Về Cuộc Đời, Chung Chung Cũng Có Bức Xúc
thế là đành kham mấy ngày liền
nóng thực tàn bạo
sống
cứ ra giữa màn trời chiếu đất
.. mặc dù
nôn cầm canh
vẫn phải lết giáp vòng xâu mộng
tới khi tồng ngồng [đứng soi mình lên biển]
nghe tiếng cô liêu rớt
kêu lanh lảnh
- man!
nao ơi là nao
…..
cho đến khi sao sa
sương chảy ròng ròng mặt đêm
thì tự bứt mình khỏi đầu
[não trong đấy đặc/lấp lánh] bấy giờ
coi cuộc đời có ra gì
chứ!
mới hét lên- hãy cố giữ thân
tâm
giữa chốn mọi thứ đều giả hình
nhé! và ghi liền xuống “.. totally f***ed up.”
- ối
lại hiện nguyên hình
tôi
kẻ ăn chữ mà sống đặng!
Dã Qùy.
.. tặng bùi ngọc tô.
hải đường đỏ vại máu rưng rưng
nhợt nhạt đêm nổi lửa đốt rừng
huyền sử râm ran gò vú nóng
thơ xẻ lên thịt/ da trừng trừng
hai ngàn lẽ số ngợp giông bão
chui từ cửa mình đầy ảnh/ bào
bầy sư tử giả ngươi lõ mắt
dã qùy đóa đóa nở trân tráo
đuôi tóc giao chỉ cột chấp chới
nước trôi/ đời sông ôi! khôn nguôi
dao ánh trăm bận thốt nhỏ nhẽ
giơ tấm lưng khứng nửa miệng cười
bãi chiều hoang sừng sững voi qùy
đi/ đi đời bầm huyết lệ khô
vạt áo hằn trọn bàn tay qủy
người xẻo lát lát mặt thách đố.