Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.888 tác phẩm
2.761 tác giả
1.013
123.367.405
 
Bữa Ăn Tối
Nguyễn Viện

Và linh hồn tôi là những bước chân

 

Cô nói ngón út của anh khi cầm đũa lúc nào cũng chĩa ra như thể ngăn cản người khác cùng ăn với mình. Nhưng em lại có cảm giác ngón út của anh thừa, bởi vì anh không bao giờ dùng nó trong việc gõ bàn phím. Đồng thời em lại có một cảm giác khác nữa là nó rất ngon. Em muốn cắn nó.

 

Anh bỏ đôi đũa xuống bàn. Rồi đưa ngón tay út vào miệng cô. Cho em đó, anh nói.

Đầu tiên cô dùng những chiếc răng cửa cắn nhè nhẹ. Cô nói, em thật sự muốn ăn nó.

Anh bảo, tuỳ em. Anh đã cho em rồi.

Cô giữ bàn tay anh và đưa ngón út phải vào giữa những chiếc răng hàm. Hai hàm răng cô từ từ cắn khít lại. Máu tứa ra. Không một tiếng kêu. Cô bắt đầu nhai. Từng đốt một.

Hết ngón tay út. Có một chút máu tràn ra mép cô. Cô hỏi, em xinh không?

Rất xinh, anh nói.

Ở phía cuối phòng, cô gái chơi dương cầm dập xuống cả mười ngón một hợp âm trầm.

Cô nói, em chưa hết thèm.

Anh đưa ngón tay út còn lại vào miệng cô.

Bây giờ thì cô không cần phải thử sức chịu đựng của anh nữa. Cô nhai rất nhanh như ăn một cái bánh quế.

Cả hai bàn tay anh chỉ còn bốn ngón. Anh bảo, như vầy cũng đủ xài. Lái xe, cầm đũa hay gõ chữ.

 

Nhưng em muốn ăn hết bàn tay anh thì sao? Cô hỏi.

Thì anh sẽ chiều em. Anh nói. Rồi anh đưa bàn tay trái về phía cô. Cô không nhai từng đốt mà từng ngón một nát nhanh trong miệng cô.

 

Khi anh chàng nhạc sĩ chơi vĩ cầm nhấc cây vĩ ra khỏi mặt đàn thì cả hai bàn tay anh đều cụt hết các ngón. Cô bảo, nhìn bàn tay anh giống như một rừng thu trụi lá. Nhưng mạnh mẽ như bàn tay gấu.

 

Anh nói, bàn tay này chỉ còn có thể vả hoặc tát vào một ai đó và nó không thể bấu víu vào bất cứ cái gì.

Cô bảo, có khi như thế lại tốt cho anh hơn.

Anh nói, cũng có thể.

 

Cô nhìn anh và đặt câu hỏi, không biết ngón chân anh có ngon hơn không?

Anh cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn có mùi hôi của giày vớ. Anh bảo.

Cô nói, chắc nó cũng không hôi hơn mùi thịt dê hay thịt chó.

Anh bảo, nếu muốn thì cứ thử xem. Nói xong anh lột giày ra khỏi chân và đặt bàn chân anh lên đùi cô.

 

Cô bóp nhẹ bàn chân đó và nói, em không muốn gây sự chú ý của mọi người.

Anh bảo, thế giới này chẳng có gì quan trọng, cứ làm những gì em muốn.

Thế là, cứ mỗi lần nhấc chân anh lên, cô cắn đứt một ngón và đặt chân anh xuống đùi trở lại, rồi cô nhai từ từ thẩm thấu cái mùi vị của nó. Cô bảo, rất đặc trưng.

Anh hỏi, đặc trưng là sao?

 

Cô bảo, hình như mùi này là dân tộc tính.

Anh cười, dân tộc tính gì mấy cái ngón chân.

Cô bảo, em không đùa đâu. Nó giống như có linh hồn và cái mùi của nó kỳ dị lắm. Chắc chắn không phải mùi hôi của giày vớ.

 

Anh nói, có thể vì những ngón chân của anh luôn bấu vào đất.

Ok, em nghĩ ra rồi, cô nói, linh hồn của chúng ta nằm trong các ngón chân. Vì thế em luôn muốn ra đi và mang theo các ngón chân của anh.

Anh lại cười, câu này nên để dành cho nghệ sĩ các loại của chúng ta.

Cô bảo, anh không yêu em. Tại sao anh lại để linh hồn anh bay mất?

Anh nói, anh không chắc mình có linh hồn. Nhưng giống như một cái cây, anh có cảm giác rõ rệt là đã bị chặt mất hết rễ.

 

Cô bảo, chính vì không còn gốc rễ, linh hồn anh đã bay đi. Anh chỉ yêu em bằng thể xác.

Anh hỏi, vậy thì chính xác, các ngón chân mùi gì?

Cô bảo, đó là sự vô hồn.

Anh nói, như thế anh không còn thể bám vào đất. Anh sẽ bám vào em.

Cô bảo, không được. Làm sao em lấy chồng?

Ừ nhỉ, anh nói, con gái lấy chồng là hết chuyện.

Tưởng vậy thôi, cô nói, nhưng em không lấy chồng. Em muốn ăn thịt anh cho đến hết.

Anh vẫn điềm đạm, em cứ ăn đi.

Cô tiếp tục cắn bàn chân của anh. Càng lúc khuôn mặt của cô càng trở nên hồng hào rực rỡ hơn.

 

Vì bàn chân anh to nên khi cô ngoạm từng miếng, bàn chân trông giống như một miếng bánh nham nhở. Cô dùng lưỡi liếm cho máu khỏi chảy xuống đất.

Anh hỏi, có ngon hơn không?

 

Cô gật đầu. Nó là cái để con người đứng vững, vì thế thịt nó chắc, vả lại nó nằm gần linh hồn nên cũng có nhiều khí chất. Cô sửa lại, ý em nói là dưỡng chất ấy.

Anh nói, có thể sau khi hai bàn chân anh không còn thì anh cũng sẽ mất hết bản sắc.

Cô bảo, bản sắc chỉ là cái mùi hôi của đất. Em sẽ ăn cái phần ngon nhất sau cùng.

Anh hỏi, em nghĩ cái phần ngon nhất sẽ nằm ở đâu?

Cô hỏi lại, theo anh thì nó nằm ở đâu?

 

Anh cười, có thể là cái người ta gọi là “của quí” hay trái tim.

Cô nói, sến - em không nghĩ vậy. Em sẽ ăn đôi mắt của anh sau cùng. Đó cũng là cái cuối cùng để anh thấy việc em đang làm.

Anh bảo, anh sợ rằng đến lúc đó em đã quá no, không thể ăn được nữa.

Thì anh sẽ có cơ hội được thấy em lâu hơn. Cô nói.

Anh bảo, “thấy” là một khái niệm triết học. Và trong phạm trù đó, anh không biết anh đã “thấy” hay không.

 

Đừng quan trọng việc đó. Nó không làm cho anh được cứu rỗi hay giác ngộ. Cô nói.

Cô nhạc sĩ chơi dương cầm và anh chơi violon đang song tấu tác phẩm ”Hòn vọng phu” của Lê Thương. Mùi trận mạc đã lan đến hai bắp chân của anh.

Khúc xương dài của ống chân khiến cho cô buộc phải gặm thịt anh một cách khác. Cô nói, khúc xương này cứng không thể nhai được.

 

Như vậy sẽ có một nguy cơ sau bữa ăn, những khúc xương thừa của anh sẽ bị vất cho chó, hoặc quăng vào thùng rác.

Anh xoay ghế ngồi để cô có thể ôm ngang chân anh đưa lên miệng. Từ vị thế đối diện, bây giờ anh đã sát lại gần cô hơn và hoàn toàn có thể quàng tay qua vai cô. Nhưng thay vì thế, anh dùng bàn tay của mình như một tấm gương soi và nhìn vào đó. Những đường chỉ tay hằn rõ. Anh không tin số phận. Nhưng anh lại tin có sự tác động không thể giải thích từ bên ngoài vào các quyết định hay kết quả của con người. Vì thế anh không biện giải cho sự hiến tế của mình cho cô, trong bữa ăn tối này.

Cô nói, em phải bẻ chân anh ra từng khúc cho dễ ăn.

Anh gật đầu.

 

Cô dùng một tay giữ đầu gối, tay kia cô nắm cổ chân anh giật ngược lên. Khúc chân rời khỏi thân thể. Cô bảo, ít ra nhìn vào trông cũng dễ coi hơn. Tuy nhiên, chỉ sau một lần gặm, cô lại nói, một khúc thịt rời của anh có thể gây ra cảm giác lẫn lộn với thịt heo hay thịt bò. Vì thế, cô bỏ khúc chân đang ăn dở xuống bàn và tiếp tục ăn theo cách cũ. Cô nói, em luôn muốn biết chắc nó là của anh. Vả lại, em thích nhìn thấy máu anh tứa ra.

Anh bảo, anh thích nhìn thấy em sung sướng.

Ăn đến khúc thịt bẹn, cô nói, thịt ở đây mềm và thơm.

 

Anh chỉ cười nghĩ đến lúc cái “pín” của mình nằm trong miệng cô. Nhưng anh không thể tưởng tượng được, ngay cả khi cái “pín” đã được nhai nát và nuốt hẳn vào trong bụng cô, anh vẫn còn cảm giác về nó. Khởi đầu là một cảm giác cực sướng đi sâu vào từng tận tế bào, tuy rất đau, nhưng liền sau đó là một nỗi mất mát sâu thẳm từ bản thể. Nó biến anh thành một vật thể không xác định.

 

Quả thật, cô cũng nhận thấy thịt anh trở nên nhạt nhẽo. Cô nói, em không muốn ăn nữa.

Anh cảm thấy có một điều gì đó tương hợp và mỹ mãn như một nhạc kịch khi hai tay nhạc công cũng vừa kết thúc tác phẩm “Serenade” của Schubert ./.

 

25.9.2010

Nguyễn Viện
Số lần đọc: 2436
Ngày đăng: 20.11.2010
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Red Skirt Red Shoes - Vũ Lập Nhật
Tình Lặng - Minh Hương
Kinh Kha - Đặng Kim Côn
Chuyện về một buổi chợ mùa đông - Thái Bi
Đất Trích - Trần hữu Lục
Tinh thần thể dục - Huỳnh Văn Úc
Những Kẻ Căm Lặng - Nguyễn Lệ Uyên
Diệu Kế - Kinh Dương Vương
Mây hoàng hôn - Mang Viên Long
Những con cá khô - Trần Lệ Thường
Cùng một tác giả
Thiên tai (truyện ngắn)
Nơi tối tăm (truyện ngắn)
Đại gia (truyện ngắn)
Gió ở lưng (truyện ngắn)
Game Show (truyện ngắn)
Mưa nước bọt (truyện ngắn)
Giữ Chùa Ăn Oản (truyện ngắn)
Lấp lỗ châu mai (truyện ngắn)
Người có công (truyện ngắn)
Người Mất Tích (truyện ngắn)
Ma khúc (thơ)
Ốm vì làm tình (truyện ngắn)
Họa Tiết Của Mùi (truyện ngắn)
Mù Mờ Váy (truyện ngắn)
Bữa Ăn Tối (truyện ngắn)
Chung Quanh Là Biển (truyện ngắn)
Hồi Ức Trong Máu (truyện ngắn)
Quốc Sư (truyện ngắn)
Bữa Ăn Tối (truyện ngắn)