những hạt mưa to mọng tuôn xuống từ bầu trời tím thẫm không trăng sao. Dãy đèn đường lênh khênh nhẫn nại đội lên đầu vòm ánh sáng cũ kỹ. Đồng hồ trong xe chỉ năm giờ. Ánh đèn từ đầu xe chiếu hai vệt dài vào khoảng tối hoang tịch phía trước. Không khí trong xe đặc quánh, keo lại tựa mạch nha. Tôi lại bấm cửa kính xe xuống. Gió tạt vào mũi tôi mùi hăng hăng của cỏ dại. Lẫn trong tiếng mưa, có tiếng gọi nhau của lũ vịt trời. Tôi hít thật mạnh vào phổi mùi tanh tanh quen thuộc của bùn non. Những hạt mưa tới tấp tuôn xuống mặt, tràn vào miệng, thấm vào lưỡi tôi một vị mặn chát. Trong giây phút hỗn độn của đất trời, tôi thấy cuộc đời mình diễu qua trước mắt. Bao nhiêu hình ảnh của quá khứ ngồn ngộn chồng chất trở về. Mỗi hình ảnh được đóng khung đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật với bố cục hài hòa. Những khung ảnh tuyệt hảo đó không còn thuộc về tôi nữa. Cuộc đời không còn là của tôi. Dù nó đã được vẽ lại. Dù nó đã được phục sinh. Tôi đã bước ra, đã đi xa, xa mãi.
“Em đừng đi.”
Tim tôi thắt lại. Lòng buồn đau khi những hình ảnh của quá khứ lẫn hiện tại vụt tắt vụt sáng như những vệt chớp bên ngoài. Đời sống mù mịt như cơn mưa trong đêm mỗi lúc một dầy. Tôi nghĩ đến Phục Sinh và cuộc đời. Và những đứa con của anh. Và những trách nhiệm không thể buông tung. Và những đam mê ngoài tầm tay với. Tôi nghĩ đến chồng tôi và những ước vọng anh đang đeo đuổi. Chúng tôi đã sống với nhau như hai người xa lạ trong nhiều năm dài. Khi tình yêu không được vun xới, hạnh phúc mãi mãi là một điều xa xỉ.
Tôi không biết phải làm gì lúc này. Vùng bóng tối lung linh như mời mọc như vẫy gọi. Đêm vẫn luôn là nơi trú ẩn an toàn cho trái tim kiệt quệ. Tôi để hai tay lên vô lăng, đặt chân phải lên bàn ga. Và đạp. Một luồng sét rực sáng chợt chém xuống, xẻ nứt bầu trời tối đen. Những giọt mưa hình nước mắt tuôn xuống từ trời cao. Con đường đang trơn ướt bỗng trơ trất ù lì. Tôi nghe tiếng bánh xe nặng nhọc leo qua những ụ đất nhấp nhô nhão nhoẹt. Mắt nhắm, tay ghì chặt vô lăng, tôi đạp lút sâu vào chân ga. Chiếc xe rùng mình lao về phía trước. Tay lái tôi thốt nhiên nhẹ tâng. Dường như tôi đang rẽ những đám mây đen để chui vào trong đó. Ngủ. Ừ, giá mà bây giờ được ngủ một giấc thật dài không mộng mị. Rồi nhảy ùm xuống hồ, lặn xuống thật sâu như loài kình ngư. Nước bắn lên tung tóe. Mặt hồ dậy sóng. Lũ vịt trời giật mình xao xác, những đôi cánh hoảng hốt đập sàn sạt. Máy xe tắt ngấm. Sấm sét ngừng vang. Mưa rơi lách tách êm êm trên mui xe và rào rạt nước chảy dưới chân tôi mát lạnh./.
(đã đăng trên Hợp Lưu, số 99).Bản của tác giả.