Ta về như gã giang hồ vặt
Lê chiếc ba lô sát mặt đường
Tấm áo ngự hàn cầm chẳng khoác
Để nghe lành lạnh gió quê hương
Ta về tìm lại con trăng cũ
Ngắm lại hàng tre thuở ấu thơ
Qua chiếc cầu xưa nhìn sông nước
Chiếc cầu vẫn ám ảnh trong mơ
Ta về hoa sứ tơi bời rụng
Khóm hạnh bên tường đã nở hoa
Bỗng nhớ vô cùng giàn thiên lý
Thả hương thoang thoảng trước hiên nhà
Ta về đứng vịn hàng dâm bụt
Nghe gió hiu hiu mấy ngọn dừa
Chiếc cổng vôi loang màu trắng đục
Im lìm bên khóm trúc lưa thưa
Ta về bước nhẹ từng vuông đất
Chân cứ thương từng cọng cỏ khô
Hai cội mai vàng ai đã chặt
Để vườn không có bướm ong vô
Ta về đi khắp cùng con xóm
Xóm cũ sao xa lạ thế này
Bè bạn mấy người còn đang sống
Mấy người còn nhận được nhau đây ?
Ta về thăm cánh đồng xa ấy
Cứ ngỡ bây giờ lúa trỗ bông
Chỉ thấy cửa nhà xây san sát
Tìm đâu cũng chẳng thấy cánh đồng
Ta về thăm mái đình tiên tổ
Đình ấy bây giờ cũng gạch hoa
Trống phụng chuông lân không còn nữa
Cây đa trơ lại gốc khô già
Ta về qua phủ thờ vua chúa
Cũng muốn vào dâng một nén nhang
Điện ngọc cung vàng buồn hoang phế
Một triều đại cũ đã suy tàn !
Ta về thăm bến ngày xưa tắm
Bến vắng lăn tăn sóng dật dờ
Một con đò nhỏ nằm phơi nắng
Dăm cánh bèo trôi giạt ngẩn ngơ
Ta về thăm lại trường Tiểu học
Trường ấy bây giờ đã đổi tên
Bỗng thấy lòng buồn buồn muốn khóc
Ơn thầy cô chẳng chút đáp đền !
Ta về nghe gió khua xào xạc
Bụi chuối vườn sau lá vật vờ
Tiếng ếch ao đầy kêu ệnh oạng
Đêm nằm thao thức cháy hồn thơ
Ta về nằm ngủ ngoài hiên vắng
Ngẩng mặt nhìn trời đếm lại sao
Tiếng dế râm ran trong tĩnh lặng
Có con dế mén của năm nào ? !`
Ta về như cánh chim phiêu bạt
Cánh mỏi thân tàn lạnh xác xơ
Bỏ lại cuộc đời đầy bão táp
Về tìm một chút lửa hong khô
Ta về che mái đầu sương tuyết
Thấy nước mắt mình như trẻ thơ
Đứng ngậm ngùi buồn thương tuế nguyệt
Nghe lòng trĩu nặng nỗi bơ vơ .
Ta về ! Ừ nhỉ ta về thực !
Cứ ngỡ nghìn năm chẳng trở về !
Đứng nhớ bao nhiêu người đã mất
Và bao nhiệu bến đục bờ mê !
( Kỷ niệm ngày về thăm ngôi nhà thơ ấu ở Vỹ Dạ –Huế )