Rồi cũng qua những ngày đợi mong. Nghe Chu Văn phỏng vấn có kết quả tôi là một trong những người vui mừng nhất. Ông ta là người bạn thân của tôi qua nhiều thời kỳ, giai đoạn của xã hội :từ lúc còn là học sinh trung học, vào quân trường, cùng tù tội, cùng có với nhau cái sở thích đọc sách, chơi bonsai, cùng qua lại mật thiết với nhau và cùng kết làm sui gia với nhau sau khi gia đình tôi định cư ở Mỹ và ông sui đã được con gái bảo lãnh sang Cali.
Vì vợ chồng tôi có công việc ở Florida nên không thể về đón mừng Chu Văn được, tôi tới tấp gọi điện thoại hàn huyên, vui mừng đến không giữ kẽ, nói hối nói hả, kể vội kể vàng những chuyện khó nói những lúc gọi đìện thoại về Việt Nam cũng như những lần gặp mặt khi tôi về thăm quê. Hai năm trở lại đây Chu Văn đột nhiên từ bỏ ăn nhậu, đàn đúm, gái giếc trở thành một cư sĩ miệt mài nghiên cứu kinh sách Phật Giáo, mặc áo nâu, ngồi thiền, ăn chay trường theo phương pháp Oshawa, nên nói chuyện với nhau cũng có chút lấn cấn, bỡ ngỡ, buồn cười, quên thì tao mày, nhớ ra thì tui ông. Tôi nghĩ vui, chắc cũng tới lúc lục thân bất nhận rồi.
Ngày đầu tiên, tôi biết Chu Văn rất bận vì khách khứa tới lui thăm viếng liên miên, nên tôi đợi ngày hôm sau, lúc tối để chúng tôi mới nói chuyện được nhiều. Tôi xem Chu Văn là một thức giả nên tôi tôn trọng, rất tôn trọng những việc ông làm. Dù là không mấy thích thú với con đường tu tập, không nghĩ có một ngày nào tôi sẽ theo bước Chu Văn nhưng tôi muốn ông vui, tôi hỏi han về ăn chay, về pháp môn ông đang theo. Ông cho biết là ông tu theo nhiều pháp môn, thiền tông, mật tông đều có và đọc kinh của một thiền sư tên tuổi dịch. Tôi bày tỏ thái độ không ưa thích vị sư đó, qua những chuyện Sư về Việt Nam phô trương thanh thế như những kẻ thế tục cầu danh, qua một lần tôi nghe Sư thuyết pháp trên đài phát thanh, đã hả hê nhắc đến cái chết của anh em Cụ Ngô Đình Diệm, sự sụp đổ của gia đình nhà Ngô, cái chết của Ngô Đình Lệ Thủy là một ví dụ của báo ứng, trả giá cho những sự kiện áp bức giết hại các văn thân của thế hệ cha anh cụ Ngô, đến lời tuyên bố về sự kiện 911 ở Mỹ, là “người Mỹ phải trả giá cho những sự tàn ác của họ, cho những gì họ đã gây ra cho nhân loại, Sư cho đó là hậu quả tất yếu của những kẻ gieo nhân. Lời giảng giống như những lời sỉ vả, nguyền rủa, trả thù những người khuất mặt mà tôi xem là không mấy quân tử, không mấy sạch sẽ từ miệng một thiền sư không biết tăm tiếng hay tai tiếng.
- Những điều mày nói thì tao cũng có đọc trên mạng, nhưng mà đúng sai thì đó là con người của ổng, tao không để ý. Tao tu cho tao mà.
- Thôi bỏ chuyện đó đi, không biết mày thích nghi được Mỹ không. Hằng ngày ai cũng đi làm,mày sẽ ở nhà một mình.
- Chắc là tao sẽ thích hơn ở Việt Nam. Mấy năm nay tao không còn cái nhu cầu phải ra ngoài,cũng như không cần thiết phải gặp ai.
- Tao muốn giới thiệu mày một người nói chuyện cho vui. Thằng rể tao đó, nó nói hôm nay nó cóđến thăm mày.
- Ồ tao gặp nó rồi.
- Nó có nhiều kinh lắm. Qua Mỹ 6 tuổi nhưng nó nói tiếng Việt rất rành, nó cũng rất thích nghe mày nói về Đạo, về Thiền. Có điều cái quan niệm của nó lại không thiên về tâm linh, mặc dù nó không phủ nhận thuyết luân hồi mà theo nó đó là hệ quả của những phản ứng lý hóa, khoa học. Nó nói có một thế lực ngoài hành tinh điều khiển loài người, mà cái thế lực đó úp úp mở mở cho loài người biết là ở đâu đó có họ. Họ nhốt loài người ở trái đất này để làm việc cho họ, giống như trái đất là một trại cải tạo được rào quanh bằng một lớp khí quyển. Họ cũng cho thấy họ có mặt trên trái đất này phải là hằng năm bảy chục ngàn năm về trước qua những di tích văn minh sót lại.
- Như Kim Tự Tháp chứ gì ?
- Ừ, Kim Tự Tháp là một. Nhiều, nhiều khác, ví dụ bức tường đá ở Peru mà mỗi tảng đá cả mấy chục tấn lèn vào nhau không phải bằng hồ vữa mà bằng mộng khít rin nhau, cho tới nay khoa học vẫn chưa có gì cưa cắt, đục chạm nổi, như thành phố bị vùi dưới nước ở Nhật mà hình chụp cho thấy có những khối đá hàng mấy cây số được cắt phẳng phiu như người ta đúc một cục gạch nhỏ. Nó có hằng ngàn trang tài liệu về cái thế lực vô hình đó, từ đĩa bay, đến những lợi ích cho nhân loại dùng miễn phí như những nhà máy điện hay xe chạy không cần nhiên liệu, trái ý với thế lực chủ nhân ông kia. Dĩ nhiên, họ cũng đã có cái lịch để cho loài người lúc nào được hưởng đến cái phương tiện văn minh nào, thông qua trí tuệ của một bác học nào, mà theo Da Vinci Code thì tất cả đã có công thức từ trước. Nghĩa là loài người cứ ngoan ngoãn làm việc đi, sẽ lần lượt được hường những tiện nghi văn minh theo ý họ. Ví dụ computer được phát minh ở thế kỷ 20, thật ra đã có nhiều bằng chứng cho thấy là đã xuất hiện trước đây nhiều ngàn năm. Mày có đọc kinh Vệ Đà của Ấn Độ không ?
- Sao?
- Mày có thì giờ không? Tao hơi sa đà chút, khi loài người thông minh quá, tự khám phá ra những công trình quá giới hạn, tức là thách thức tới cái quyền uy tối thượng của họ, lúc đó họ sẽ ra tay trừng phạt loài người, ồ, xin lỗi, tao chỉ là con vẹt thôi, trở lại chuyện Kinh Vệ Đà, trong đó có nhắc đến cuộc chiến tranh giữa các vì sao cách đây mười lăm, hai chục ngàn năm mà di tích còn sót lại một chiến trường ở Ấn Độ, đã xóa sổ nhân loại để làm lại một thế hệ con người mới, mà theo Kinh Thánh là Chúa tạo ra loài người ngoan ngoãn hơn. Và từng thời kỳ họ sẽ phái những sứ giả như Tất Đạt Đa, Jesus đến trái đất để nhắc nhở loài người biết nhớ tới cái đời sống của thế giới bí ẩn kia...
Chu Văn cắt ngang :
- Mà thằng đó nó làm gì ?
- Ai ?
- Thằng rể ông.
- Thì phải làm gì mới nói chuyện với mày được hả ?
- Tui muốn nói là nó làm được gì với những cái kiến thức ấy ?
- Nó chỉ làm công nhân bình thường thôi. Quan niệm của nó là không muốn phục vụ cho lợi ích của bọn thống trị, tức là bọn ở thế giới khác điều khiển hành tinh này. Sống nhẹ nhàng, không nô lệ quá với vật chất, văn minh, không cần ăn uống cầu kỳ, mặc sang, đẹp, đi xe mắc tiền. Nghĩa là vừa đủ.
- Nó có kiếp sau không ?
- Tao có nghe nó giải thích theo những hệ quả vật lý, nhưng tao không hiểu. Tao có nói với nó, mai mốt Bác Chu Văn qua, hy vọng con có một người để học hỏi và những điều con cần nói sẽ có người nghe và hiểu.
- Tui nói ông nghe điều này, Đức Bồ Đề Đạt Ma, tổ sư Thiền, khi Ngài đem Thiền Tông vào Trung Quốc chỉ có một mình Ngài, và Ngài cũng đã không dùng ngôn ngữ để diễn đạt đạo lý của Ngài, có thể coi như Ngài không biết cách nói sao cho người ta hiểu. Vua bấy giờ là Lương Võ Đế, sùng Đạo Phật theo kiểu Trung Quốc, cho mời Ngài vào thuyết pháp nhưng cuối cùng Ngài đã không thể nào khai ngộ cho vua được, nghĩa là Ngài thất bại trong việc thông qua một vị vua để mở ra một con đường cho hậu thế. Thế là Ngài buồn quá, trở về Thiếu Thất Sơn ngồi quay mặt vào vách đá chín năm gọi là diện bích. Cho nên, tui tu là tu cho tui, tui rất sợ những người kiểu như thằng rể ông.
Im lặng. Có cảm giác như không còn tăm hơi nào trong chiếc điện thoại tôi đang nói, tôi alo, alo cũng không nghe trả lời, không lẽ bên kia đã cúp điện thoại ? Hay là hết pin ? Chắc hết pin, tôi đã không thấy trong giọng của Chu Văn có gì tức giận. Hôm sau gọi về thăm Má tôi, đã hơn 80 tuổi, Má đang ở nhà của một thằng con tôi, dự bữa cúng tuần 3 tháng 10 ngày cho Mẹ vợ nó, tức là một bà sui khác của tôi, nghe nói Chu Văn cũng có đến và vừa mới về. Không biết có phải Má tôi hiểu lầm ý Chu Văn hay không mà đã nạo tôi một trận không thương tiếc :
- Con không tu thì con để người ta tu, nó nói con tội lỗi đầy đầu không lo tu sớm còn theo phá nó.
- Dạ, chắc nó đùa thôi má.
- Đùa gì, nó giận con đấy.
- Trời đất, con có nói gì đâu. Mà con cũng không tin nó giận con. Có thể Má hiểu sai ý nó rồi.
Và tôi đánh trống lảng hỏi thăm sức khỏe Má tôi. Tôi nghĩ thầm, không biết tao có nên gọi về mày nữa không. Thiền tăng, tao có còn là bạn mày hay không ?./.
03/09