Bây Giờ
Tôi giật mình mở to mắt.
Buổi chiều thứ năm ở thư viện rất hiu quạnh. Mùa đông ở cái thành phố này ngang ngược, không ra lạnh, cũng chẳng ra nóng. Thời tiết cứ thay đổi một cách không ước chừng cho được, và vì vậy nhiều khi những bộ đồ tôi chọn mặc trở thành vô lý. Giống như hôm nay cũng vậy, buổi sáng nắng nóng và buổi chiều âm u lạnh. Quen ở với nắng ấm, bốn mươi lăm độ Farenheit thôi mà tôi đã thấy rét mướt vô cùng. Cái áo sơ mi bằng lụa mỏng, quần jeans, và xăng đan cuốn dây không tài nào làm tôi ấm nổi, cho dù tôi đã co ro ngồi trốn hơi gió sau kệ sách.
Tôi nhìn qua chỗ ngồi bên cạnh, anh vẫn ngồi đó, nhìn tôi điềm tĩnh. Kể cả những lúc yêu tôi, anh chưa từng bao giờ xót xa khi những ảnh hưởng thiên nhiên làm tôi giao động. Anh cho rằng, so với những sự kiện khác trong cuộc đời con gái rách nát của tôi, thời tiết có khắc nghiệt, cũng chỉ là vớ vẩn.
Tôi lại nhìn anh. Rùng mình. Dù nao lòng, tôi quyết chí, tôi sẽ không đối thoại và cư xử với anh nữa, sau hôm nay.
Hôm Qua
Đêm thứ tư thường là đêm tôi thích đi bar nhất trong tuần. Thứ tư giữa tuần, không có những người ở xa lái xe đến Hollywood chơi, những hộp đêm chỉ có dân địa phương lui lại. Tôi không có quan niệm trưởng giả LA rằng họ ở xa quê mùa. Nhưng thường họ chỉ đánh giá thành phố này hoang đàng và tò mò về sự xa hoa, mà không thấu hiểu được hết những vẻ đẹp phức tạp của nó. Và tôi không ưa nhìn những đôi mắt mở to soi mói đầy suy xét đó.
Tôi và Rita tới Barfly. Đêm nay có người quen đang tổ chức buổi trình diễn thời trang để ăn mừng ra mắt một bộ phim mới. Rita rất khiêu gợi và rất giàu có. Nàng người Đông Âu, thân hình nở nang như Sophia Loren, chân dài, eo nhỏ, nhất là bộ ngực căng mềm không chịu nằm yên, cứ nhún nhảy nhìn tôi chằm chằm. Khiêu khích. Gọi mời.
Tôi mê Rita từ hôm gặp nàng đêm tiệc sinh nhật của mình năm ngoái. Là một cô gái có thói quen chinh phục, nàng đã giả bộ vô tình đụng tôi. Xin lỗi hời hợt, đổ quán đông người:
"Nhảy với em nhé?" Nàng phà hơi thở nóng đậm mùi rượu vào lỗ tai và ép thân thể nhễ nhại mồ hôi sát người tôi vào tường.
Nàng cầm tay tôi áp vào bụng mình, dẫn dắt chỉ đường cho những ngón tay tìm tòi. Tôi mần mần bàn tay trên sàn bụng thẳng, luồn xuống dưới lớp vải kim tuyến ràn rạt. Ở dưới lỗ rún xỏ hột cườm, là những sợi lông măng vàng lạt, nhiều mà mềm. Và ở dưới nữa, là những ngõ ngách mơn mởn ẩm ướt, sâu mà chật. Sự táo bạo bất cần của nàng quyến rũ tôi, lôi kéo tôi vào nhịp điệu đêm của thành phố.
Los angeles hay lost angles? nơi thiên thần ở hay thiên thần lạc?
Tôi chỉ biết là tôi bị những đặc nét đàn bà của Rita mê hoặc. Những gì gần giống như mình, nhưng không hoàn toàn là của mình. Những gì trái ngược lại với sự sắp đặt của định mệnh, của quá khứ; không cho chúng tiếp tục xâm lấn chiếm cứ dần đất đai của linh hồn tôi. Sự mềm mại dịu dàng của nàng làm cho tôi cảm thấy an toàn, làm cho tôi quên đi những tàn ác của tuổi thơ trớ trêu. Quên đi những gì đàn ông thuộc về người cha ghẻ, khuôn mặt dâm đãng, bàn tay hãm hiếp, bụng mỡ nặng nề, cặp đùi lông lá… Và còn những bộ phận khác của hắn? Không, tôi chẳng nhớ được gì về những bộ phận khác vì Rita ở đây với tôi hôm nay.
Từ lần quằn quại uốn ẻo với nàng trên sàn nhảy, không màng tới những cái nhìn nửa thèm thuồng nửa khinh bỉ của những tên dê đực đứng quanh xem, đến những lúc ve vuốt âu yếm với nàng giữa những tấm ra giường, Rita đã trở thành người tình yêu thích của tôi.
Và của anh.
Đêm nay đông, hàng người đứng trước cửa kéo dài tới tận góc đường. Có lẽ là những tai to mặt lớn của điện ảnh Hollywood đang có mặt. Thằng bảo vệ to lớn đã quen mặt tôi và Rita, mở dây nhung đỏ cho chúng tôi chen đám đông vào. Một vài người đợi đã lâu, ghen tức chửi thề. Tôi đi ngay tới quầy rượu, thèm những ly gin và tonic. Người ta nói kiểu pha rượu mạnh này chỉ có đàn ông mới uống, vì nó không ngọt và không thơm. Tôi không đồng ý. Nếu uống quen, sẽ thấy mùi gin ngọt rất đậm đà, vì nó được làm từ những trái berries đủ loại. Pha thêm tonic vào, sẽ thấy ngai ngái mùi tobacco của thuốc lá, rất dễ ghiền. Còn Rita thì chỉ thích uống những ly Cosmopolitans cảnh điệu. Tôi vẫn thích chiều nàng, nên mặc kệ dù Cosmos chẳng làm ai say bao giờ. Vả lại hôm nay nàng mặc cái áo t-shirt lửng bụng màu đỏ sẫm, sẽ hợp với lát táo đào gắn trên ly.
Kêu rượu xong, tôi mới nhìn quanh. Quán nhảy kín người, đèn hồng làm cho tất cả trở nên rực rỡ. Những khuôn mặt trang điểm sặc sỡ, những bộ y phục designer mắc tiền, hở hang da thịt, những thân hình được tập thể dục kỹ lưỡng cho đúng chiều đo. Những người mẫu yêu kiều, những tài tử duyên dáng, và tất cả những người còn lại cũng rất hào nhoáng, rất hợp mốt. Sắp trình diễn thời trang nên trong quán khói xả mù mịt. Mùi khói không khét, nhưng hợp với đủ các loại mùi dầu thơm, mùi rượu nồng nặc, mùi hơi người âm ẩm, làm cho không khí quán nghẹt vô cùng. Nhạc hip hop mở thật lớn, dập lồng ngực tôi rộn. Bất chợt tôi không cảm thấy được nhịp đập của con tim mình, không nghe được dòng suy nghĩ của mình.
Những lấp lánh lộng lẫy, thoạt đầu có vẻ như lôi cuốn.
Những ồn ào náo nhiệt, thoạt đầu nghe lao xao như tiếng cười.
Thoạt đầu như mọi người rất vui, rất đẹp.
Thoạt đầu…
Sau những lúc thoạt đầu đó thì tôi thấy anh. Anh đứng đằng sau quán, đằng sau đám đông. Tất cả bỗng trở thành loè loẹt, giả tạo, đang từ từ mờ đi. Khuôn mặt và vóc dáng anh hiện dần, như một cảnh mờ trong những bộ phim của anh đạo diễn đang trở nên rõ nét. Anh vẫy tay chào tôi. Tôi không đáp. Nhưng mắt chạm mắt. Tôi nhận ra anh. Anh vẫn phong sương bờ râu quai nón. Anh vẫn đôi mắt sâu thẳm suy tư, bờ mi lẳng cuốn theo những nỗi buồn. Anh đứng tưạ vào tường, nghiêng nghiêng, dáng anh trải cả một bóng đêm rộng về phía sau, bí ẩn quyến rũ. Anh vẫn như thế làm tôi nhớ tại sao tôi yêu anh. Tôi yêu anh nghệ sĩ. Tôi yêu anh lãng tử. Tôi yêu anh như yêu phim của Wong Kar Wai, lúc nào cũng như huyền bí và diệu vợi như khói chiều hoàng hôn, không bắt được bao giờ. Tôi nghe bụng thóp lại, trũng xuống, quặn từng nốt mong chờ.
Tôi nốc một ngụm rượu thật lớn, nuốt thật lẹ. Chất alcohol cháy rừng rực suốt cổ họng. Tôi giật mình mở to mắt, nhìn anh không chớp.
Rồi lập lại. Nốc rượu. Nuốt vào. Cháy cổ. Mở mắt.
Rồi lập lại.
Cứ như thế đến lúc hết rượu thì hình ảnh anh thay đổi.
Tôi giật mình mở to mắt.
Anh xanh xao hơn, những hình bóng trên khuôn mặt anh đen tối hơn, bờ vai anh mòn mỏi hơn. Phải, tôi cố ý đánh giá anh cho quá thấp, cho cảnh phim mờ đi lại.
Cho đèn hồng đem đám đông trở lại.
Bảy Tuần Lễ Trước
Trưa đó trời rất nóng. Giữa mùa thu mà gió Santa Ana về, làm thời tiết khô khan khó chịu. Máy lạnh nhà hư, tôi mở quạt máy thật mạnh. Gió quạt thổi thông thốc qua những gian phòng từ nhà bếp đến kho trữ, mà không xua đi được cái nóng. Hứa chủ nhiệm báo sẽ nộp bài, tôi cọ quạy trên ghế, móc tay lên bàn chữ mà không đánh được gì. Bài luận chính trị, đề tài: cuộc khủng bố 9/11 lần này, liên quan gì tới những công dân có gốc thiểu số. Tôi đã so đo nhiều, hiểu rõ tâm tư, bản sắc của mình, quan điểm của tôi đã được thành lập rất rõ ràng từ lâu, đáng lẽ phải tuôn ra êm xuôi. Vậy mà dòng suy nghĩ bị thời tiết làm ngộp thở, trở thành quái thai, ngọ nguậy mãi, không sanh thành hình. Hút hết gói thuốc thứ ba, hơi khói đã đọng quanh đầy phòng, làm tôi ngây ngất. Tôi muốn điện thoại cho anh. Bây giờ anh đang ở Guadalajara, địa điểm quay bộ phim tài liệu về văn hóa dân tộc da đỏ Inca xưa, chắc rất bận rộn. Chính phủ Mễ Tây Cơ chỉ cho có hai mươi ngày để quay. Kế hoạch phim đã bàn tính từ lâu lắm, khó khăn lắm mới xin phép được quay. Tôi tìm lý do gì đây. Thương giấc mơ của anh, nhớ những hột mồ hôi lăn dài trên trán anh nửa đêm đông mất ngủ, tôi do dự, suy tính. Trời càng về chiều càng nực, càng hầm. Quái thai trở nên hung dữ, tra tấn áp bức, vùng vẫy đá đạp, ung rữa hôi thối. Không chịu nổi, tôi kiếm cớ đại.
Hơi thuốc lá làm người tôi nóng ran: Một lý do.
Nỗi bồn chồn sáng tác làm người tôi rạo rực: Hai lý do.
Căn phòng nhỏ dần, cảm giác tuyệt cùng làm tôi ham muốn như kẻ ghiền thuốc phiện: Ba lý do.
Cơn ghiền những điều có khả năng giết chết mình đã trở thành thói quen. Nó trở về đột ngột. Tôi trở thành đứa con gái mười bốn tuổi của năm xưa. Không có sức chống đỡ. Ngày đó tôi không có vũ khí thể xác. Ngày này tôi không có vũ khí tinh thần.
Tôi bắt điện thoại. Gọi anh.
Anh bắt điện thoại. Anh biết tôi gọi.
"Văn ơi, em viết không ra." Thương anh, nhưng tôi ích kỷ, không hỏi thăm.
"Em viết không ra vì em suy nghĩ không được," anh trả lời ngắn gọn. Anh chưa từng bao giờ cần sự quan tâm, của tôi hay bất kể ai khác. "Em suy nghĩ không được vì cơ thể em đang bị trói buộc," anh tiếp theo sành sỏi. Không ai hiểu rõ tôi bằng anh.
"Em muốn anh," tôi dâng nộp nhanh chóng.
"Em không muốn anh, em cần anh," anh quả quyết, chưa bằng lòng với thái độ van xin của tôi.
"Vâng vâng, em cần anh. Anh muốn gì cũng được. Em cũng chịu." Tôi bắt đầu khó chịu. Những hình ảnh nhơ nhớp bắt đầu tràn về, xâm lấn vào từ những đầu ngón tay, ngón chân, những cánh dơi đêm đập sàn sạt dưới da, không hoàn toàn lét lút, mà cũng không hẳn công khai. Tôi lại nghe tiếng phòng mẹ mở cửa, tiếng chân cha ghẻ rõ dần. Tôi nghe tiếng không gian loãng ra, khí đêm lạt đi, để một mình thân thể tôi bắt đầu cô đọng lại. Những mạch máu trong gân không chạy được, đặc quánh. Lá phổi căng phồng. Buồng tim trương phình. Thể xác tôi đang hấp hối. Linh hồn tôi chuẩn bị bay lên cao.
"Em xin anh, đến với em, nói em nghe." Tôi cuống cuồng lo sợ. Những cái chết vị thành niên oan uổng không chấm dứt. Ám ảnh từ ngày gặp anh. Mùi đàn ông trên người anh vừa quen vừa lạ. Lần đầu xốc vào mũi bất ngờ lúc anh đè hôn, tôi nghe mình ngớ ngẩn. Tuổi thơ như kẻ đã đi xa trở về. Làm tôi lẫn lộn, rối rắm, yêu anh, hận anh.
Yêu anh. "Em yêu anh," thật tôi yêu anh kinh khủng bây giờ. Thèm hơi anh nồng nặc phà vào miệng, tấn công, chiếm đoạt; thèm người anh nặng đè lên tôi, ngã ngửa, dang ngang; thèm tay anh bóp chặt cổ, ngột ngạt, tổn thương. Chúa ơi, đừng tha tội con, hãy quên linh hồn con, cho nó bay chờn vờn, ngắm nhìn thể xác con được dục tình ép chết.
"Văn ơi, nói lời ấy, nói ngay lập tức cho em nghe, where is he? Bring him back, bring him back now!" Tôi hét thất thanh, tuyệt vọng.
"Daddy’s here, Daddy’s here for baby." Lúc nào anh cũng cứu vớt đúng lúc. "Anh yêu Loan, anh yêu Loan mà, anh đỡ cổ Loan, hôn môi Loan, luồn tay trong tóc, dụi mặt vào ngực. It’s all right baby, daddy’s here."
Tiếng Daddy vừa thoát ra khỏi miệng anh, linh hồn tôi cũng thoát hẳn ra khỏi người. Buông rơi tất cả, đầu hàng!
Tôi vuốt ve bờ hông, xông ngón vào eo, leo tay lên vú, bú tự đầu môi, trội người trên thảm, cảm tưởng bần bật, lật mình căng cứng, từng cơn run rẩy.
"Cứ như vậy, Loan giỏi, Daddy thương. You’re Daddy’s good little girl. Anh yêu Loan, anh làm Loan sung sướng, thoả mãn. Cứ tiếp tục, đừng ngừng lại." Giọng anh càng lúc càng khuyến khích, giục giã, thúc đẩy. Tiếng anh trên ống nghe thở hổn hển, đứt khúc. Linh hồn tôi càng bay lên cao, thể xác tôi càng cố theo đuổi. Rượt nhau có khi nhẹ nhàng, khi hùng hục, khi chầm chập, khi ráo riết.
Khi chúng bắt được nhau, như mây gặp gió. Luật định vật lý khiến khối thể vỡ tan, nổ tung. Mưa đổ ào ạt, ràn rụa, ứa trào.
"Daddy, I love you."
Little girls always love their Daddy!.
Cuộc làm tình trên điện thoại, đã diễn ra, như thế:
Tôi quên mất mình lại một lần nữa là nạn nhân.
Mùa Hè Năm Ngoái
Ngày hôm ấy, trời đẹp lắm. Tất cả thời tiết dung hòa trong cái nắng ấm dịu của cuối hè và làn gió nhẹ mát thổi về từ biển. Từ cửa sổ căn hộ penthouse cao nhất trong căn chung cư năm mươi tầng của anh, trời đất vẽ cảnh vật ngày hôm đó hoàn hảo.
Trong căn phòng đó cũng là một cặp tình nhân với tình yêu hoàn hảo. Tôi và anh. Sự hoàn hảo đến từ tình yêu vô cùng của tôi. Trong vòng ba năm của cuộc tình vất vả này, tình yêu của tôi dành cho anh ngày hôm ấy trong sáng và bao la hơn tất cả những lúc khác. Tôi yêu anh như lần đầu biết yêu, với bao nhiêu ngây thơ mộng ước và kiên nhẫn hy vọng.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn nhớ rất rõ ràng cảnh tượng căn phòng của anh. Chiếc giường lớn của anh nằm bên cạnh cửa sổ, kê hơi thấp, gỗ sơn màu trắng, ra giường trắng, áo gối trắng, mền bông trắng. Ánh sáng cũng màu trắng từ ngoài cửa tràn vào. Màu trắng là một mầu mánh khóe. Lúc đau khổ nó có vẻ bệnh hoạn, nhợt nhạt như màu áo choàng bác sĩ ở nhà thương. Lúc hạnh phúc nó lại là cứu cánh, trong sáng như màu những cụm mây trôi bềnh bồng trong thiên đàng tưởng tượng. Trong trường hợp này, buổi sáng mùa hè năm ngoái, nó là cứu cánh.
Cả ngày cuối tuần không làm gì ngoài việc nằm bên cạnh nhau, đủ mọi tư thế, quay ngang quay dọc, gác chân nối tay. Chỉ có không khí, suy nghĩ, tiếng nói và hơi thở của nhau, tôi và Văn chính là cặp tình nhân lý tưởng. Thật ra, trong cộng đồng và nhóm người quen biết, chúng tôi cũng đã được xem là một cặp tình nhân đẹp đôi, những bộ phim tài liệu mang đầy hiện thực đau thương của anh và những nghiên cứu có giá trị đổi mới của tôi sánh bên nhau, đầy triển vọng. Chỉ có điều tôi có tánh đa nghi, không bao giờ tin tưởng cái nhìn của người khác. Tôi chỉ tin những điều tôi thấy, nghe, ngửi, nếm và rờ được. Chẳng hạn như là niềm hạnh phúc to lớn êm đềm hôm ấy.
Tôi biết nguyên nhân của niềm hạnh phúc đó.
Đêm trước hôm ấy tôi nhận được tin cha ghẻ tôi đã qua đời, bệnh ung thư gan đến thời kỳ cuối. Mẹ tôi gửi một tấm fax viết nghệch ngoạc, nét chữ rung rung. Tôi biết bà ta đã từng yêu hắn một thời. Chỉ có tình yêu mới giải thích được sự mù quáng cố tình trong bao nhiêu năm, bao nhiêu triệu buổi tối hắn rời giường bà để lần mò qua phòng tôi. Tôi với bà không liên lạc nhau đã mười mấy năm. Tôi thương nhớ mẹ, nhưng không tha thứ cho bà.
Đọc xong tấm fax, tôi lặng người. Những hận thù dai dẳng của cả một quãng đời thơ trẻ vừa theo người chết bắt đầu tan biến đi, thì những day dứt đau khổ tràn về. Tôi gục xuống, vỡ ra khóc òa. Chuyên nghành tâm lý học, mà tôi chẳng hiểu tại sao mình lại khóc. Vui mừng cũng không phải, mà tiếc thương lại càng sai. Anh chạy tới ôm choàng tôi vào lòng. Tôi ngã tất cả thân mình vào người anh, vùi đầu vào ngực anh, chảy mềm ra, hôn anh mà khóc rưng rưng. Tôi khóc như con nít, nấc lên từng tiếng từng hồi. Những oán trách cuộc đời thoát ra theo từng tiếng khóc, theo từng giọt nước mắt, theo từng nhịp rung của người. Vừa khóc tôi vừa ước giá gì con nít nào cũng được cưng chiều, cũng muốn gì thì cũng được đấy.
Khóc cho đến khi mệt lả người. Anh đỡ tôi vào phòng tắm, khoan thai cởi từng miếng áo quần trên người tôi, gỡ từ từ từng nút áo, kéo nhẹ nhàng từng phẹt ma tuya. Tôi lặng yên cho anh làm, đầu óc trống rỗng. Sau một tiếng đồng hồ bơi trong một dãy loại cảm xúc đủ vui buồn yêu hận, tâm hồn và thể xác tôi rã rời. Cởi đồ xong, anh bồng tôi vào bồn, xả nước. Tiếng nước chảy rọc rạch êm theo hơi thở của hai người. Anh không pha xà phòng, tôi chỉ ngửi thấy mùi chlorine hơi nước nóng, bốc lên theo mùi mồ hôi và nước mắt. Nước đầy bồn, anh âu yếm kỳ người tôi, gội đầu cho tôi, hôn khắp thân thể tôi. Bờ môi phà hơi nước của anh đi đến đâu, vết thương ấu thơ của tôi lành đến đấy, dấu môi anh tẩy xoá đi dấu tay nhơ bẩn của cha ghẻ. Anh cất tiếng an ủi, nói anh yêu tôi vô cùng và sẽ bảo vệ tôi suốt đời, sẽ không cho ai xâm phạm tôi nữa bao giờ. Anh nói tất cả đau khổ đã qua đi, sẽ không quay trở lại để ám ảnh tôi nữa. Anh chăm sóc cho tôi với tất cả yêu thương của bậc phụ tử và quân phu. Tôi say sưa để yêu thương dạt dào tràn vào qua từng lỗ chân lông đang được mở rộng theo nhiệt độ, theo máu trong mạch chảy vào tim. Quả tim run run trước hạnh phúc bất ngờ, tự nguyện đáp lại thương yêu không một phút do dự. Chúng tôi tắm với nhau hết lòng, vuốt ve nhau trong nước nồng nàn, yêu nhau đến kiệt sức. Yêu nhau đến lúc tất cả mọi tế bào của cả hai tan chảy ra và bốc hơi theo nước vào không khí. Khi hơi chúng tôi và hơi nước đọng lại thì chúng tôi thiếp đi trong bồn tắm, mệt nhoài, trần truồng, thoả mãn.
Cuộc đời của tôi chưa từng bao giờ được nuông chiều. Niềm hạnh phúc bao la mà ngắn ngủi. Nó chỉ sống được một ngày.
Cho đến tối hôm sau, lúc Rita tới thăm chúng tôi.
Chúng tôi vẫn thường có những cuộc hẹn như thế, hẹn cho những cuộc làm tình tay ba. Cuộc làm tình này đã được hẹn trước cả tháng, và vì tôi và anh say sưa với nhau trong sung sướng cả ngày cho nên quên gọi cho Rita để bỏ hẹn. Chuyện không bỏ hẹn là một sai lầm lớn lao.
Chúng tôi không làm tình nhiều lắm. Chỉ một hai lần trong cả buổi. Nhưng cả ba rờ rẫm nhau suốt. Anh vuốt ve và mân mê tôi nhiều lần. Anh thích làm tôi thỏa mãn bằng tay. Hai bàn tay anh không rộng, những ngón tay thon thả và dịu dàng như tiểu thơ ở cái nhìn đầu tiên. Nhưng cũng đôi tay mềm mại ấy lại trở thành hùng cường và quyền thế khi đặt giữa háng tôi, ra lệnh cho cơ thể tôi cong uốn tùy thích. Đôi tay anh đặt vào giữa háng tôi vừa khít, hoàn hảo. Một ngón tay lướt qua là mang đến một mơn trớn ân cần. Rồi mơn trớn ân cần mang đến bấu vuốt say sưa. Bấu vuốt say sưa mang đến ngó nguáy nghịch ngợm. Ngó nguáy nghịch ngợm ra dấu hiệu cho tôi luồn người đặt đầu lên vai anh, một tay bấu móng vào lưng, một tay nắm kéo vào ra giường. Anh không bao giờ hôn tôi trong những lúc ấy, cũng không bao giờ cho tôi thỏa mãn một cách dễ dàng. Bao giờ anh cũng đùa cợt, khiêu khích, vờn vờn năm ngón ở bụng dưới và đùi non cho đến lúc tôi van xin kiệt quệ. Đến lúc tôi lập đi lập lại là tôi yêu anh, tôi là của anh, tôi thuộc về anh vĩnh viễn. Lời nói thốt ra là chìa khóa mở khoái lạc, bàn tay uy quyền hoạt động điêu luyện, tìm tòi đâm sâu qua bao lớp da thịt hừng hực ẩm ướt. Khi bầu vú tôi rướn lên thèm thuồng trong lúc gần tuyệt cảm, anh luôn luôn cắm hàm răng sắt vào má tôi. Anh cắn tôi với tất cả say đắm yêu thương và thù ghét. Anh nói anh thích nhìn gương mặt tôi nhăn nhó nửa đau đớn nửa sung sướng, còn tôi thì thích được anh cắn tới in dấu răng như vậy.
Anh cũng vuốt ve và mân mê Rita nhiều lần như vậy. Cả nửa năm rồi làm tình tay ba, chuyện anh vuốt ve cô ta không bao giờ làm tôi buồn, ngược lại nó còn kích thích tôi và làm tôi ham muốn nữa.
Nhưng lần này thì khác.
Lần này tôi đã biết yêu anh. Lần này tôi đã coi anh như thuộc về của tôi. Lần này tôi chỉ muốn là của anh và anh là của tôi. Lần này tâm hồn tôi đã được biết tự do thong thả để có người yêu duy nhất một cách trọn vẹn và lành mạnh.
Quan sát anh thỏa mãn Rita khiến tôi trở nên lầm lì, đâm ra thù ghét cả hai. Bao nhiêu tình cảm yêu thương anh và say mê nàng trước đó trở thành hận thù. Nét mặt nhăn nhó sung sướng của cô ta, cử chỉ từ tốn ân cần của anh, chỉ làm cho tôi ghét giận chúng nó thêm. Chỉ trong vòng vài giờ mà tâm tánh tôi trở nên độc ác, cay nghiệt. Tôi mưu toan giết Rita, tự tính toán trong đầu những hành động hung bạo. Tôi tưởng tượng từng chi tiết giết người một cách lạnh lùng, xa cách. Tôi bình tĩnh nhận thấy kế hoạch thủ tiêu của mình chu đáo, oán thù làm tôi trở nên thông minh một cách khác thường.
Tôi không thấy mình ghê sợ, chỉ biết nếu Rita chết đi thì anh với tôi sẽ muôn đời là của nhau. Những cảnh sinh hoạt đời sống bình thường mà tôi thường coi trong phim truyện trong rạp hát sẽ trở thành sự thật, chứ không phải như những bộ phim tài liệu tan thương của anh. Chúng tôi sẽ lấy nhau, làm đám cưới có hai họ và trầu cau hẳn hoi; sẽ sanh con cái thật đẹp, mắt sâu giống anh và môi mọng giống tôi; những đứa con sẽ tung tăng vui đùa và được nuông chiều luôn luôn, vì con nít nên muốn gì được đấy.
"Con nít muốn gì được đấy!"
"Cô không phải con nít, và con nít không phải lúc nào cũng muốn gì thì được đấy."
Đó là lời những người cảnh sát nói với tôi khi họ còng tay tôi bằng xích sắt và giam cầm tôi vào bệnh viện tâm thần. Bác sĩ nói tôi bị bệnh tâm thần hoang tưởng, paranoid schizophrenia, cho nên thẩm phán mới không phán tôi bị xử giam tù dù tôi phạm án giết người, tuy Rita được cấp cứu kịp thời nên không bị ngộ độc. Tôi kêu gào, la hét, hình như cả thế giới đang phản bội tôi, không muốn tôi được hạnh phúc bình thường. Những người bảo vệ đè tôi xuống giường sắt, tôi giằng co với tất cả chúng nó, đấm đá hết sức. Không hiểu tại sao trong lúc ấy tôi khỏe kinh khủng, cả năm người bảo vệ đàn ông mà cũng không khống chế nổi, cho tới khi họ chích thuốc an thần cho tôi.
Sau đó là những chuỗi ngày chỉ toàn màu trắng. Màu trắng nhợt nhạt của những đèn néon trong hành lang và màu trắng bệnh hoạn của áo choàng bác sĩ. Cũng là một màu trắng mánh khóe.
Trong những lần trị liệu bằng cách chích insulin và therapy, họ mới nói nhà làm phim Hồ An Văn đã qua đời trong một cuộc khủng bố ở Mễ Tây Cơ ba năm trước. Họ đưa tờ báo có đăng cáo phó và phóng sự về cái chết của anh cho tôi coi. Tôi nhận ra mình trong hình, áo khoác đen, nón vành đen, kiếng mát đen, rõ ràng là trang phục tang lễ. Vậy mà gương mặt lạnh lùng như không phải đang dự đám tang của anh. Tập trung suy nghĩ lắm thì tôi mới nhớ ra sự hiện diện của mình trong cái đám tang ấy, nhưng mọi chi tiết đều lu mờ, như là tôi là một cặp mắt quan sát từ bên ngoài chứ không phải đang là một nhân vật đang tham dự. Cái chết của anh là hiện thực, và tất cả sự việc trong vòng ba năm qua chỉ là trí tưởng tượng của tôi.
Chỉ có Rita là còn sống. Nàng đã tha thứ cho tôi, và vẫn yêu tôi. Nàng vẫn rất đẹp, vẫn rất quyến rũ. Trong thời gian tôi ở viện tâm thần, nàng đã tới thăm tôi thường xuyên. Và chính nàng đã đón tôi về nhà mình ở sau khi tôi xuất viện. Tôi biết ơn nàng, và biết mình nên hối hận chuyện mưu sát ngộ độc nàng, nhưng vẫn chưa làm được. Tôi cũng không cảm thấy được nỗi đau mất anh, vì thỉnh thoảng tôi vẫn gặp anh. Anh vẫn đi đứng nói cười. Tôi vẫn thấy được dáng vẻ nghệ sĩ của anh, ngửi được hơi thở nồng của anh, nghe được tiếng anh nói ân cần, nếm được môi anh khi hôn nhau, và rờ được hàm quai nón ràm rạm.
Và có thể là anh sẽ không bao giờ biến mất đi.
Nhưng tôi sẽ không đối thoại và cư xử với anh nữa.
Sau hôm nay.
Bây Giờ
Thư viện vắng lắm, và tôi cũng cô đơn thật nhiều.
Cuốn sách lịch sử Đông Nam Á tôi đang đọc hiện dòng chữ như sau:
"Có những tên, như "hoa hồng", công nhận những gì có thật. Những tên khác, như "con kỳ lân", tạo nên những gì không có thật. Còn ở giữa là những tên cùng một lúc vừa miêu tả vừa sáng tác sự thật. "Đông Nam Á" là một trong những tên này." (Donald K. Emmerson)
Và tên anh cũng vậy./.
California