Không có tiếng tỳ bà trên sông lạnh đâu em ơi !
tiếng gà què cuồng si ó o
quờ quạng gáy phỉnh đấy thôi
lơ mơ xào xạc gió bấc xâm lấn
làn da vàng ệch bủng beo ngày ấy năm ấy tháng ấy
bào mòn lần hồi niềm tin
tất nhiên thơm vì còn em em còn
Cả đời lấn quấn quạnh hiu
biết gì mù mờ biển đảo
có cái lủm qua cơn con hạn
là vui là vùi
Nhai nghiến những chùm râu mọc từ xa phương
vo quấn câu cú chương hồi móc họng
thương em ngày hơ hớ má hóp hom hem mà anh biết răng chừ
Không có tiếng dương cầm dưới bưng biền đâu em ơi
tiếng quốc ré thảm thê lẻ chồng lạc vợ từ thời ông cha mở nước đấy thôi
lởn vởn người đi tối đất
rách toạt mùa thu thần diệu thực rồi
Rà soát bao bị trăm năm rốt cục chẳng đựng được gì
chẳng lẽ già sần còn làm con thằn lằn chắt lưỡi đến quỳ trước phật đường nam mô nước chúa
mà không
ai chịu nổi lối sống lợn đòi cám hấp
tảng lờ xác chuối nghìn năm nuôi lớn ông cha
Tỳ bà huyễn ảo dương cầm lừa mị
xoắn xít bầy đàn
cáp duồn sinh mệnh cỏ
đường cong mù mịt nỗi buồn bão lũ
anh biết mình giống con chuồn chuồn kim quẩn quơ mặt nước chẳng màng trong đục
ước em hãy cố rướn mình đè bẹp hãi hùng thâm căn
20/10/010